Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
'Ta chỉ là không chờ được, muốn biết đáp án của Tiểu Ca nhi.' Tư Mạch bỗng nói.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nhớ tới chuyện ngày ấy, lập tức nội tâm không hiểu sao hoảng loạn.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Tư Mạch đột nhiên vang lên toàn bộ khán đài: "Thôi, hôm nay tâm tình không tồi, tạm tha các ngươi tội bất kính."
Tư Mạch nói làm tảng đá lớn trong lòng mọi người rơi xuống, tâm tình khẩn trương của Mộ Khinh Ca cũng lập tức buông lỏng.
Có Tư Mạch uy hiếp, Điêu Nguyên không dám mở miệng nữa.
Chỉ nghe thấy Hạ Vô nói: "Trận thi đấu này, Mộ Ca thắng!"
Mộ Ca thắng!
Ba chữ như đao nhọn đâm vào tim Điêu Nguyên, đau đến hắn hận không thể hoá thân thành ma, gϊếŧ chết tất cả kẻ đối nghịch với hắn.
Theo tiếng hoan hô rầm vang, tâm tình hắn càng thêm ác liệt.
'Tiểu Ca nhi, gia hoả kia nổi lên sát tâm với nàng.' Tư Mạch đột nhiên truyền âm nói.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Điêu Nguyên, nhìn bộ dáng âm trầm của hắn vào mắt, tỏ vẻ không sao cả: 'Hắn dám tới, ta dám gϊếŧ.'
Tư Mạch câu khoé môi, cười nói: 'Tính tình này của Tiểu Ca nhi, ta thích vô cùng.'
Mộ Khinh Ca vừa nghe, mất tự nhiên quay mặt đi, không để ý tới Tư Mạch nữa.
Xung quanh, nơi nơi đều là tiếng hoan hô.
Chu Linh đứng dưới lôi đài, lúc này lại kỳ quái nói: "Ý? Gương mặt Mộ sư đệ sao bỗng đỏ thế?"
Thương Tử Tô ngước mắt nhìn qua, đôi mắt thanh lãnh xẹt qua tia khó hiểu, suy đoán nói: "Có lẽ, là tiêu hao quá nhiều."
Triệu Nam Tinh đi tới bên cạnh hai nàng, nói Chu Linh: "Thi đấu đã kết thúc. Dựa theo kế hoạch ban đầu, ta đưa ngươi ra Dược tháp trước. Mộ sư đệ sẽ mau chóng tới, mang ngươi rời đi."
Chu Linh nghiêm túc lại, hơi hơi gật đầu. Nàng nhìn về phía Thương Tử Tô, nói: "Tử Tô, ngươi phải bảo trọng. Chúng ta gặp lại ở Tần quốc."
Thương Tử Tô gật đầu, nói với nàng: "Ngươi cũng vậy, phải cẩn thận."
Chu Linh đi theo Triệu Nam Tinh yên lặng rời đi.
Mà sau khi Mộ Khinh Ca thắng lợi, cũng lặng lẽ rời khỏi lôi đài.
Nàng đã lấy được danh ngạch. Chuyện sau đó, nàng không cần quan tâm.
Nhưng lúc sắp đi, Hạ Vô lại đưa lời mời cho nàng, hy vọng nàng có thể tới tổng viện Dược tháp.
Mộ Khinh Ca biết hàm ý trong lời mời này. Đây là muốn nàng tới tổng viện tiếp tục học tập đan thuật. Trước mắt nàng không có quyết định ấy, cho nên chỉ hàm hồ trả lời một câu ứng phó, ba tháng sau bọn họ sẽ xuất phát đi tới tổng viện.
Mộ Khinh Ca rời Dược tháp hơi muộn, lúc mới đi ra lại đụng phải Cô Nhai.
"Ngươi ở đây làm gì?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Nàng nhớ rõ vừa rồi Cô Nhai còn đứng phía sau Tư Mạch.
Cô Nhai mặt lạnh như cũ, nói Mộ Khinh Ca: "Chủ tử bảo ta đến bên cạnh hầu hạ Tiểu Tước gia."
"Ta không cần." Mộ Khinh Ca nhíu mày cự tuyệt.
Cô Nhai lại nói: "Chủ tử nói, ngài sẽ cần."
Mộ Khinh Ca nhăn mày hơn: "Đây coi như là ép mua ép bán sao?"
Sắc mặt Cô Nhai tối sầm, chửi thầm: Ép mua ép bán? Coi ta thành hàng hoá à?
Nhưng lại không dám tức giận, tiếp tục nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia vẫn nên giữ ta lại đi, nói chung là hữu dụng."
Mộ Khinh Ca tổng cảm thấy lời nói Cô Nhai có ẩn ý, trong lúc nhất thời không có thời gian hỏi kỹ. Chỉ có thể không tình nguyện nói: "Thì cứ lui tới như thường thôi, ẩn nấp chỗ tối, lúc nào ta cần thì gọi ngươi."
Cô Nhai hơi gật đầu, thân ảnh biến mất trước mặt Mộ Khinh Ca.
Giải quyết xong chuyện Cô Nhai, Mộ Khinh Ca nhanh chóng đi tới tiểu viện trong Tang Chỉ thành.
...
Lúc Mộ Khinh Ca đuổi tới tiểu viện, Triệu Nam Tinh và Chu Linh đang ngồi dưới tàng cây uống trà. Ấu Hà và Hoa Nguyệt ở một bên hầu hạ.
Thấy nàng tiến vào, hai tỳ nữ vội đi qua hô: "Tiểu gia."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, tới chỗ Triệu Nam Tinh và Chu Linh.
Triệu Nam Tinh đứng lên, tán thưởng Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ, hôm nay đệ đấu thắng Điêu Nguyên quá mãn nhãn. Đều dựa vào đệ nhắc nhở, chúng ta mới phối hợp ăn ý không để cho môn hạ Hoa Thương Truật được danh ngạch nào."
Mộ Khinh Ca cười cười.
Chu Linh nói tiếp: "Đa tạ Mộ sư đệ, đến lúc đó cho dù ta lên thuyền cũng an toàn hơn nhiều rồi."
Mộ Khinh Ca xua tay nói: "Chu sư tỷ không cần khách khí như thế. Bây giờ đều tiến hành theo kế hoạch của chúng ta, nhưng không thể chủ quan. Hôm nay Điêu Nguyên thi đấu thất bại, tất sẽ hận chết chúng ta. Hoa Thương Truật trong cơn tức giận, chỉ sợ lão sẽ làm ra chuyện gì khác người. Tỷ đi soạn đồ đi, chúng ta rời đi luôn."
Chu Linh gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Ta không có đồ gì để soạn, tùy thời có thể đi."
"Vậy thì chúng ta rời đi luôn." Mộ Khinh Ca nói.
"Ta đi cùng hai người." Triệu Nam Tinh nói.
Mộ Khinh Ca không từ chối Triệu Nam Tinh đồng hành, ba người cộng thêm Ấu Hà, Hoa Nguyệt cùng đi tới ngoài thành.
Trên đường, Mộ Khinh Ca hỏi Ấu Hà tình huống Ly quốc.
Ấu Hà nói: "Sau khi Phượng Vu Quy chật vật về nước, bởi vì thanh danh trộm đan đả thương người, danh vọng trong nước bị tụt dốc. Hơn nữa Phượng Vu Phi đột nhiên về nước làm cho hắn sứt đầu mẻ trán. Một bên vừa vớt vát thanh danh của mình, một bên vội đả kích Phượng Vu Phi. Tiểu tước gia, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Mộ Khinh Ca nói: "Trước tiên để Phượng Vu Phi chơi cùng hắn đi."
Ấu Hà gật đầu, hiểu ý tứ Mộ Khinh Ca.
Năm người đi tới nơi đã hẹn trước với Mặc Dương. Mặc Dương đã mang theo một tổ Long Nha Vệ sớm chờ đợi.
Bên cạnh bọn họ còn có chiếc xe ngựa kia của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca có cảm giác không đúng. Thấy thần sắc Mặc Dương, nàng cảm thấy có việc phát sinh.
Suy nghĩ đến, Mộ Khinh Ca lập tức tăng nhanh tốc độ, đi trước một bước tới trước mặt Mặc Dương.
Vừa thấy Mộ Khinh Ca, Mặc Dương đã lập tức đi đón, thấp giọng nói với nàng: "Tiểu tước gia, lão công gia đã xảy ra chuyện!"
Mộ Khinh Ca đột nhiên co rụt mắt, nét mặt trầm xuống, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Dương lập tức nói: "Thuộc hạ cũng vừa nhận được tin, ám cờ chúng ta lưu tại Lạc Đô truyền đến. Nói là mấy ngày trước đột nhiên có vài người tới Lạc Đô, không biết đã nói gì với hoàng đế. Tiểu hoàng đế lập tức giam lỏng Nhiếp chính vương, còn nhốt lão công gia và trưởng tiểu thư vào thiên lao."
Mộ Khinh Ca hơi thở lạnh lùng, đôi mắt thanh thấu bây giờ không nhìn ra cảm xúc.
"Mộ sư đệ sao vậy?" Triệu Nam Tinh vừa mới đi đến, vừa vặn thấy bộ dáng lạnh lẽo của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca xoay người nói với hắn: "Triệu sư huynh, làm phiền huynh quay về Dược tháp thay đệ nói một tiếng với sư phụ. Nhà đệ có việc gấp, cần phải trở về xử lý. Ba tháng sau, chúng ta gặp lại ở Mộc thành Tần quốc."
Triệu Nam Tinh nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Cần ta hỗ trợ không?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, nói Triệu Nam Tinh: "Chuyện này sư huynh không giúp được đệ, đệ cần phải tự mình đi giải quyết."
Triệu Nam Tinh gật đầu, thở dài nói: "Tóm lại nếu có gì cần ta hỗ trợ, cứ việc tìm ta."
Mộ Khinh Ca gật đầu, gọi Chu Linh vào xe ngựa, mình thì cưỡi lên diễm mã Mặc Dương đã sớm tìm về. Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng cùng lên xe ngựa.
"Diễm Mã!" Ánh mắt Triệu Nam Tinh hơi co lại, khiếp sợ nói: "Đệ là..."
Mộ Khinh Ca gật đầu, thừa nhận thân phận mình: "Đệ là Tần quốc Mộ phủ Tiểu tước gia, Mộ Khinh Ca. Triệu sư huynh, bảo trọng!"
Dứt lời, nàng dẫn theo đám người Mặc Dương dứt khoát rời đi.
Triệu Nam Tinh ngơ ngẩn đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới tiêu hoá xong tin tức thân phận thật của Mộ Khinh Ca.