Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đêm qua đi, sáng sớm đến.
Lâu Xuyên Bách vẫn luôn đợi Mộ Khinh Ca xuất hiện, rốt cuộc không kìm nén nổi nói với Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh: "Hai người các ngươi đi Đan phương quán, tìm sư đệ các ngươi về đây."
Mắt thấy sắp tới thời gian xuất phát thí luyện, Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh cũng gật đầu, chuẩn bị đi tìm Mộ Khinh Ca.
Chỉ là bọn họ vừa mới xoay người, đã thấy Mộ Khinh Ca từ bên ngoài trở về.
"Sư đệ đã trở lại." Thương Tử Tô nhàn nhạt nói.
Mai Tử Trọng nhanh chóng liếc mắt xem xét Mộ Khinh Ca, thấy nàng không có việc gì. Đôi mắt khẩn trương mới dần thối lui.
Triệu Nam Tinh bước nhanh đến trước mặt hỏi Mộ Khinh Ca: "Sư đệ một đêm không về, làm sư phụ lo lắng sốt vó đấy."
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, đi tới trước mặt Lâu Xuyên Bách đang trừng mắt: "Con đọc sách ở Đan phương quán, nhất thời quên mất thời gian. Cũng may kịp trở về gấp."
"Hừ." Lâu Xuyên Bách hừ một tiếng, trách nói: "Hiếu học cũng phải chú ý thân thể. Ngươi biết rõ hôm nay thí luyện, đêm qua còn không nghỉ ngơi tốt. Hôm nay làm sao có tinh thần?"
"Đệ tử biết sai rồi." Mộ Khinh Ca thuận theo nói.
Nhưng Lâu Xuyên Bách lại thở phì phì nói: "Biết cái méo gì! Ta thấy ngươi là không nghe vào lỗ tai, không đặt lời nói của sư phụ vào trong lòng."
Dứt lời, ông nói với ba người Mai Tử Trọng: "Sư đệ các ngươi đêm qua không nghỉ ngơi. Chờ thí luyện bắt đầu, mấy người các ngươi nán lại một chút. Không cần thâm nhập quá sâu, để nó nghỉ ngơi tốt rồi nói."
"Đã biết sư phụ." Mai Tử Trọng khom người đáp.
"Được rồi được rồi, đều đi đi. Nhìn nhiều đau mắt!" Lâu Xuyên Bách không kiên nhẫn phất phất tay áo.
Bốn người cáo từ rời đi, hướng tới chỗ tập trung thí luyện.
Trên đường, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô. Hai người bọn họ nói hôm qua chuẩn bị vài thứ, nhưng không thấy bọn họ mang theo tay nải gì. Cũng không biết là chuẩn bị hay chưa.
Hay là, bọn họ cũng có vật chứa không gian?
Không bao lâu, bốn người đã tới nơi tập trung thí luyện. Đây là bên ngoài Mê Mộng chi sâm, đi thêm một trượng là tiến vào Mê Mộng chi sâm.
Lúc bọn họ đến, đã có không ít người chờ ở đây.
"Mai sư huynh, Triệu sư huynh, Thương sư tỷ, Mộ sư đệ!"
"Mai sư huynh!"
"Triệu sư huynh!"
"Thương sư tỷ!"
"Mộ sư đệ!"
"Mộ sư đệ!"
Bốn người vừa xuất hiện, xung quanh lập tức truyền đến tiếng vấn an.
Đặc biệt là lúc nhìn Mộ Khinh Ca, giọng nói mọi người đều có vài phần tìm tòi nghiên cứu. Nhân khí vương mới của Dược tháp làm bọn họ rất hiếu kỳ.
Có không ít nữ đệ tử thấy Mộ Khinh Ca đứng chung một chỗ với Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh. Hình ảnh tam mỹ, làm các nàng xuân tâm đại động. Động tác dáng vẻ đều trở nên ngượng ngùng.
Cũng may có toà băng sơn Thương Tử Tô áp trận, những nữ đệ tử đó không dám quá mức tới gần.
Mai Tử Trọng mờ ảo như tiên, phảng phất hắn vĩnh viễn sẽ không dừng mắt xuống nhân gian. Thương Tử Tô thanh lãnh trầm tĩnh, di thế độc lập. Triệu Nam Tinh ôn nhuận như ngọc, thẳng tắp như trúc, đối với xung quanh đều tràn đầy ôn hoà gật đầu.
Mộ Khinh Ca thì bộ dạng tiêu sái cuồng luyến, mang theo vẻ bất cần đời. Cũng sẽ không khiến người cảm thấy khó thân cận.
Bốn người đi qua đám đông, tìm một chỗ ít người đứng.
Cách bọn họ không xa là đám người Điêu Nguyên.
So sánh với bốn người Mộ Khinh Ca, bên Điêu Nguyên hiển nhiên không còn khiến người chú ý. Cho dù hắn là người xếp thứ hai nhân khí bảng. Cho dù bên hắn có mười mấy đan sư trung cấp.
Nhưng nhân số bên hắn có đông hơn nữa, cũng không thể loá mắt bằng bốn người Mộ Khinh Ca.
Bởi vì trong bốn người họ, có hai người là đan sư cao cấp!
Đối lập mãnh liệt, giống như bàn tay không lưu tình tát 'bốp bốp' mấy cái vào mặt Điêu Nguyên.
Ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ giống như tẩm độc, khiến người không dám tới gần. Cả người phát ra hơi thở âm lệ, khiến độ ấm xung quanh hắn giảm đi vài phần.
Vốn người vây quanh trái phải hắn, đều không hẹn mà cùng lui ra sau mấy bước. Phảng phất không muốn bị lan đến người mình.
Tống Ngọc lúc trước đấu đan với Mộ Khinh Ca cũng ở trong đó. Hắn trộm nhìn Mộ Khinh Ca, không cam lòng trong mắt bị sợ hãi thay thế.
Đôi khi thiên phú và năng lực đều nghiền áp tuyệt đối thì sẽ chỉ làm lòng người sợ hãi, có suy nghĩ muốn chạy trốn.
"Ngươi đi đâu?" Cảm giác Tống Ngọc không ngừng lui về sau, ánh mắt Điêu Nguyên âm lãnh quét đến hắn.
Tống Ngọc lạnh cả sống lưng, gương mặt trắng bệch nói: "Không... Không đi đâu..."
"Hừ." Lãnh lệ hừ một tiếng, Điêu Nguyên âm tình bất định đảo qua Mai Tử Trọng và Mộ Khinh Ca. Cuối cùng lại tham lam xẹt qua người Thương Tử Tô.
"Hừ."
Ánh mắt không thèm che giấu, khiến Triệu Nam Tinh bất mãn hừ lạnh.
Hắn bất động thanh sắc đứng chắn trước mặt Thương Tử Tô, ngăn tầm mắt Điêu Nguyên.
Một màn này khiến mắt Điêu Nguyên nảy sinh sát ý.
"Sư huynh." Một tiếng kêu kiều mị làm ánh mắt Điêu Nguyên chợt loé, chuyển mắt nhìn qua.
Nơi xa, một thân ảnh đầy đặn vũ mị, dáng điệu uyển chuyển chậm rãi đi tới. Gió nhẹ phất qua gợi lên vạt áo nàng, khiến dáng người phập phồng quyến rũ hiện ra chút. Loại phong tình này khiến không ít đệ tử Dược tháp nóng lên trong lòng.
Điêu Nguyên u tối nhìn chằm chằm Chu Linh đến gần.
Hắn nhạy bén thấy được mép trán Chu Linh có một khối u sưng mơ hồ. Hình như không cẩn thận đụng vào đầu lưu lại.
Ánh mắt Điêu Nguyên chợt loé, nói Chu Linh: "Sư muội sao tới chậm vậy?"
Chu Linh giơ tay xoa thái dương, ngữ khí có chút mỏi mệt: "Không biết tại sao lại ngủ đến bây giờ. Lúc tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên ở Đan phương quán."
Thì ra là trốn vào Đan phương quán!
Điêu Nguyên cười lạnh trong lòng. Đáp án này làm hắn thả lỏng. Chu Linh tới Đan phương quán có dụng ý gì, hắn đương nhiên là đoán ra được. Nhưng, vậy thì thế nào?
Cho dù nàng có tìm được đan phương giải dược, nàng có thời gian đi cầu cứu sao? Có ai có thể trong thời gian ngắn luyện chế ra giải dược cứu nàng sao?"
"Sư muội còn nhớ rõ chuyện hôm qua chứ?" Điêu Nguyên thử hỏi.
Vẻ mặt Chu Linh mờ mịt nói: "Chuyện gì?"
Điêu Nguyên nheo lại hai mắt âm trầm, gắt gao nhìn nét mặt Chu Linh, gằn từng chữ một: "Hôm qua ngươi nói muốn tổ đội với Thương sư muội, mong ta đáp ứng."
"A! Ta có nói vậy sao?" Chu Linh kinh hô một tiếng. Lại nhíu mày cẩn thận nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: "Ta nhớ có nói qua, nhưng không nhớ rõ."
"Ngươi xác thật đã nói vậy." Điêu Nguyên cười lạnh.
Chu Linh lộ vẻ xấu hổ, nói Điêu Nguyên: "Thực xin lỗi sư huynh, là ta đường đột. Sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy."
Vẻ mặt nàng vô cùng chân thành.
Điêu Nguyên không nhìn ra bất kì dị thường gì.
Hắn đột nhiên cười: "Không có gì, sao gọi là đường đột? Sư muội và Thương sư muội là bạn bè tốt, muốn tổ đội thí luyện cũng dễ hiểu. Sư huynh sẽ không ngăn cản."
"Thật sự!" Chu Linh kinh hỉ, nhưng lại lập tức do dự: "Nhưng có thể không tốt lắm không? Sư phụ chúng và bên Lâu Xuyên Bách..."
"Sư muội quá lo." Điêu Nguyên đánh gãy lời nàng nói: "Chúng ta đều là đệ tử Dược tháp, đâu ra phân chia môn phái? Chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, cái khác không cần nghĩ nhiều."
"Sư huynh giáo huấn phải, Chu Linh đã biết." Chu Linh cúi người hướng Điêu Nguyên.
Điêu Nguyên rất hưởng thụ gật đầu, đắc ý nói: "Nếu sư muội muốn đi cùng với Thương sư muội, vậy thì mau qua đi. Thí luyện sắp bắt đầu rồi."
"Vâng, sư huynh. Vậy sư muội chúc sư huynh có thể lấy được đầu bảng trong thí luyện." Chu Linh cười khanh khách nói.
Thần sắc Điêu Nguyên càng đắc ý, giống như câu nói của Chu Linh không phải lời chúc mà là sự thật.
Cáo từ Điêu Nguyên, Chu Linh xoay người đi tới hướng bốn người Thương Tử Tô.
Triệu Nam Tinh nhìn nàng, ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa, nhưng không mở miệng ngăn cản.
Lúc Chu Linh đi tới trước mặt Thương Tử Tô, Thương Tử Tô mới kinh ngạc hỏi: "Chu Linh? Có việc gì thế?"
Chu Linh nhìn nàng cười cười, hô với Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh."
Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, Chu Linh càng thêm cười động lòng người. Nàng nói Thương Tử Tô: "Tử Tô, ta cùng các ngươi một đội được không?"
"Cái gì!" Thương Tử Tô cực kỳ kinh ngạc.
Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại hơi mỉm cười, nói Chu Linh: "Có Chu sư tỷ gia nhập, thật sự là trợ lực lớn."
Chu Linh nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tươi cười không giảm: "Mộ sư đệ quá khen."