"Khốn kiếp! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Mộ Ca thật sự nhẫn không được nam nhân này cứ niệm bên cạnh nàng, rốt cuộc dưới trầm mặc bạo phát.
"Ăn dược." Tư Mạch vẫn như cũ treo lên nụ cười sủng nịch nhìn nàng. Trong tay còn cầm viên dược hoàn phiếm thanh quang kia.
"..." Mộ Ca tuyệt vọng.
Nàng thật sự không hiểu được, nàng cùng người nam nhân này có một xu quan hệ sao? Vì sao phải quấn quít ép nàng ăn dược. Coi như là nàng không ăn dược, chết ở chỗ này, cũng là chuyện của nàng đi.
"Nếu tâm đồng tình ngươi lan tràn, có thể đi tìm người khác, ta không cần." Mộ Ca nghiến răng, hung dữ đối với Tư Mạch.
Nhưng, Tư Mạch lại nói một câu, khiến cho thân thể mềm mại của nàng chấn động.
"Ta chỉ nguyện tốt với ngươi."
Cả người sởn tóc gáy thoát khỏi cái ôm ấp của nam nhân, con mắt lạnh của Mộ Ca tràn ngập vẻ đề phòng.
"Ngươi tử biến thái, lão yêu quái nghìn năm không chết, cút xa gia một chút."
Mình là ôn dịch sao?
Tư Mạch có chút cười khổ nhìn Mộ Ca tránh hắn như rắn rết. Hắn bất quá là cảm thấy nàng thú vị, mới nguyện ý thân cận nàng. Đã bao nhiêu năm, người có thể làm hắn sinh ra hứng thú ít càng thêm ít. Khó được gặp phải một người, hắn tự nhiên không muốn buông tha.
Tử biến thái... Lão yêu quái... Ân, chưa từng có người nào nói hắn như vậy.
Con ngươi Tư Mạch như hổ phách, lại tựa như lưu ly. Ánh mắt chớp động, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ thực sự của hắn giờ phút này.
"Nếu nàng không chịu tự mình ăn, ta chỉ có thể tự mình uy nàng." Tư Mạch lại cười nói, nhưng trên nét mặt lại nồng đậm cảnh cáo, làm cho Mộ Ca trong lòng nhảy dựng.
Lão tử đánh không lại hắn!
Bị Tư Mạch nói kích thích đến cả kinh, Mộ Ca bi ai ở trong lòng thừa nhận sự thật này, vội vàng vén lên tay áo của mình, lộ ra cánh tay bóng loáng như ngọc, đối với hắn nói: "Ngươi xem, ta không có việc gì. Không cần uống thuốc, thật sự."
Tư Mạch hơi hơi nhíu mày.
Đích xác, từ mức độ tổn hại của áo ngoài mà nói, cánh tay của nàng tất nhiên bị thương, đặc biệt là tay phải càng thêm nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ hai tay của nàng, tính cả cánh tay bên trong, nơi nào hiện lên bộ dạng nửa điểm bị thương?
Đè xuống nghi hoặc dưới đáy lòng, bàn tay to lớn của Tư Mạch đưa tới, trong ánh mắt mờ mịt của Mộ Ca, kéo xuống ống tay áo của nàng, che đi da thịt nõn nà, trầm giọng trách cứ: "Ngoan, cẩn thận lạnh."
Nói xong, ánh mắt cảnh cáo hàm chứa sát ý, không dấu vết quét tới hai con người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Hai người đang âm thầm ẩn nấp, tức khắc cảm thấy sát ý băng hàn đến thấu xương thổi qua da mình. Trái tim nhỏ không khỏi run lên, nội tâm ủy khuất khó có thể vựng dậy.
"Chủ tử, không phải là thuộc hạ khiến cho vị tiểu thư kia kéo lên tay áo a!"
"Chủ tử, hết thảy tới quá đột nhiên, bọn thuộc hạ không kịp nhắm mắt a!"
"Chủ tử, chúng ta cái gì cũng chưa thấy!"
Hai người kiên định mà bi tráng dùng sức gật đầu. Đồng thời, trong lòng ôm đầu khóc rống, Thánh chủ cao lãnh không gần nữ sắc của bọn họ không còn nữa, hơn nữa lại còn có dục vọng chiếm hữu đáng sợ.
Cách xa như vậy, trời lại chập tối, bọn họ thật sự cái gì cũng không thấy rõ ràng, được chứ? Hơn nữa, không phải chỉ là hở hai cánh tay thôi sao? Đến mức phải khẩn trương như vậy?
Dùng sức kéo ra ngón tay khớp xương rõ ràng khỏi tay áo của mình, Mộ Ca lui về sau hai bước, cảnh giác hỏi: "Ngươi cũng thấy ta không sao rồi, có thể đi được chưa?"
Tuy gia gia đã từng nói qua, cùng nam nhân này có quan hệ tốt, đối với tương lai an toàn của nàng có bảo đảm. Nhưng mà đáy lòng Mộ Ca bài xích loại tư tưởng dựa vào cường quyền.
Cho nên, khi lần nữa gặp lại nam nhân này, nàng căn bản một chút kích động cũng không có. Thậm chí ước gì hắn nhanh lên biến mất trước mắt mình.
Tư Mạch đánh giá liếc nhìn nàng một cái, trong mắt đột nhiên sáng ngời, nheo lại hai mắt, thanh âm trì hoãn nói: "Đột nhiên có được năng lực hồi phục mạnh như vậy, thậm chí, còn có thể tu luyện."
Lời nói không chút để ý, làm trong lòng Mộ Ca rùng mình, đáy mắt thanh thấu tức khắc nổi lên nồng đậm sát ý.
Nam nhân này... Thật sự quá đáng sợ...
Dường như ở trước mặt hắn, nàng không có bất luận bí mật gì đáng nói. Mọi thứ của nàng, hắn đều có thể dễ dàng nhìn trộm, xem đến rõ ràng.
Sát ý này, Tư Mạch tựa hồ không để ý.
Hắn tự mình nói: "Xem ra, ta không ở đây mấy ngày, ngươi gặp phải kỳ ngộ gì cải biến thể chất. Đây là một chuyện vui, nhưng... "
Nhưng? Nhưng cái gì?
Trong lòng Mộ Ca lại nhảy dựng, gắt gao nhìn chằm chằm vào dung nhan khuynh thế vô song trước mắt.
Tư Mạch đột nhiên cười cười, bàn tay to lớn bỗng nhéo nhéo chóp mũi Mộ Ca. Trước khi người sau kịp có phản ứng, lại điềm nhiên không việc gì thu hồi: "Ngươi không nghe lời, lại dùng Lôi Linh Căn của ngươi rồi."
"..." Trong đầu Mộ Ca chỉ còn lại có khiếp sợ.
Cái đồ biến thái này, là sau khi nàng kết thúc chiến đấu mới xuất hiện đấy. Mà nơi này bị phá hủy thành cái dạng này, tuyệt đại bộ phận là do một kích khủng bố của Bắc Minh lão nhân.
Mà hắn, cư nhiên có thể phát giác được bản thân sử dụng dị năng?
Hắn thật đáng sợ! Cặp mắt kia, có phải hay không có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian? Còn có cái gì hắn không thể nhìn thấu?
Mộ Ca cảm thấy sống lưng mình, bị mồ hôi lạnh bao trùm. Gió thổi qua, lạnh lẽo.
Tư Mạch không nhận thấy được, lời nói của mình, đối với Mộ Ca mang đến bao nhiêu rung động. Chỉ là lần nữa dặn dò: "Về sau nghe lời, tận lực hạn chế sử dụng Lôi Linh Căn, cũng đừng nên quá mức ỷ lại. Đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, ngươi hiểu chứ?"
(*) Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Có ý tứ gì?
Trong lòng Mộ Ca cân nhắc lặp lại lời Tư Mạch.
Chẳng lẽ, dị năng của nàng sẽ khiến kẻ khác ngấp nghé? Nhưng mà, vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể cướp đi dị năng của nàng hay sao?
"Có một số việc, ngươi hiện tại không cần biết rõ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói, nhớ kỹ ta sẽ không hại ngươi là được." Tư Mạch lại nói.
Trong đôi mắt thanh triệt của Mộ Ca phản chiếu lấy bộ dạng Tư Mạch. Nàng chăm chú nhìn hắn, tựa hồ muốn phân biệt lời hắn nói thiệt hay giả. Một lát sau, nàng mới rũ xuống đôi mắt, khiến lông mi cong dài che giấu cảm xúc, cực không tình nguyện "Ân" một tiếng.
Không gian, tựa như đột nhiên im lặng xuống.
Yên tĩnh, thời gian dần trôi qua khiến giữa hai người nhiều thêm vài phần xấu hổ, còn có ái muội không rõ.
Gần nửa canh giờ sau, Mộ Ca mới nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn về phía nam nhân đang trầm mặc. Vừa liếc liền đụng phải ý cười thâm sâu trong đôi mắt nam nhân, phảng phất đặt bản thân mình vào trong bầu trời đêm.
"Khụ khụ." Thoáng lúng túng nhìn qua một bên, Mộ Ca chống đỡ dậy.
Ngay tại vừa rồi, sau khi nàng cảm thấy toàn thân không còn cảm thấy khó chịu, nàng mới xác định thuốc cải tạo gien trừ bỏ bài xuất ra chất độc còn có trứng màu thứ hai, chính là năng lực phục hồi siêu cường.
Điểm này, cơ hồ khiến nàng ở thế bất bại. Trừ phi, có thể trực tiếp đem nàng đánh chết, đoạn tuyệt sinh cơ.
Mộ Ca đứng lên, tay áo vỗ vỗ xuống bùn đất trên người.
Trong lòng có chút nghẹn khuất, vì sao ba lần gặp mặt gia hỏa này đều là thời điểm mình chật vật không chịu nổi? Thật là làm cho người chê cười.
Tầm mắt Tư Mạch theo Mộ Ca mà động, thấy bộ dáng nàng không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hồng y kia, mặc trên người nàng, mặc dù vừa dơ vừa rách, cũng không làm tổn hại nàng nửa phần tao nhã.
Cảm giác có một đôi mắt dừng trên người mình, trong lòng Mộ Ca nghiến răng, làm như không thấy hướng thi thể Bắc Minh lão nhân đi tới...