Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 338: Từ từ, huynh nói là ai tới? (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Người kia là mục tiêu vô số người hướng tới, là đối tượng bọn họ sùng bái!

Người kia là truyền thuyết trong truyền thuyết, là vị thần siêu việt!

Lục Dực Tật Phong Long Báo xuất hiện, vậy người kia có phải là...

Mọi người đều không tự chủ dõi mắt nhìn chiếc xe ngựa toàn thân màu đen được Lục Dực Tật Phong Long Báo kéo đi.

Người kia, sẽ có mặt ở đây sao?

Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh nhìn dị thú trên bầu trời, đáy mắt tràn đầy chấn động.

Lúc trước bọn họ không tình nguyện nghênh quỳ, bây giờ cũng không phải là khó tiếp nhận. Nếu là nam nhân kia, vậy bọn họ cam tâm tình nguyện quỳ!

"Sư huynh, thật là vị kia tới sao? Sao ta cảm giác như mình nằm mơ vậy?" Triệu Nam Tinh thì thào nói.

Mai Tử Trọng xuất trần, ở một khắc này bị đánh vỡ.

Mặc dù hắn không để ý chuyện thế sự, cũng không phải chưa từng nghe qua truyền thuyết liên quan đến người kia.

Ánh mắt bình tĩnh từ trước tới nay, mang theo chờ mong. Trả lời vấn đề Triệu Nam Tinh: "Nếu là thật, ta rất muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của ngài!"

Bên kia, Chu Linh cũng nói với Thương Tử Tô: "Tử Tô, chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?"

Đáy mắt Thương Tử Tô tràn đầy chấn động, chậm rãi lắc đầu.

Trong đám người, huynh muội Vệ gia và Phục Thiên Long, Thuỷ Linh đứng cùng nhau. Bọn họ và những người chung quanh đều chấn động nhìn Tật Phong Long Báo trên bầu trời. Đáy mắt khó nén kích động.

Vệ Quản Quản nói với Vệ Kỳ: "Chờ chúng ta về nhà, phải nói với lão cha hôm nay chúng ta ở Dược tháp gặp được ai. Ngài khẳng định sẽ hâm mộ chết chúng ta!"

Vẻ mặt Vệ Kỳ kích động, không nhịn được gật đầu: "Ta... Không phải ta đang nằm mơ chứ? Quản quản... Ngươi véo ta... Véo ta một cái!"

"Ui!" Vệ Kỳ đột nhiên hít ngụm khí lạnh, che cánh tay lại, nói Vệ Quản Quản: "Ngươi véo thật đấy à!"

Vệ Quản Quản nhướng mày nói: "Không phải ngươi kêu ta véo sao?"

Vệ Kỳ cạn lời nhìn nàng, hung hăng trừng mắt, mới dời tầm mắt phóng tới bầu trời.

Phục Thiên Long kích động nói với Thủy Linh: "Thật là vị đại nhân kia sao? Các lão nhân từng nói ở hai trăm năm trước, Ba quốc chúng ta gặp kiếp nạn rất lớn. Là vì đại nhân từ trên giáng xuống, cứu mọi người, ôm lấy toàn bộ Ba quốc."

Thuỷ Linh ngơ ngẩn gật đầu: "Ta biết. Ta nghe ông nội nói. Lúc ấy ông chỉ là tiểu hài tử, lúc sắp chết, là vị đại nhân dùng một chưởng tiêu diệt Cửu U Minh Xà."

Phục Thiên Long nuốt nước miếng, gật đầu nói: "Cửu U Minh Xà là hung thú viễn cổ. Nghe nói nó không nên tồn tại ở đại lục Lâm Xuyên, đã từng minh xà ngủ say vạn năm lại xuất hiện ở Ba quốc. Cho dù có là cường giả tử cảnh tuyệt thế, cũng khó dùng một chiêu. Vô số con dân Ba quốc chúng ta đều táng thân trong miệng xà, trở thành đồ ăn của nó."

"Vị đại nhân kia là ân nhân Ba quốc chúng ta!" Thủy Linh nghiêm túc nói.

Phục Thiên Long không phản đối những lời này.

Bởi vì ở Ba quốc, cơ hồ mỗi nhà mỗi hộ, mỗi bộ lạc đều thờ phụng đắp tượng người nào đó.

Chỉ là đáng tiếc, bộ mặt mơ hồ không rõ mà thôi.

Mọi người phản ứng khác nhau, thời gian chỉ có tích tắc.

Sau khi Lục Dực Tật Phong Long Báo xuất hiện, bốn người trên phi hành thú ban đầu đã rút đi cao ngạo, cung cung kính kính thu liễm hơi thở toàn thân, khom người nghênh đón: "Cung nghênh Thánh Vương bệ hạ!"

Lời này như sấm đánh vào đám đông.

Cho dù trong lòng đã đoán ra được, nhưng chính tai nghe vẫn vô cùng chấn động.

Hoa Thương Truật sực tỉnh, vội quỳ rạp xuống đất, la lớn: "Cung nghênh Thánh Vương bệ hạ...!!!"

Theo thanh âm của lão, hơn một ngàn đệ tử đều sôi nổi quỳ rạp xuống đất, chân thành hô lên 'Cung nghênh Thánh Vương bệ hạ!'

Lâu Xuyên Bách quỳ gối bên cạnh Hoa Thương Truật, đôi tay kích động đến run rẩy.

Thời còn niên thiếu, ông đã chờ đợi có thể được nhìn thấy nam nhân cường đại được toàn bộ đại lục công nhận, nhưng lại không có cơ hội. Không thể tưởng được, sắp già rồi, lại có thể giải mộng.

Trên bầu trời, hai bóng màu đen đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ vừa xuất hiện, phân biệt đứng trên hai lưng Tật Phong Long Báo.

Thân dài cao lớn đĩnh bạt, bộ dáng lạnh nhạt, khiến nội tâm người sinh ra sợ hãi.

Phảng phất hai nam nhân này xuất hiện, đại biểu chênh lệch giữa bọn bọ và vị trong xe.

"Chủ tử nói, đều đứng lên đi." Cô Dạ nhìn xuống hơn ngàn người dưới đất, lạnh lùng nói.

Cô Nhai thì đang tìm kiếm thân ảnh quen thuộc giữa đám người.

Nếu không phải chủ tử bọn họ đau lòng vị kia, sao sẽ quản nhóm người này đứng hay quỳ? Chỉ là... Sao không thấy người kia nhỉ?

"Tạ Thánh Vương bệ hạ!"

Bốn người trên phi hành thú mở miệng, đứng thẳng thân mình.

Phi hành thú bỗng hạ xuống. Cánh lớn phần phật bức hơn một ngàn người sôi nổi lui về sau, lưu lại khoảng trống để chúng nó đáp xuống.

Phi hành thú thu cánh lại, móng vuốt hung hăng bấu lấy mặt sàn. Mặt sàn ngọc thạch cứng rắn nháy mắt bị vuốt của chúng nó làm vỡ.

Đệ tử Dược tháp nhìn thấy phi hành thú hung mãnh như vậy, đều biến sắc sợ hãi.

Phi hành thú nằm sấp trên mặt đất, tiện cho người trên lưng nó đi xuống.

Bốn người vừa đáp đất, đi tới hướng Hoa Thương Truật.

Không chào hỏi lão, mà cùng xoay người nhìn về phía không trung.

Lục Dực Tật Phong Long Báo và huyền xe, nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.

Hơn một ngàn người nhìn lên một trắng hai đen, chậm rãi hạ xuống từ không trung.

Người đứng giữa, thân ảnh cao lớn nháy mắt hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Bạch y không dính bụi trần, hoa văn màu tím cao quý thần bí. Tóc dài như mực, rũ xuống đến mắt cá chân, không gió tự bay.

Hắn chậm rãi đi xuống, tựa như thần tiên. Khiến người không nhịn được phủ phục trên mặt đất, thành kính cúng bái.

Ngũ quan hắn rõ ràng in sâu vào đôi mắt mỗi người, phảng phất thời gian ngưng lại...

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Hình dung như vậy đã không thể diễn tả hết sự xuất chúng động nhân tâm. Hắn tuấn mỹ đã vượt qua phạm trù tưởng tượng. Ở trước mặt hắn, tựa như thái dương đều trở nên ảm đạm.

Phảng phất hắn mới là nguồn sáng duy nhất trên thế gian!

Tư Mạch xuất hiện khiến mọi người tự biết xấu hổ, cảm giác sự chênh lệch giữa phàm nhân và thần tiên.

Nhưng có bốn người trong đó lại hoảng sợ như sét đánh.

"Hắn... Hắn... Hắn... Hắn với biểu ca Mộ Ca..." Vệ Quản Quản mồm miệng không rõ. Hoảng sợ trong mắt cơ hồ nuốt hết nàng.

Vệ Kỳ và Thủy Linh cũng không khác mấy.

Đặc biệt là Phục Thiên Long, hắn đã đông đá tại chỗ. Nếu vị này chính là biểu ca Mộ Ca, vậy lai lịch và bối cảnh Mộ Ca... Hắn bỗng thấy cổ chợt lạnh.

Phảng phất ở dưới tình huống hắn không rõ, đã gặp tử thần rất nhiều lần!

Phục Thiên Long phục hồi tinh thần, đối diện với đôi mắt Thủy Linh.

Cặp mắt to kia như đang nói với hắn: 'Huynh xem huynh làm chuyện tốt gì đi! Thiếu chút nữa gây hoạ cho Ba quốc rồi!'

Phục Thiên Long hổ thẹn cúi đầu, hận không thể một tát bay chết mình.

Dung mạo Tư Mạch khiến người chấn động, là dạng không ai dám vọng tưởng nhìn lên. Mặc dù là nhóm nữ đệ tử hoa si Dược tháp cũng không dám có tà niệm, càng không dám có hành vi lỗ mãng.

Nháy mắt Tư Mạch đứng ở trên quảng trường, mọi người cảm nhận có một cỗ hơi thở cường đại lan tràn từ lòng bàn chân, nhanh chóng trải rộng toàn bộ Dược tháp. Những cấm chế lấy làm tự hào, căn bản không thể ngăn trở hắn nhìn trộm.

Động tác của Tư Mạch, không hề che lấp, rõ ràng.

Hơn một ngàn người không ai dám phản đối.

Lúc hơi thở Tư Mạch đi tới ngoài cửa phòng đóng chặt của Mộ Khinh Ca, bên trong truyền đến hơi thở quen thuộc. Nháy mắt hắn thu hồi hơi thở, đáy mắt thâm thúy đạm mạc hiện lên một tia ý cười.

Bốn người đi xuống từ phi hành thú cùng tới trước mặt Tư Mạch, khom người nói: "Thánh Vương bệ hạ, ta là trưởng lão chấp sự tổng viện Dược tháp, Nguyên Hồ."

Ba người khác cũng nói theo.

"Ta là trưởng lão chấp sự tổng viện Dược tháp, Thương Nhĩ."

"Ta là trưởng lão chấp sự tổng viện Dược tháp, Lý Nhân."

"Ta là trưởng lão chấp sự tổng viện Dược tháp, Hạ Vô."

"Chúng ta bái kiến Thánh Vương bệ hạ đại giá!"

Tư Mạch rũ mắt xuống, lông mi dài chặn đi thần sắc dưới đáy mắt. Phảng phất hắn không nghe thấy lời nói của bốn người.

Bốn người không ai dám lộ bất mãn, chỉ càng thêm cẩn thận.

Cô Dạ đứng ra nói: "Chủ tử từ trước tới nay không thích nghi thức xã giao. Lần này là tới xem cuộc thi đấu tuyển chọn, cái khác không cần lãng phí thời gian."

Bốn người xấu hổ cười cười, thối lui đến một bên.

Trong đó có một vị trưởng lão Nguyên Hồ âm thầm liếc ánh mắt cho Hoa Thương Truật đang đứng ngốc một bên. Người sau vội lĩnh ngộ, nói với Tư Mạch: "Thánh Vương bệ hạ, ta là viện trưởng phân viện Dược tháp Hoa Thương Truật."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.