Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Nhị ca, không ngờ ở đây lại có Ngụy thần thú!" Nam tử âm nhu cũng lộ vẻ thèm thuồng.
Đại hán nam tử chà xát bàn tay, con mắt tham lam không thèm che giấu: "Ngụy thần thú này là của ta."
Gã nói lập tức rước lấy ánh mắt lạnh lẽo của Nhạc Thiên.
"Ngụy... Ngụy thần thú?" Tần Cẩn Dương lần đầu nghe đến từ này.
Tâm tình Nhạc Thiên cực tốt giải thích cho hắn: "Ngụy thần thú chỉ cách một bước với Thần thú. Một khi đột phá, nó có thể vượt xa tử cảnh. Hơn nữa huyết mạch Ngụy thần thú này rất tốt, trưởng thành lên sẽ khiến người ta khó dự đoán."
Tần Cẩn Dương nghe đến ngây ngô mờ mịt, chỉ biết là Ngụy thần thú rất lợi hại.
Nhưng khi hắn thấy rõ hồng y yêu dã trên đầu hồ ly, lại quên mất tất cả mà thất thanh hô to: "Là Mộ Khinh Ca!"
Chín cái đuôi hồ ly phiêu động chậm rãi tản ra, hiển lộ một thân hồng y như dương quang.
Lập tức chấn động do Ngân Trần mang đến dần biến mất, mọi người đều dời mắt tập trung nhìn thân ảnh tuyệt mỹ hồng y.
Tần Cẩn Thần chậm rãi đứng lên. Đôi chân không chịu khống chế bước tới trước, thẳng đến khi chạm đến tường thành hắn mới dừng lại. Cặp mắt nhìn thấu thế gian, chỉ chăm chú nhìn nàng, không cách nào di động.
"Phụ thân, là Khinh Ca!" Mộ Liên Dung ngửa đầu nhìn thiếu niên đứng thẳng chắp tay, vạt áo phất lên cuồng quyến trên đầu hồ ly, khiếp sợ nói.
Mộ Hùng ngơ ngẩn gật đầu.
Gặp lại cháu gái bảo bối, ông phát hiện mình đã hoàn toàn không nhìn thấu nàng.
Một khắc Thiệu mập nhìn thấy Mộ Khinh Ca, đôi mắt tràn đầy lửa nóng sùng bái: "Lão đại! Ngươi quả thực quá soái!" Đi ra ngoài một chuyến, trở về đã quất luôn một linh thú tử cảnh. Quả thực quá ngầu!
Gương mặt Mộ Khinh Ca lạnh buốt đứng trên đầu Ngân Trần, khí thế phóng cao như lợi kiếm, khiến người sợ hãi. Độ cao của Ngân Trần đủ để nàng nhìn thẳng thành lâu, đối diện với ba kẻ ngoại giới kia.
Ánh mắt nàng đầy lạnh lẽo nhìn ba kẻ, không có chút khiếp đảm nào. Phảng phất ba người này trong mắt nàng, chỉ có vậy.
Nhàn nhạt đảo qua ba người, nàng liếc mắt nhìn Tần Cẩn Thần, cuối cùng dừng trên người Tần Cẩn Dương.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Tần Cẩn Dương cảm giác cả người căng thẳng. Phảng phất yết hầu như bị ai bóp chặt, không thể hô hấp.
"Tần Cẩn Dương, ngươi được lắm." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói. Nhưng mặc cho ai đều có thể nghe ra ý lạnh trong lời nói.
Tần Cẩn Dương mềm nhũn hai chân, cơ hồ quỳ xuống.
Hắn chợt cảm thấy, khí thế Mộ Khinh Ca mang đến cho hắn áp bách và sợ hãi, so với một năm trước còn lớn hơn nhiều. Làm hắn không dám phản kháng!
Nhưng Mộ Khinh Ca chỉ nói một câu, rồi xoay người đối mặt với quân dân Tần quốc: "Chư vị, ta đã trở về."
Nói xong, nàng nhìn xuống hình đài. Ánh mắt đảo qua Thiệu mập hưng phấn, cuối cùng dừng trên người gia gia và cô cô mình: "Gia gia, cô cô, con đã về."
"Hú...!!! Tiểu tước gia chúng ta đã trở lại!!!" Thiệu mập đột nhiên hô lớn.
Trong mắt Mộ Khinh Ca nhiễm một tầng ý cười nhàn nhạt.
Có Thiệu mập dẫn dắt, bá tánh binh lính khôi phục khỏi chấn động, cùng kêu lên hô to: "Tiểu tước gia vạn tuế! Tiểu tước gia vạn tuế! Tiểu tước gia vạn tuế...!!!"
Đám người Ấu Hà từ ngoại thành trở về Lạc Đô, lúc này mới vừa đuổi tới.
Chu Linh nhìn thấy dáng người ngạo nghễ đứng trên đỉnh đầu Tuyết Hồ Vương. Bên tai nghe đến thanh âm vang dội rung màng nhĩ, vô cùng chấn động nói: "Mộ sư đệ cư nhiên có danh vọng như thế ở Tần quốc!"
Giờ khắc này nàng cảm thấy hồng y yêu dã kia là màu sắc duy nhất giữa thế gian, bất kỳ kẻ nào ở trước mặt nàng đều trở thành phông nền.
Ấu Hà tự hào gật đầu: "Đây là đương nhiên!"
"Ngươi sợ cái gì!" Trên thành lâu, Nhạc Thiên nói làm Tần Cẩn Dương giật mình, thoát ra khỏi sợ hãi.
Đúng vậy! Bên cạnh hắn có ba vị cường giả tuyệt thế tử cảnh, sao hắn phải sợ Mộ Khinh Ca?
Tần Cẩn Dương giận bản thân, chỉ vào Mộ Khinh Ca cười dữ tợn: "Mộ Khinh Ca, ngươi vậy mà dám đến đây một mình!"
Mộ Khinh Ca cười châm chọc, trêu tức nói: "Ngươi chuẩn bị cho ta màn kịch, ta không chuẩn bị tốt thì sao có thể không biết xấu hổ xuất hiện?"
Nàng vừa dứt lời, đã có người vội báo.
"Bệ hạ...! Bệ hạ không tốt! Bệ hạ... Bệ hạ không tốt!"
Tần Cẩn Dương trừng mắt, cả giận nói: "Làm càn! Trẫm đang rất tốt!"
Người tới kinh hãi, vội quỳ xuống đất: "Tiền tuyến tới báo, mấy chục vạn Mộ gia quân trấn thủ Duệ thành không màng quân lệnh, đang dốc toàn bộ lực lượng xông tới Lạc Đô."
"Cái gì!" Tần Cẩn Dương thất thanh nói.
"Không chỉ thế, quân doanh đóng quân các nơi khác đều đóng chặt cửa, không tiếp lệnh quan từ triều đình."
"Ngươi nói cái gì!" Tần Cẩn Dương mềm nhũn chân. Binh lính của hắn, tướng quân của hắn, cư nhiên ngay lúc này không màng đến mệnh lệnh của hắn!
"Báo...!!!"
Lại có một người chật vật chạy tới: "Khởi bẩm bệ hạ, ngoài thành bỗng nhiên tới mười vạn đại quân. Đang nhảy vào cửa thành hướng tới hoàng thành."
Tần Cẩn Dương lại mềm nhũn chân lần hai, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Mười vạn đại quân? Từ nơi nào? Vì sao trẫm không biết?" Tần Cẩn Dương thét lên như sắp xé cổ họng.
Mộ Khinh Ca cười càng giễu cợt. Nàng thưởng thức vẻ mặt khủng hoảng của Tần Cẩn Dương, hắn càng sợ hãi thì nàng càng cao hứng.
"Mười vạn đại quân?" Mộ Liên Dung kinh ngạc nhìn phụ thân mình.
Vẻ mặt Mộ Hùng phức tạp gật đầu: "Là Vạn Liệt quân ta để lại cho Ca nhi." Đây là lúc trước ông để lại dùng bảo mệnh cho Mộ Khinh Ca, không nghĩ tới lại dùng cho hôm nay.
"Là ngươi! Là ngươi đúng không!" Tần Cẩn Dương dữ tợn chỉ vào Mộ Khinh Ca, lạnh lùng nói: "Ngươi dám tự tiện điều động đội quân. Ngươi không sợ ngoại địch xâm lấn, ảnh hưởng quốc gia sao?"
Mộ Khinh Ca trào phúng nhìn hắn, châm biếm: "Ta sao phải sợ? Trong lòng hoàng đế Tần quốc ngươi không có dân chúng Tần quốc, ta chỉ là hoàn khố ăn chơi mà thôi thôi, làm gì có lòng mang thương sinh thiên hạ?"
"Mộ gia các ngươi không phải từ trước tới nay đều lấy bá tính làm trọng, lấy an nguy quốc gia làm nhiệm vụ của mình sao?" Tần Cẩn Dương sợ hãi quát.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca đầy lệ khí, lạnh lùng nói: "Ngươi nói là Mộ Hùng, là Mộ Liên Thành, là những người Mộ gia vì đất nước, là vô số tướng sĩ Mộ gia quân vì cái gọi là hoàng thất các ngươi mà bỏ mạng. Không phải Mộ Khinh Ca ta! Mộ Khinh Ca ta không có tấm lòng bao la như vậy, chỉ muốn người nhà bình an. Quốc gia của ngươi hưng hay vong thì có liên quan gì đến ta!"
"Không...! Không nên là thế này!" Tần Cẩn Dương hoảng loạn nhìn xuống dân chúng phía dưới, khàn giọng hô: "Các ngươi thấy chưa, đây là cứu tinh các ngươi chờ mong đấy. Hắn chỉ là tên tiểu nhân ích kỷ mà thôi!"
Nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của dân chúng, và đầy rẫy tiếng chửi bới.
Tiểu tước gia nói tuy lãnh khốc, nhưng nói thật.
Bọn họ đều nghe ra Tiểu tước gia đã hoàn toàn thất vọng hoàng thất Tần quốc. Lần lượt trung tâm, lần lượt tín nhiệm, đổi lấy là cái gì?
Đúng vậy!
Tần quốc, không phải của Mộ gia.
Là hưng hay vong, có liên quan gì đến Mộ gia?
Mộ gia chân thành bảo hộ Tần quốc trăm năm, đổi lấy cái gì?
Ngẫm lại vừa rồi, hoàng đế bọn họ còn không phải dùng tính mạng bọn họ ép Mộ Khinh Ca ra đây sao. Nếu cuối cùng không phải Mộ Khinh Ca bỗng nhiên giáng xuống, giờ phút này bọn họ có phải đã là cô hồn rồi không?
"Mộ Khinh Ca, ngươi đừng có đắc ý! Ngươi cho rằng ngươi vào đây rồi, còn có thể đi ra sao?" Tần Cẩn Dương căm hận nói.
Vẻ mặt Mộ Khinh Ca hờ hững.
Đi?
Kẻ nên đi không phải nàng.
Con ngươi thanh thấu chậm rãi dời sang ba người Nhạc Thiên.
"Tần Cẩn Dương, ngươi không xứng làm hoàng đế Tần quốc ta." Tần Cẩn Thần vẫn luôn yên lặng, chợt nói.
Tần Cẩn Dương đột nhiên quay đầu, hung tợn nhìn hắn: "Ngươi câm miệng! Ở đây không đến phiên ngươi nói chuyện!"
Trong lòng Mộ Khinh Ca cười lạnh, nói với ba người Nhạc Thiên: "Kẻ ngoại giới, tiến vào Tần quốc là muốn gây chuyện?"
Ba người Nhạc Thiên giật mình.
Bọn chúng không ngờ tới, Mộ Khinh Ca từ đầu đã biết thân phận bọn chúng.
Nhạc Thiên cười lạnh: "Nếu ngươi biết thân phận ta, vậy hẳn biết vì sao chúng ta đến đây. Nhân quả có số, tìm đến đầu ngươi, không trách được chúng ta."
Mộ Khinh Ca lại châm chọc nói: "Đừng có tự nói mình vô tội. Trung Cổ giới Nhạc gia đúng không, hôm nay Mộ Khinh Ca ta hạ lời thề tại đây. Nhạc gia các ngươi, tới một người, ta gϊếŧ một người, tới một đôi ta gϊếŧ một đôi. Sớm muộn cũng sẽ lên Trung Cổ giới diệt tộc các ngươi!"
"Xuất khẩu cuồng ngôn (*)!" Nhạc Thiên lạnh lùng nói.
(*) Xuất khẩu cuồng ngôn: Lời lẽ ngông cuồng, trái với lý lẽ.
"Nhị ca, kẻ cuồng vọng bực này không nên trực tiếp gϊếŧ. Nhất định phải tra tấn từ từ, mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta!" Nam tử âm nhu nói xong, đã nhảy lên thành lâu trảo năm ngón tay đánh úp tới Mộ Khinh Ca.
Đối mặt với nguy hiểm, Mộ Khinh Ca lại chẳng hề động.
Nàng không nhúc nhích, Ngân Trần động.
Nó đột nhiên vụt qua vung một trảo, giao chiến với nam tử âm nhu.
Mộ Khinh Ca đứng trên không trung, quanh người nổi lên vầng sáng màu tím.
"Tử cảnh! Khinh Ca cư nhiên tiến vào tử cảnh!" Mộ Liên Dung kinh hỉ.
Mộ Hùng cũng mừng cái mặt già.
Thiệu mập ngơ ngẩn nói: "Lão đại đã là tử cảnh, ta mới chỉ là thanh cảnh sơ giai..."
Ba Thiệu vỗ vỗ vai hắn, cất giọng cổ vũ: "Sớm muộn sẽ có ngày, con có thể đuổi kịp Tiểu tước gia."