Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 298: Phượng Vu Quy đào hố tự chôn (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca âm thầm quan sát, trong lòng thầm đánh giá giá trị vũ lực sau khi kích phát Thần Thú chi lực của Phục Thiên Long.

'Phỏng chừng có thể tăng lên một đại cảnh giới.' Mộ Khinh Ca tính ra. Sau đó lại không thể không cảm khái nói: "Ngoại quải (*) như vậy, quả thực chính là vô địch thủ cùng giai. Chỉ là di chứng này có chút khiến người chùn bước."

(*) Ngoại quải: theo giải thích trên mạng thì nó có nghĩa là phần mềm phụ trợ dùng cho game hay web như add on/Plugin/phần mềm auto và hack.

"Giải dược." Phục Thiên Long mở miệng lần nữa.

Lúc này thanh âm hắn đã bị thú hoá đến nghiêm trọng.

"Ta... Ta không có..." Phượng Vu Quy che lại lồng ngực vỡ vụn. Ngữ khí đã không còn kiêu ngạo, mà là tràn đầy cầu xin.

"Rống!!!" Phục Thiên Long ngửa mặt lên trời thét dài.

Đột nhiên hắn lắc mình biến mất trước mắt Phượng Vu Quy.

Lúc xuất hiện lại, hắn đã ở bên vách núi. Duỗi tay bắt được dây thừng trói cổ tay Thủy Linh. Nhấc nàng lên, ôm vào trong ngực.

Thủy Linh vốn là xinh xắn lanh lợi, giờ phút này bị thân hình cường tráng gấp đôi vì kích phát Thần Thú chi lực của Phục Thiên Long ôm vào ngực, càng có vẻ nhỏ xinh.

Phục Thiên Long thật cẩn thận ôm nàng, giống như sợ hãi dùng sức quá độ sẽ xúc phạm đến người trong lòng.

Tròng mắt đỏ đậm, nôn nóng đến chảy nước mắt.

Phục Thiên Long vội vàng kêu: "Thủy Linh, Thủy Linh,..."

Nhưng Thủy Linh đã sớm ngất xỉu không thể phản ứng đáp lại hắn.

Phục Thiên Long ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Vu Quy, dùng thanh âm gần như lãnh khốc nói: "Gϊếŧ người, tìm thuốc giải, gϊếŧ Điêu Nguyên."

Tám từ, phảng phất như hắn đang hạ mệnh lệnh cho chính mình.

Một cỗ sát ý lạnh lẽo thổi quét tới Phượng Vu Quy.

Tựa như không cẩn thận sẽ thu hoạch tính mạng hắn.

"Không... Không..." Phượng Vu Quy như bùn nhão nằm xoài trên mặt đất. Đối mặt với Phục Thiên Long tới gần, không còn chút biện pháp nào.

Một đấm của Phục Thiên Long thật sự quá mạnh. Bây giờ xương cốt hắn đã bị tổn thương. Trong kinh mạch vẫn còn sót lại hơi thở bạo ngược không thuộc về hắn, đang không ngừng xói mòn linh lực.

Trước khi không bức ra được hơi thở bạo ngược này, thì hắn căn bản không thể vận dụng linh lực chống cự.

Quả thực hắn chính là một kẻ yếu ớt không có sức trói gà!

"Gϊếŧ ngươi!" Phục Thiên Long nâng tay lên. Lực lượng Thần Thú màu đen quấn quanh thiết quyền của hắn. Chỉ cần hắn tung một quyền tới, có thể oanh Phượng Vu Quy thành cặn bã.

"Ngươi không thể gϊếŧ ta! Ngươi gϊếŧ ta thì sẽ bị trục xuất khỏi Dược tháp! Sẽ bị hoàng thất Ly quốc đuổi gϊếŧ, bao gồm cả tộc nhân ngươi đều sẽ bị tai hoạ ngập đầu!" Dưới tình thế cấp bách, Phượng Vu Quy hô lên.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản được sát ý của Phục Thiên Long.

Quyền phong màu đen rốt cuộc hạ xuống, thanh âm Vệ Kỳ đột nhiên vang lên bên cạnh Mộ Khinh Ca: "Không tốt! Nếu Phượng Vu Quy chết trong tay Phục Thiên Long, lão cha ta khẳng định sẽ bị phái tới Ba quốc đàm phán với tộc nhân bọn họ!"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca rùng mình. Suy nghĩ như tia chớp loé lên trong đầu, một giây sau cả người đã biến mất tại chỗ.

Oanh!!!

Quyền phong rơi xuống, như mãnh hổ hạ sơn.

Dưới mặt đất có một cái hố thật lớn. Thanh âm như sấm sét giữa trời đêm, chấn động núi rừng rung rung.

Thậm chí còn truyền vào trong Dược tháp.

Không ít người đều nhao nhao kết thúc tu luyện, đi ra, nhìn về hướng sâu trong Mê Mộng chi sâm.

"Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?" Mai Tử Trọng đi tới phía sau Lâu Xuyên Bách đang ngửa đầu nhìn lên trời, quan tâm hỏi.

Hai hàng lông mày Lâu Xuyên Bách nhíu lại, chậm rãi lắc đầu: "Không có gì, trở về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay không có việc gì thì đừng tùy ý tới Mê Mộng chi sâm." Dặn dò đệ tử một câu, ông quay người trở về phòng mình.

Lực lượng truyền đến trong Mê Mộng chi sâm thật sự quá mức cường hãn thô bạo.

Không biết là do linh thú tác quái, hai là có cường giả đi ngang qua. Tóm lại vô luận là phát sinh chuyện gì, đều không phải là đệ tử Dược tháp linh lực đơn bạc có thể tham dự vào.

...

Trên Đoạn Hồn Nhai, bụi mù dần dần tản đi. Trước mặt Phục Thiên Long chỉ có một cái hố lớn thật sâu.

Phượng Vu Quy đã không thấy bóng dáng.

Thần Thú chi lực trên người Phục Thiên Long đã dần dần biến mất. Ánh mắt hắn không cam lòng nhìn chỗ nào đó bên phải.

Ở nơi đó có một bóng người cao gầy đón gió đứng, dưới chân nàng có Phượng Vu Quy nằm như chó chết. Y phục hắn hỗn độn không tả, sợi tóc rối tung không có nửa bộ dáng phấn chấn oai hùng. Hiện tại đã hôn mê, không hề hay biết.

Vệ Kỳ vội vàng chạy tới, cúi người xem xét hơi thở Phượng Vu Quy. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói: "May là không chết." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Phục Thiên Long, có chút ai oán nói: "Thiên Long huynh, ta không muốn có một ngày đối địch với ngươi. Lần sau ngươi muốn gϊếŧ người, có thể nghĩ đến biện pháp vãn hồi không?"

Hắn vừa dứt lời, Thần Thú chi lực đã biến mất trên thân Phục Thiên Long. Người cũng đã khôi phục nguyên dạng, hư thoát ngã xuống. Trước lúc ngã xuống chỉ nói một câu: "Cứu Thủy Linh." Sau đó mất đi tri giác.

"Ấy này, này!" Vệ Kỳ vội vàng chạy qua tiếp được thân thể, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nói: "Trước tiên mang bọn họ về. Động tĩnh phát ra lớn như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn tới thủ hộ giả Dược tháp tới đây xem xét."

Vệ Kỳ gật đầu, nhìn Phượng Vu Quy rồi hỏi: "Vậy còn hắn thì sao? Có thể sẽ nói bậy không?"

Mộ Khinh Ca câu môi cười lạnh: "Nếu hắn đã chọn nơi này, thì để hắn ở đây. Nói bậy? Hắn dám sao? Một khi nói ra tình hình thì sẽ liên lụy đến Điêu Nguyên. Bây giờ hắn làm việc bất lợi, có mấy lá gan dám giũ tới Điêu Nguyên?"

"Cũng đúng. Hắn bị Thiên Long đánh thảm như vậy, khẳng định sẽ không tuyên dương chuyện này ra." Vệ Kỳ hiểu ra nói. Nhưng cũng bồi thêm một câu: "Tuy lần này không bay lên đến quốc hận. Nhưng đã kết thù riêng rồi."

Mộ Khinh Ca cười chế nhạo: "Thù riêng đã sớm kết, không chỉ một chuyện này."

Dứt lời, hai người mỗi người mang theo một người rời khỏi Đoạn Hồn Nhai.

Bọn họ rời đi không lâu, thì có bốn lão giả vung ánh sáng màu lam đi tới Đoạn Hồn Nhai. Nhìn thấy chiến trường hỗn độn, và hố sâu bị Phục Thiên Long đánh một quyền xuống. Bốn người đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Sau đó bọn họ lại phát hiện bên cạnh có Phượng Vu Quy và ba người khác.

Thân phận hoàng tử của Phượng Vu Quy, đối với nhóm thủ hộ giả của Dược tháp không hề đáng kể.

Một người trong đó chỉ vào Phượng Vu Quy hỏi: "Xử lý thế nào."

Vẻ mặt hai người khác nhạt nhẽo, căn bản không thèm quan tâm mấy người chết sống, chỉ là nghiêm mật xem xét động tĩnh bốn phía. Một người còn lại lạnh nhạt nói: "Mấy người này xem ra là đệ tử Dược tháp. Nếu đã không màng đến quy củ Dược tháp tiến vào Đoạn Hồn Nhai, vậy trước tiên nhốt vào thủy lao đi."

"Vậy còn thương thế bọn bọ tính sao?" Lão nhân mở miệng đầu tiên hỏi.

Lão giả đưa ra ý kiến vào thủy lao không kiên nhẫn nói: "Không phải bọn chúng là đan sư sao? Chờ bọn chúng tỉnh lại thì tự mình trị liệu. Đối với đệ tử xông loạn cấm địa, băn khoăn nhiều vậy làm gì?"

Hai người trầm mặc, một người trong đó rốt cuộc mở miệng. Hắn đồng ý gật đầu: "Không sai. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bảo hộ Dược tháp không bị ngoại địch xâm phạm, bảo vệ quy củ Dược tháp không được bất kì kẻ nào phá hư. Chuyện còn lại, chúng ta quản cái rắm!"

Bốn người thương lượng tốt. Sau khi không tra được gì, mỗi người vác theo một người biến mất ở Đoạn Hồn Nhai.

Chỉ sợ Phượng Vu Quy không thể ngờ được mình sẽ có kết cục thê thảm như thế. Không chỉ không chế phục được Phục Thiên Long, ngược lại còn bị đánh cho chết khiếp. Cuối cùng còn bị thủ hộ giả Dược tháp phát hiện, ném vào thủy lao không thấy ánh mặt trời.

Bên này, Phượng Vu Quy đang phải trả giá cho hành động của mình.

Bên kia, Mộ Khinh Ca và Vệ Kỳ đã lặng yên không tiếng động mang theo Thủy Linh và Phục Thiên Long về tới gian nhà, hội hợp cùng Vệ Quản Quản.

Nhìn Phục Thiên Long và Thủy Linh hôn mê, Vệ Quản Quản lập tức khẩn trương không thôi. Vội vàng gọi năm người khác tới hỗ trợ.

Mấy người nhanh chóng phân công giúp Phục Thiên Long và Thủy Linh rửa mặt một chút. Thay đổi y phục sạch sẽ, rồi đặt bọn họ vào phòng.

Vệ Quản Quản ra khỏi phòng Thủy Linh, nói với Mộ Khinh Ca và Vệ Kỳ canh giữ bên ngoài: "Các huynh vào được rồi."

Ba người lại tiến vào phòng Thủy Linh. Mộ Khinh Ca xem xét mạch đập Thủy Linh, mím môi nói: "Quả nhiên là bị hạ độc."

"Thật sự quá đáng giận! Tên Phượng Vu Quy nơi nào có chút dáng vẻ hoàng tử chứ!" Vệ Quản Quản tức giận nói.

Vệ Kỳ hỏi: "Mộ Ca huynh có cách giải độc không?"

"Thật ra giải độc không khó." Mộ Khinh Ca không do dự. Nàng lấy một viên đan dược trong lòng ra đút vào miệng Thủy Linh, giải thích cho huynh muội Vệ gia: "Độc Thuỷ Linh trúng hẳn là Điêu Nguyên luyện chế, chỉ có trình độ trung cấp. Linh đan giải độc của ta là đan dược cao cấp, có thể giải được trăm loại độc dược. Cao cấp đối phó trung cấp, không phải vấn đề lớn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.