Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Một tháng sau, sắp tới thời khắc quan trọng ở phân viện Dược tháp Ngu quốc.
Cách mỗi năm một lần, phân viện thuộc tổng viện Dược tháp đều sẽ tổ chức cuộc thi tuyển chọn lớn. Đệ tử thắng trận đấu, sẽ có một cơ hội được đi tới nhất đẳng đế quốc duy nhất đại lục!
Tiến vào Thánh Nguyên đế quốc, có nghĩa là sẽ có đủ loại kỳ ngộ. Nơi đó có cường giả tử cảnh trong truyền thuyết, có thiên tài địa bảo đếm không hết. Nơi đó còn có đan sư linh cấp, thậm chí là đan sư bảo cấp!
Đối với đệ tử Dược tháp, có thể thông qua cuộc thi tuyển chọn, sẽ là một lần cơ hội cá chép vượt long môn!
Cho nên mỗi một lần tuyển chọn, đều sẽ phá lệ long trọng!
Mà đại hội còn chưa bắt đầu, đã nghe đồn rằng... Đại hội tuyển chọn lần này, sẽ nghênh đón một vài vị đại nhân vật xưa nay chưa từng có tới tham gia!
Kết quả là, toàn bộ Dược tháp đều sôi trào lên!
Cơ hồ mỗi một vị đan sư đều nắm chặt thời gian chuẩn bị, muốn triển lãm thể hiện bản thân ở đại hội tuyển chọn.
Ba ngày trước, Điêu Nguyên đang bế quan tu luyện đan thuật, bỗng bị sư phụ Hoa Thương Truật gọi ra. Hai thầy trò nói chuyện một hồi trong mật thất, Điêu Nguyên mới kích động rời đi.
Cụ thể nói gì, không ai biết được.
Chỉ có Điêu Nguyên biết, Hoa Thương Truật nói cho hắn, trong những vị đại nhân vật, có một vị trong đó sẽ quyết định vận mệnh của hai thầy trò họ.
Một khi khiến hắn vui vẻ, nói không chừng hai thầy trò họ có thể rời khỏi tam đẳng quốc Ngu quốc, trở về tổng viện!
Hoa Thương Truật muốn hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này, biểu hiện tốt trước mặt người nọ, phải lưu lại ấn tượng tốt!
Ngày tuyển chọn bắt đầu, cách cuộc thi còn ba canh giờ. Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh cùng đi tới chỗ Chu Linh bế quan.
Triệu Nam Tinh ấn tay lên cửa, rót linh lực vào.
Linh lực màu xanh lục bao trùm trên cửa, nhấp nháy vài cái, dài ngắn không đồng nhất.
Sau đó Triệu Nam Tinh thu tay lại, chờ cùng Thương Tử Tô.
Trong lúc chờ đợi, Triệu Nam Tinh nói với Thương Tử Tô: "Mộ sư đệ thật lợi hại, lại có thể nghĩ ra ám hiệu này. Cho dù bị người nhìn thì cũng không rõ là ý gì."
Thương Tử Tô không trả lời hắn, nhưng biểu tình trong mắt lại đồng ý với cách nói của Triệu Nam Tinh.
Lúc trước, mấy người thương lượng vì để tránh Chu Linh bị lừa ra khỏi phòng luyện đan, không bằng thống nhất một cái ám hiệu. Cứ vậy, chỉ cần không biết mật mã, Chu Linh có thể không để ý tới.
Thương lượng một hồi, vẫn không ra kết quả.
Cuối cùng vẫn là Mộ Khinh Ca dạy mọi người một phương pháp. Dùng linh lực phóng thích nhấp nháy lên cửa, xem như là ký hiệu. Thời gian dài ngắn nhấp nháy không giống nhau, nếu người không biết căn bản sẽ không chú ý. Ngay cả muốn bắt chước, chỉ cần sai một nhịp đều sẽ bị Chu Linh biết là có người giả mạo.
Hơn nữa Mộ Khinh Ca còn thuận tiện nói cho bọn họ. Ám hiệu dài ngắn không giống nhau, còn có thể biểu đạt hàm nghĩa khác nhau.
Mấy người lập tức hứng thú theo nàng học tập.
Không để Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô chờ lâu, cửa đá đóng chặt mở ra. Chu Linh ra ngoài.
Thấy hai người, nàng nở nụ cười kiều mị.
"Chu Linh, ngươi gầy nhiều quá." Thương Tử Tô đánh giá Chu Linh, trong giọng nói đạm mạc khó nén quan tâm.
Chu Linh cười nói: "Không có cách. Muốn bảo mệnh, đành phải liều mạng."
Triệu Nam Tinh thưởng thức gật đầu: "Có chí khí. Kết quả thế nào?"
Chu Linh liếc mắt nhìn hai người. Không nói ra kết quả sau khi mình bế quan, chỉ thần bí nói: "Đừng lo lắng, lên lôi đài là sẽ rõ."
Thương Tử Tô ngẩn người, cười gật đầu.
'Xem ra, Chu Linh thu hoạch không nhỏ.'
Triệu Nam Tinh cười nói: "Được! Nếu ngươi đã nói vậy, chúng ta sẽ giữ kín đến khi lên lôi đài. Xem xem ai trong thời gian này tiến bộ nhiều nhất."
"Được!" Chu Linh nhướng mày. Ánh mắt lưu chuyển mang theo kiều mị nhìn hắn.
Triệu Nam Tinh tự tin giương cằm, nói với hai nàng: "Chúng ta đi thôi. Về chỗ ở trước, xem Mộ sư đệ kết thúc bế quan chưa."
"Mộ sư đệ bế quan?" Chu Linh kinh ngạc nói.
Triệu Nam Tinh gật đầu: "Ừm, đệ ấy muốn yên tĩnh, bảo chúng ta không nên đi quấy rầy. Mai sư huynh thì đang giúp sư phụ chuẩn bị ít chuyện cho cuộc tuyển chọn, nên mới không rảnh cùng chúng ta tới đón ngươi."
"Không sao." Chu Linh không thể hiện mất mát trong lòng ra.
Ra khỏi phòng luyện đan, không nhìn thấy Mai Tử Trọng, Chu Linh có hơi thất vọng. Nhưng nàng cũng biết, người như Mai Tử Trọng sẽ không thích mình. Cho nên nàng sẽ không vì mình thích mà đi làm phiền hắn.
Cho dù quan hệ giữa bọn họ thân mật hơn so với quá khứ, nàng cũng giữ tâm mình thật tốt, không vượt qua ranh giới kia.
Ba người cùng rời khỏi khu vực phòng luyện đan, hướng tới chỗ ở của Lâu Xuyên Bách.
Trên đường, Triệu Nam Tinh đại khái kể cho Chu Linh nghe chuyện phát sinh ở Dược tháp sau khi nàng bế quan. Nói đến Phượng Vu Quy bị trục xuất khỏi Dược tháp, chật vật trở về Ly quốc, thanh danh bây giờ ở Ly quốc hỗn độn. Chu Linh nói thẳng: "Mộ sư đệ thủ đoạn tốt!"
Triệu Nam Tinh buồn bực nói: "Ta chưa nói có liên quan đến Mộ Ca, sao ngươi đoán được?"
Chu Linh che miệng cười duyên: "Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Mộ sư đệ, chính là lúc Phượng Vu Quy mở tiệc chiêu đãi. Khi ấy chúng ta đều nhìn ra ân oán giữa Mộ sư đệ và Phượng Vu Quy. Sau đó tiến vào Dược tháp một thời gian, ta thấy Phượng Vu Quy bên cạnh Điêu Nguyên. Điêu Nguyên lòng dạ hẹp hòi, không có rộng lượng. Vốn trên đầu đã bị một Mai sư huynh đè nặng, đã làm hắn rất khó chịu rồi. Huống chi lại tới thêm một Mộ sư đệ có thiên phú càng yêu nghiệt hơn? Khỏi nghĩ cũng biết hai kẻ này thông đồng với nhau, muốn tìm ai phiền toái. Sau đó Phượng Vu Quy tự tiện xông vào cấm địa bị nhốt vào thủy lao, ta nghe loáng thoáng Điêu Nguyên rất tức giận chuyện này. Trong lòng đã đoán được, phỏng chừng là bọn chúng muốn làm chuyện xấu gì. Phượng Vu Quy tốt xấu là một hoàng tử, sao sẽ làm ra chuyện hạ đẳng trộm đan này. Thanh danh hoàng thất Ly quốc còn muốn nữa không? Nếu hắn đã muốn liên hợp với Điêu Nguyên gây phiền toái với Mộ sư đệ. Vậy đối với Mộ sư đệ, thà chủ động xuất kích, giải quyết hết phiền toái thì hơn."
Triệu Nam Tinh bội phục nhìn nàng: "Thật sự nhìn không ra, ngươi đúng là thông minh. Phân tích mọi thứ rõ ràng rành mạch."
"Chân tướng thế nào?" Chu Linh nhướng mày nhìn hắn.
Triệu Nam Tinh gật đầu: "Xác thật như ngươi nói. Chẳng qua, người ra tay không phải Mộ sư đệ, mà là ta. Phải nói là, Mộ sư đệ toàn quyền ủy thác ta đi xử lý chuyện này."
Nói xong, hắn tự hào thẳng lưng. Không hề có chút chột dạ vì đã vu oan cho một đệ tử.
Chu Linh mở to mắt, kinh ngạc nói: "Thật không nghĩ tới nha, ngươi cũng chen một chân vào!"
Ngay sau đó, nàng lại gật đầu nói: "Chiêu này của Mộ sư đệ thật diệu, bứt mình ra khỏi người có hiềm nghi vu oan lớn nhất, sau đó giao cho ngươi xử lý. Ngươi là đệ tử lâu năm ở Dược tháp, lại là nhân vật phong vân, không có liên quan gì đến Phượng Vu Quy. Hơn nữa ngươi lại là hoàng tử, căn bản sẽ không ai hoài nghi ngươi sẽ tính kế Phượng Vu Quy. Ta đoán Phượng Vu Quy sẽ hô mình oan uổng, lại hết đường chối cãi."
Triệu Nam Tinh cảm thán nói: "Chu sư muội, ta không thể không nói lại lần nữa. Ngươi thông minh hơn ta tưởng."
Chu Linh nở nụ cười, không để ý đến lời khen của Triệu Nam Tinh, nói: "Nhưng mà chỉ trục xuất Phượng Vu Quy khỏi Dược tháp, thật là tiện nghi hắn. Hẳn phải nên hung hăng giáo huấn một phen, khiến hắn sau này thấy Mộ sư đệ thì phải đi đường vòng."
Triệu Nam Tinh cười nói: "Lòng Mộ sư đệ thâm sâu, tâm tư đệ ấy chúng ta không đoán được. Ai biết rốt cuộc đệ ấy nghĩ thế nào?"
"Ngươi nói cũng đúng." Chu Linh cười hì hì.
"Nhưng mà ta nghe nói, Đại công chúa Phượng Vu Phi biến mất đã lâu ở Ly quốc đột nhiên trở về hoàng cung. Hoàng đế Ly quốc không biết nghĩ gì, vậy mà khôi phục phong hào tước vị công chúa cho nàng. Thanh danh vị Đại công chúa năm đó Phượng Vu Quy xa xa không thể so sánh. Đại công chúa vừa trở về, khắp chốn đều kích động. Mà Phượng Vu Quy vì trộm đan mà bị trục xuất, chiêu cáo thiên hạ, chật vật về nước. Chậc chậc... Ta đoán Ly quốc sắp có trò hay xuất sắc! Ta cảm thấy, ta có thể thoáng tham dự một chút vở kịch lớn này, đã là vinh hạnh." Triệu Nam Tinh thần thái sáng láng nói ra tình báo mình biết.
Nhưng Chu Linh lại cho rằng cái thần thái sáng láng này giống như vui sướng khi người gặp hoạ hơn!