Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mê Mộng chi sâm, khu rừng lớn nhất chiếm cứ toàn bộ phía tây Ngu quốc.
Xuyên qua Mê Mộng chi sâm là có thể tiến vào lãnh thổ Ba quốc. Truyền thuyết nói rằng sâu trong khu rừng này là biên giới Lâm Xuyên dài không thấy điểm cuối...
"Mộ sư đệ, đệ đang nhìn gì vậy?" Triệu Nam Tinh phát hiện sau lưng an tĩnh. Xoay người lại, thấy Mộ Khinh Ca nhìn một chỗ đến xuất thần.
Trước mắt Mộ Khinh Ca là sương mù dày đặc quanh rừng cản lối, càng mang vẻ thần bí. Nghe Triệu Nam Tinh hỏi thăm, nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt: "Không có gì."
"Mau lại đây, đừng cách xa quá." Triệu Nam Tinh không nghi ngờ, lên tiếng thúc giục.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, đi theo bên cạnh Triệu Nam Tinh.
Ba bóng người phía trước bọn họ đã trở nên mơ hồ.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng tăng nhanh bước chân chạy gần tới chỗ ba người.
Lát sau, bóng người phía trước lại trở nên rõ ràng. Mộ Khinh Ca bỗng hỏi Triệu Nam Tinh: "Triệu sư huynh, nghe nói Mê Mộng chi sâm có thể tới lằn ranh đại lục Lâm Xuyên?"
Triệu Nam Tinh cười nói: "Đệ đã nghe qua truyền thuyết à?"
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Ánh mắt Triệu Nam Tinh tập trung nhìn ba người phía trước, trả lời: "Hoàng thất Ngu quốc chúng ta có sách cổ truyền thừa, nội dung ghi đích xác có thể xuyên qua Mê Mộng chi sâm tới một nơi khác, chính là ranh giới Lâm Xuyên. Nhưng ngàn vạn năm qua không có ai tới thử. Có lẽ có người tìm được, nhưng không xuất hiện lại trước mặt mọi người nữa."
"Mơ hồ vậy sao?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Triệu Nam Tinh gật đầu, quét bốn phía một vòng, nói Mộ Khinh Ca: "Đệ xem, nơi này sở dĩ tên Mê Mộng chi sâm là bởi vì sương mù hằng năm. Sương mù có thể khiến người mất phương hướng, thậm chí hít vào nhiều sẽ sinh ra ảo giác. Trước khi phân viện Dược tháp chưa thành lập, mỗi năm đều có người đi lạc. Sau khi phân viện Dược tháp thành lập hiệp thương với hoàng thất chúng ta, nạp Mê Mộng chi sâm vào làm giảm bớt số người mất tích. Nhưng kể cả đệ tử Dược tháp vào hái thuốc, cũng không thể xâm nhập quá sâu. Hơn nữa đều phải ăn Phá Chướng đan để tránh gặp ảo giác. Lần thí luyện này vậy mà ở Nguyệt hồ, đúng là chưa từng có."
Triệu Nam Tinh nói xong, hơi cười lạnh.
Mộ Khinh Ca yên lặng nghe, chợt hỏi: "Nếu thật sự có ranh giới, vậy ngoài ranh giới là cái gì?"
Lời này như đang hỏi Triệu Nam Tinh, lại như tự hỏi mình.
Triệu Nam Tinh quay đầu nhìn nàng, nói: "Nếu có một ngày tu vi ta đạt đến tử cảnh, cũng phải đi xem bên ngoài Lâm Xuyên trông thế nào. Nhưng ta sẽ không chọn Mê Mộng chi sâm, mà sẽ chọn Khổ hải ở Cổ Vu quốc, hoặc sa mạc Du Hồn ở Địch quốc."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, im lặng.
Hai địa phương trong miệng Triệu Nam Tinh đều được nhắc đến trong quyển Lâm Xuyên đại lục chí mà nàng từng thấy qua.
Bên ngoài Lâm Xuyên có thiên địa càng rộng lớn bao la hơn, đây không phải bí mật gì. Chỉ là người có thể đi ra quá ít, dần dần biến thành truyền thuyết.
Lâm Xuyên đại lục chí rõ ràng có ghi lại, nếu muốn rời khỏi Lâm Xuyên, có hai con đường nữa có thể chọn.
Một là đường biển ở đại lục phía nam Cổ Vu quốc, thần bí phong bế. Phía nam quốc gia kia là mặt biển không giới hạn, được xưng là Khổ hải. Nghe nói xuyên qua Khổ hải là có thể tới đại lục khác.
Nhưng biển khổ vô biên, mênh mông vô bờ. Tốn bao nhiêu thời gian có thể đi ra, biển rộng ẩn chứa nguy hiểm gì, không ai biết được.
Một cái khác là phía bắc Lâm Xuyên nhị đẳng quốc Địch quốc. Nơi đó có sa mạc khô cằn nóng rực, vô biên vô hạn.
Có người nói phiến sa mạc kia còn lớn hơn Lâm Xuyên, hơn nữa rất nguy hiểm.
Cũng có người nói, chỉ cần có thể đi qua sa mạc Du Hồn là có thể đi tới một thế giới khác.
Triệu Nam Tinh nói, Mộ Khinh Ca có thể hiểu.
Bởi hai con đường này được ghi lại kỹ càng tỉ mỉ nhất trong các phương pháp rời khỏi Lâm Xuyên. Nếu nàng chọn cũng sẽ chọn một trong hai nơi này, mà sẽ không chọn con đường mơ hồ trong truyền thuyết.
"Triệu sư huynh không muốn thừa kế ngôi vị?" Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.
Triệu Nam Tinh nở nụ cười: "Ta biết mình không phải hoàng đế giỏi. So với việc suốt ngày bận rộn quốc sự, vì quốc gia mà hạ nhiều quyết định bất đắc dĩ, thì ta tình nguyện tiêu sái cả đời, bản thân nhàn nhã."
Đáp án của hắn làm Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Đệ quen biết hai người không thích làm hoàng đế, Triệu sư huynh là một trong đó."
"Ồ? Còn có ai khác sao? Có quan điểm giống ta, thật sự muốn gặp xem." Triệu Nam Tinh tò mò nói.
Mộ Khinh Ca không nhiều lời, chỉ hàm hồ nói: "Sẽ có cơ hội thôi."
Triệu Nam Tinh cũng không hỏi tiếp, cảm khái thở dài: "Học thuật luyện đan, cũng là để có miếng ăn hành tẩu giang hồ sau này. Nếu có ngày sư đệ muốn rời khỏi Lâm Xuyên, không ngại gọi ngu huynh." Nói xong, hắn chớp chớp mắt với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười trêu ghẹo: "Triệu sư huynh bỏ được Thương sư tỷ?"
Sắc mặt Triệu Nam Tinh hơi quẫn, rồi hào phóng nói: "Tâm ý của ta với Tử Tô ai nấy cũng nhìn ra, chỉ có nàng là hình như chưa phát giác. Đành vậy, chuyện tình cảm phải chú ý ngươi tình ta nguyện. Nếu nội tâm nàng không dao động, ta cần gì phải cưỡng cầu?"
"Các ngươi đang nói gì đấy, mau lại đây." Đột nhiên Mai Tử Trọng ở phía trước xoay lại hô gọi hai người.
Triệu Nam Tinh và Mộ Khinh Ca nhìn nhau cười, người trước nói: "Đây đây."
Chờ hai người đuổi theo kịp, Triệu Nam Tinh nói Mai Tử Trọng: "Đệ và Mộ sư đệ đã hẹn nhau. Nếu có một ngày muốn rời khỏi Lâm Xuyên, thì phải gọi đệ." Nói xong, ánh mắt hắn cố ý vô tình xẹt qua Thương Tử Tô.
Nhưng giai nhân lại thờ ơ, làm hắn không khỏi hơi thất vọng.
Mai Tử Trọng cười nhợt nhạt, dáng người mờ ảo như tiên nhân. Hắn hỏi Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ có nguyện vọng lớn vậy sao?"
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Thế giới lớn như vậy, đệ muốn đi xem."
Mai Tử Trọng cười càng sâu, hắn đột nhiên nghiêm túc: "Nếu có ngày kia, Mộ sư đệ không ngại cũng gọi ta đi cùng."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Nếu nàng nhớ không lầm, Mai Tử Trọng hẳn là từ nhỏ lớn lên ở Dược tháp không có đi đâu. Đáng lẽ một đường đi lên hẳn là hắn sẽ kế thừa y bát của sư phụ, lưu lại Dược tháp mới phải.
Chẳng lẽ... Hắn cũng có một trái tim muộn tao (*)?
(*) Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường...
"Thế nào, sư đệ cảm thấy ta không nên đi ra ngoài?" Như phát hiện ra Mộ Khinh Ca kinh ngạc, Mai Tử Trọng nhàn nhạt nói.
"Không! Sao có thể!" Mộ Khinh Ca cười trừ.
"Các người đã hẹn nhau rời khỏi Lâm Xuyên, không bằng cũng gọi ta với." Chu Linh đột nhiên nói.
Lời của nàng lập tức khiến Triệu Nam Tinh và Mai Tử Trọng kinh ngạc, người trước theo bản năng nhíu nhíu mày.
Nhưng Chu Linh như không phát giác ra, nói Thương Tử Tô: "Vậy còn Tử Tô?"
Ánh mắt Thương Tử Tô nhàn nhạt đảo qua mấy người, chỉ dừng ở chỗ Mộ Khinh Ca một chút rồi mới ngắn gọn trả lời: "Được."
Người kinh hỉ nhất là Triệu Nam Tinh.
Bởi vì ý nghĩa cho dù có rời khỏi Dược tháp, hắn vẫn có thể tiếp tục được ở cạnh nữ thần.
Nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp sau này, Triệu Nam Tinh nhìn Mộ Khinh Ca cười xán lạn: "Sư đệ, hạnh phúc của sư huynh ta đều dựa vào nỗ lực của đệ rồi."
Nói gì thế?
Mộ Khinh Ca kéo khoé miệng: "Nếu muốn rời khỏi Lâm Xuyên, phải dựa vào tất cả chúng ta cùng nhau nỗ lực mới phải."
"Đúng đúng đúng! Chúng ta cùng nhau nỗ lực!" Triệu Nam Tinh cười nói.
Mấy người đều cười, một lời hứa bắt đầu hình thành.
Kết thúc nói chuyện, năm người tiếp tục bước đi.
Mai Tử Trọng lấy ra dụng cụ lớn bằng bàn tay, nói mọi người: "Dựa theo phương hướng này, Nguyệt hồ hẳn nằm ở bên kia." Hắn chỉ về phía bên phải.
Triệu Nam Tinh đi lên, cúi đầu nhìn la bàn, không xác định nói: "Cái la bàn này có thể tin tưởng không? Đệ nhớ trước kia có đệ tử nào đó đi vào rèn luyện, lúc ra ngoài từng nói la bàn không nhạy."
"Có thể tin hay không, trước mắt chúng ta chỉ có thể dựa vào nó." Mai Tử Trọng nói.
Mộ Khinh Ca hất cằm: "Cứ vào trước thôi. Người tới Nguyệt hồ không chỉ có chúng ta, xem xem có gặp người nào cùng đường không, là biết la bàn có nhạy hay không."
Mấy người gật đầu, cùng nhau đi vào.