Nghĩ đến Ấu Hà và Hoa Nguyệt không sai biệt lắm sẽ tới hầu hạ mình rời giường, Mộ Ca biết mình không có quá nhiều thời gian tiêu hao ở bên ngoài.
Sơn động đã bị phá hủy hoàn toàn.
Mộ Ca đi tới thi thể của Bắc Minh lão nhân, ngồi xổm xuống, hai tay cẩn thận lục lọi trong người hắn.
Nói chung, đồ vật đáng giá nhất, thường đều luôn ở bên người.
Tuy rằng, Tiểu tước gia Mộ phủ là nàng không thiếu tiền, nhưng mà lão hỗn đản này tra tấn mình cả một đêm, còn xém chút nữa lấy mạng của nàng, thế nào cũng phải chiếm được chút chiến lợi phẩm đền bù tổn thất cho trái tim nhỏ bị thương của mình đi.
Thế nhưng, Mộ Ca đem cả người Bắc Minh lão nhân lật trong lật ngoài, lại bi ai phát hiện, trên người lão hỗn đản này chẳng có thứ gì.
Tư Mạch nhìn xem động tác của Mộ Ca, tự nhiên đoán được nàng muốn làm cái gì.
Khóe miệng hắn chứa ý cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch, không hề có ý tứ ngăn cản. Chẳng qua, khi hắn nhìn đến đôi tay nhỏ mềm mại tinh tế kia ở trên thi thể vuốt vuốt một hồi. Ý cười trong mắt hắn chậm rãi thu lại, thay vào đó là sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể Bắc Minh lão nhân, tựa hồ chỉ muốn quất xác xả hận.
Đang khi Mộ Ca vẫn chưa từ bỏ ý định, tính toán lại kiểm tra thêm lần nữa...Bỗng, sau lưng một trận gió thổi qua, tay bị một bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, bên tai vang lên thanh âm như hương rượu say lòng người: "Tiểu Ca nhi, người hắn quá bẩn, đừng để dơ tay ngươi."
Xưng hô buồn nôn làm cho huyệt thái dương của Mộ Ca nhảy lên, nghiến răng kháng nghị: "Cấm gọi ta cái gì Tiểu Ca nhi."
"Được. Ta đáp ứng ngươi, trên đời này chỉ có ta được gọi như vậy. Người nào dám gọi, ta liền giết hắn." Tư Mạch nghiêm trang trả lời.
Quá, vô, sỉ!
Mộ Ca đột nhiên có một loại xúc động nghiến nát răng, dùng sức rút tay ra, hung tợn trừng mắt nhìn người nào đó: "Vậy ngươi trước hết giết chính ngươi đi."
Đáng tiếc, Tư Mạch đối với những lời này làm như không thấy. Đôi mắt đã xua đi sát ý dừng trên người Bắc Minh lão nhân, cười dịu dàng đối với Mộ Ca nói: "Tiểu Ca nhi không thu hoạch được gì?"
"Nói nhảm." Mộ Ca trừng hắn một cái.
Vô lý chống đối này, Tư Mạch không chút nào để vào mắt. Nhếch miệng mỉm cười, đầu ngón tay hướng lên chỉ vào bàn tay khô gầy của Bắc Minh lão nhân.
Lập tức, kỳ tích phát sinh!
Trong mắt Mộ Ca, trên ngón tay nguyên bản không có vật gì, đột nhiên nhiều hơn một chiếc nhẫn đen tuyền, tạo hình cổ xưa.
Không chút do dự, Mộ Ca tháo xuống chiếc nhẫn kia từ trên tay Bắc Minh lão nhân, ánh mắt mang theo khiếp sợ nhìn về phía người nam nhân cao lớn tuấn mỹ.
"Chỉ là Chướng Nhãn pháp mà thôi." Tư Mạch thản nhiên nói.
Thế nhưng, trong lòng Mộ Ca rõ ràng, hắn nói "chỉ là" nhẹ nhàng bâng quơ này, sợ là không phải tất cả cao thủ nào đều có thể nhìn thấu.
Mộ Ca lần nữa cảm thấy Tư Mạch cường đại, trong nội tâm xuất hiện áp lực vô cùng, lại cũng là động lực.
"Ta muốn trở nên cường đại! Cuối cùng sẽ có một ngày đứng ở trên đỉnh thế giới này!"
Không nhận thấy tâm tư của Mộ Ca giờ phút này, tầm mắt Tư Mạch dừng trên chiếc nhẫn kia, khẽ cười nói: "Ở Lâm Xuyên, có thể có được một Tu Di giới, xem ra cũng là một kẻ có đại cơ duyên."
Mộ Ca không cho là đúng bĩu môi. Có đại cơ duyên thì thế nào? Còn không phải bị nàng và Mộ Khinh Ca cùng liên hợp giết chết?
Bất quá... Một chiếc nhẫn mà thôi, có cái gì kỳ lạ?
Mộ Ca tò mò đánh giá chiếc nhẫn đen tuyền trong tay.
Thấy nàng như thế, Tư Mạch liền giải thích nói: "Cái gọi là Tu Di giới, trên thực tế là một tài liệu đặc thù, lợi dụng không gian linh khí đánh tạo nên, có thể dùng để trữ vật."
Kia chẳng phải là không gian giới chỉ!
Mộ Ca hiểu được. Bản thân nàng trừ bỏ lôi hệ dị năng ở ngoài, còn có được không gian dị năng. Đối với khái niệm không gian tồn trữ nàng hiểu. Chỉ là nàng không nghĩ tới xuyên qua đến dị giới này, thế mà lại có thể có loại thông qua vật chất đặc thù đánh tạo nên không gian.
Cẩn thận ghi nhớ lời nói trong miệng Tư Mạch, nàng đột nhiên cảm giác được, Tu Di giới trong tay này, chỉ sợ giống với bông tai màu tím trên tai trái mình, ở Lâm Xuyên đại lục đều là cực kỳ thưa thớt.
Tu Di giới, nàng không cần. Bản thân nàng đã có không gian của mình, cái kia an toàn hơn. Nàng lúc này tò mò là, thứ được Bắc Minh lão nhân cẩn thận cất giấu trong Tu Di giới, đến cùng là bảo bối gì.
"Làm sao có thể mở ra?" Mộ Ca cầm lấy giới chỉ, trực tiếp hướng Tư Mạch hỏi.
Nàng phát hiện, tựa hồ trên thế giới này không có chuyện gì là nam nhân này không biết. Đã như vậy, nàng vì cái gì không hảo hảo dùng bản bách khoa toàn thư dị giới di động này một chút?
Mộ Ca chủ động mở miệng, làm tâm tình Tư Mạch rất tốt. Hắn trả lời nói: "Nói như vậy, Tu Di giới sẽ lưu giữ khí tức của chủ nhân, trừ bỏ chủ nhân bên ngoài, bất luận kẻ nào đều không thể mở được. Bất quá chủ nhân của nó hôm nay đã chết, Tu Di giới này cũng đã thành vật vô chủ. Chỉ cần ngươi đem tinh thần lực phóng xuất ra, là có thể mở ra giới chỉ, lấy được đồ vật bên trong."
Tinh Thần lực, đối với Mộ Ca mà nói rất quen thuộc.
Đừng quên, kiếp trước nàng muốn đề cao cấp bậc dị năng, chính là dựa vào tu luyện tinh thần lực. Thậm chí nàng hoài nghi, sở dĩ nàng xuyên đến trùng sinh tại dị giới, chính là nguyên nhân bởi vì tinh thần lực của nàng so với người bình thường mà nói, càng cường đại.
Được Tư Mạch đề điểm, Mộ Ca thu liễm tâm thần, chậm rãi phóng xuất ra tinh thần lực của mình.
Tinh thần lực vô hình vô sắc, từ mi tâm Mộ Ca chui ra. Giống như sợi mỏng, hướng về Tu Di giới trong tay nàng mà đi.
Lúc tinh thần lực đi tới bên ngoài Tu Di giới, Mộ Ca không có xông vào, mà là cẩn thận thăm dò một chút. Xác định không có lực cản, nàng mới yên tâm tiến vào thế giới bên trong Tu Di giới.
Thông qua tinh thần lực, Mộ Ca phát hiện chính mình thấy được một không gian ước chừng hơn mười mét vuông. Không gian này, cùng không gian dị năng của nàng có chút tương tự, đồng dạng không có cửa và cửa sổ.
Nhưng bất đồng chính là, không gian của nàng có ánh sáng long lanh như thủy tinh, mà không gian bên trong Tu Di giới này, lại có chút tối tăm.
Kết thúc so sánh trong lòng, Mộ Ca bắt đầu tìm kiếm bảo bối của Bắc Minh lão nhân.
Bắc Minh lão nhân cất chứa đồ vật, đại bộ phận đều là thảo dược trân quý. Nhưng là, đối với Mộ Ca mà nói, những thứ thảo dược này so với cỏ dại không khác gì.
Trừ cái đó ra, chính là một ít vàng bạc.
Mộ Ca có chút thất vọng, rất không cam lòng. Chẳng lẽ, vất vả sống qua một đêm, lấy được chính là những thứ ngổn ngang này?
Nàng chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa đứng lên tìm kiếm.
Đột nhiên, nàng phát hiện trong góc của không gian, một hộp gỗ lớn cỡ bàn tay yên tĩnh nằm ở đó.
"Đó là cái gì?" Lòng hiếu kỳ khiến cho Mộ Ca cầm lên hộp gỗ nhìn như bình thường kia. Thế nhưng, ngay khi nàng muốn mở nó ra, mò mẫm đủ kiểu, cuối cùng phát hiện, vô luận nàng làm thế nào cũng không thể mở ra hộp gỗ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mộ Ca nhíu mày. Trầm mặc một hồi, mang theo hộp gỗ thối lui ra khỏi không gian Tu Di giới.
Lúc Mộ Ca mở mắt ra, trong tay liền nhiều hơn một hộp gỗ bị nàng mang ra ngoài.
Không có chút cảm giác xấu hổ, Mộ Ca trực tiếp đem hộp gỗ đưa cho Tư Mạch: "Mở không ra."
Tư Mạch mỉm cười tiếp nhận, không có chút cảm giác bị người sai khiến mà không vui. Đánh giá nhìn hộp gỗ, hắn liền trả lời nghi hoặc của Mộ Ca: "Hộp này bị người hạ xuống cấm chế, phải cởi bỏ cấm chế mới có thể mở ra."
"Cấm chế?" Mộ Ca không biết rõ cấm chế là cái gì, lại biết rõ chuyện trọng yếu nhất là cái gì: "Ngươi có thể cởi bỏ?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của nàng lại cực kỳ khẳng định.
Tư Mạch hơi hơi mở miệng, xác định lời nói của Mộ Ca.
Mộ Ca nhướng mày, nhẹ nâng cằm, tựa hồ đối với Tư Mạch nói: "Làm phiền."
Tư Mạch nắm lấy hộp gỗ, đôi mắt hổ phách như lưu ly xuất hiện các loại pháp tắc tính toán. Trong chớp mắt, khôi phục lại bình tĩnh.
"Được rồi." Tư Mạch đem hộp gỗ đưa cho Mộ Ca.
Thế là xong rồi?
Mộ Ca có chút kinh ngạc. Nàng còn tưởng rằng sẽ chứng kiến một màn kinh tâm động phách. Lại không nghĩ, chỉ bất quá một cái nháy mắt, là được rồi?
Ôm thái độ hoài nghi, Mộ Ca tiếp nhận hộp gỗ.
Đầu ngón tay chạm đến nắp hộp gỗ, "Két" một tiếng, thanh âm rất nhỏ vang lên.
Thật sự mở!
Con mắt Mộ Ca co rút lại, tràn đầy kinh hỉ.
Hộp gỗ được mở ra, bên trong nằm lẳng lặng một khối vô tự lệnh bài, còn có một hạt đan được hiện ra oánh quang. Đan dược kia, giống như mắt rồng, toàn thân tản ra ánh sáng chói mắt, mơ hồ có thể thấy được phù văn màu vàng.
Ngược lại, vô tự lệnh bài lại có chút giản dị. Nhưng có thể bị cấm chế hộp gỗ bảo hộ, lệnh bài kia có thể nào là bình thường?
Những thứ trong hộp gỗ, Tư Mạch cũng thấy.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, có chút cảm khái đối với Mộ Ca nói: "Tiểu Ca nhi, ta không thể không nói, vận khí của ngươi thực sự là nghịch thiên."