Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Hắt xì!
Mộ Khinh Ca đang tắm trong bồn nước ấm, bỗng hắt xì một cái, làm nàng không khỏi xoa xoa mũi.
"Lão đại! Lão đại! Huynh ở đâu? Nhiếp chính vương xảy ra chuyện rồi!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm Thiệu mập gấp gáp. Lời nói của hắn làm Mộ Khinh Ca lạnh lùng, ra khỏi bồn nước kéo y phục xuống thay.
"Thiệu công tử xin chờ một lát, Tiểu tước gia chúng ta đang tắm rửa." Ngoài cửa truyền đến thanh âm ngăn cản của Hoa Nguyệt.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân nóng nảy. Chỉ chốc lát, đã nghe thấy Thiệu mập gân cổ hô: "Lão đại huynh mau nhanh lên! Còn chậm trễ nữa, Nhiếp chính vương có thể sẽ toang luôn đấy!"
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng đóng chặt được mở ra. Mộ Khinh Ca một thân hồng bào nhuyễn giáp xuất hiện.
Trên người nàng còn mang theo hương khí nhàn nhạt vừa tắm xong, làm cho Thiệu mập không nhịn được hít sâu một hơi, thở dài: "Thơm quá!"
Mộ Khinh Ca lập tức đá chân hắn, hỏi: "Tần Cẩn Thần bị làm sao?"
Thiệu mập rụt rụt cổ mỡ, trong lòng chửi thầm: Ở Tần quốc dám xưng thẳng tên Nhiếp chính vương, chắc cũng chỉ có lão đại hắn.
Ngoài miệng, lại thẳng thắn trả lời câu hỏi của Mộ Khinh Ca: "Nhiếp chính vương đột nhiên phát bệnh, ngự y đã bó tay hết cách. Phụ thân ta chỉ có thể bảo ta tới tìm huynh, xem có thể mời vị tỷ tỷ xinh đẹp cùng về với huynh ra tay cứu không."
"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nói, ra khỏi Trì Vân uyển.
Thiệu mập sửng sốt, vội đuổi theo hỏi: "Đi đâu?"
"Hoàng cung." Mộ Khinh Ca trả lời ngắn gọn.
"Hoàng cung?" Thiệu mập đờ đẫn nói: "Nhưng còn chưa gọi tỷ tỷ xinh đẹp mà!"
"Ta đi là được." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt trả lời, nện bước nhanh hơn.
"Huynh?" Thiệu mập sửng sốt, nháy mắt phản ứng lại: "Lão đại huynh quá thần thánh! Biết cả luyện đan!" Hắn tới tìm Chu Linh, đương nhiên biết thân phận nàng là đan sư.
Hiện giờ Mộ Khinh Ca nói vậy, chẳng phải gián tiếp nói mình biết luyện đan?
Thiệu mập chân chó đuổi theo, tới ngoài cửa đã thấy Mộ Khinh Ca trực tiếp cưỡi Diễm mã chạy tới hoàng cung. Thiệu mập cưỡi ngựa bình thường, liều mạng đuổi theo phía sau.
Chờ tới hoàng cung, Thiệu mập đã mệt đến thở hồng hộc.
Thiệu tướng quân vừa thấy Mộ Khinh Ca, lập tức đi lên đón: "Tiểu tước gia!" Nói xong lại ngó nghiêng nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Chu Linh.
Đang lúc nghi hoặc, Mộ Khinh Ca lại nói: "Dẫn ta đi gặp Tần Cẩn Thần."
Thiệu mập bây giờ mới hổn hển đuổi theo, lập tức giải thích cho phụ thân mình: "Phụ thân, lão đại là đan sư."
Thiệu tướng quân ngưng mắt, nghiêm mặt nói: "Tiểu tước gia, mời."
Chờ Mộ Khinh Ca nhìn thấy Tần Cẩn Thần, hắn đã vô cùng suy yếu nằm trên giường. Khăn gấm dính máu bên cạnh, vài ngự y tụ lại cùng nhau, thương nghị phương án trị liệu.
Đan sư hoàng thất đều lấy đan dược trấn bảo ra, rót cho Tần Cẩn Thần, nhưng đều bị hắn phun ra hết.
Ở đây còn có Cổ sư Mộ Khinh Ca đã gặp qua. Hắn nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm Tần Cẩn Thần, sắc mặt khó coi.
Mọi người nhìn thấy Mộ Khinh Ca, đầu tiên là cả kinh, sau đó đều đồng loạt hành lễ.
Hiện giờ Mộ Khinh Ca không khác gì vua không ngai ở Tần quốc, ai dám đắc tội?
Cổ sư nhìn thấy Mộ Khinh Ca, lập tức đi lên trước hành lễ với nàng, khẩn cầu: "Tiểu tước gia, xin hãy cứu Vương gia nhà ta! Vương gia nhà ta vốn thể nhược, thời gian trước bị Tần Cẩn Dương giam lỏng cũng đã dầu hết đèn tắt. Hai ngày nay ngài ấy vất vả ngày đêm xử lý quốc sự, không hề quan tâm đến thân thể mình, bây giờ ngài ấy..."
Thanh âm Cổ sư nghẹn ngào, nhìn bộ dáng Tần Cẩn Thần yếu ớt đến sắp vỡ vụn, nói không ra lời.
"Ta xem." Mộ Khinh Ca đi đến mép giường. Nhìn rõ ràng gương mặt bệnh trạng của Tần Cẩn Thần.
Da thịt Tần Cẩn Thần cơ hồ đã trong suốt nhìn thấy mạch máu. Hơi thở hắn run rẩy như tơ nhện, cơ hồ sắp đến giai đoạn cuối. Nếu không phải dựa vào ý niệm chống đỡ, chỉ sợ đã sớm tắt thở.
Mộ Khinh Ca rũ mắt, giây tiếp theo cổ tay nàng lật lại. Một viên đan dược xuất hiện trong tay nàng.
Linh lực và dược lực bên trong đan dược, làm cho người trong phòng không nhịn được đều hít sâu một ngụm.
"Đây... Đây là đan dược cấp bậc gì!" Đan sư hoàng thất không nhịn được kích động.
Nhưng không ai trả lời hắn.
Cổ sư nhìn thấy Mộ Khinh Ca lấy đan dược ra, nội tâm kích động. Nhưng nghĩ đến Tần Cẩn Thần không thể nuốt đan dược, lại lo lắng.
Mộ Khinh Ca nhét đan dược vào giữa môi Tần Cẩn Thần. Đan dược không chút sứt mẻ dừng bên miệng.
Nhíu nhíu mày, Mộ Khinh Ca mở miệng Tần Cẩn Thần ra, để đan dược đi vào. "Lấy nước ra đây."
Lập tức có người đưa chén nước tới.
Mộ Khinh Ca bưng chén ngọc, rót ít nước thuận theo miệng Tần Cẩn Thần.
Đan dược ngậm trong miệng, gặp nước là tan. Lúc trước nước bọt trong miệng Tần Cẩn Thần đã ngừng tiết ra, cho nên không thể nuốt vào. Bây giờ Mộ Khinh Ca dùng nước hỗ trợ, đan dược lập tức hoá thành dòng khí ấm tiến vào khắp người Tần Cẩn Thần.
Lúc này cả thân thể lạnh băng phảng phất cảm nhận được một dòng nước ấm bao vây, chậm rãi mang hắn ra khỏi nơi băng hàn. Ấm áp khắp phế phủ, kinh mạch, thậm chí huyết nhục, da thịt.
Không biết qua bao lâu, hắn trì độn tỉnh lại, thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Nơi này là hoàng cung.
Thần sắc trong mắt hắn ảm đạm.
Hắn quyến luyến cảm giác ấm áp trong trí nhớ.
Trong hoảng hốt, hắn thấy thân ảnh thẳng tắp đưa lưng về phía hắn.
Hồng y tiên minh, yêu dã vô cùng, độc nhất vô nhị. Hắn liếc mắt là nhận ra thân phận nàng.
"Khinh Ca..." Tần Cẩn Thần chống mép giường ngồi dậy.
Hắn đột nhiên phát hiện mình không cần hao phí sức lực, đã dễ dàng ngồi dậy. Ngồi trên giường, hắn kinh ngạc nhìn đôi tay mình, cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ.
"Ngươi tỉnh rồi." Mộ Khinh Ca chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tần Cẩn Thần.
Tần Cẩn Thần ngơ ngẩn nhìn nàng, chậm rãi gật đầu.
Mộ Khinh Ca đến gần hắn, ngồi ở mép giường hỏi: "Hiện tại cảm giác thế nào?"
Tần Cẩn Thần che ngực mình, nghiêm túc cảm thụ, mới nói: "Ta cảm thấy chưa bao giờ khoan khoái như vậy, thậm chí cảm giác bệnh ta đã khỏi."
Mộ Khinh Ca gật đầu, nói hắn: "Đưa tay ra đây."
Tần Cẩn Thần đờ đẫn vươn tay, Mộ Khinh Ca đáp lên mạch môn hắn. Cẩn thận nghe xong, mới buông ra: "Đúng là tốt lên, nhưng vẫn phải cẩn thận điều dưỡng một thời gian."
Đan dược của nàng không phải vật phàm.
Viên đan dược cao cấp phẩm chất hoàn mỹ, là nàng căn cứ theo Tần Cẩn Thần mà luyện ra.
Thoái Cốt Đan có thể cải thiện thể chất Tần Cẩn Thần, giúp hắn thoát khỏi đau ốm. Căn bản đã giải quyết được vấn đề bệnh bẩm sinh từ bụng mẹ.
Sau này lấy tư chất Tần Cẩn Thần, cộng thêm Cổ sư phụ đạo, muốn tu luyện cũng không khó.
"Là ngươi cứu ta?" Tần Cẩn Thần cũng không ngốc. Nhìn nhất cử nhất động của Mộ Khinh Ca, hắn đoán được chuyện sau khi mình hôn mê.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, mạng hắn là Mộ Khinh Ca cứu.
Mộ Khinh Ca rời khỏi Tần quốc một thời gian, trở về vậy mà có thể cứu mạng hắn.
Trong lúc nhất thời, Tần Cẩn Thần không biết nên vui hay buồn. Chỉ cảm thấy khoảng cách với Mộ Khinh Ca lại xa thêm. Xa đến mức hắn chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của nàng.
"Kế tiếp ngươi định cho ai làm hoàng đế?" Không trả lời câu hỏi của hắn, Mộ Khinh Ca rũ mắt hỏi.
Tần Cẩn Thần thu liễm cảm xúc trong lòng. Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn nàng, nghiêm túc trả lời: "Ta."
...
Ra ngoài hoàng cung, sắc trời đã tối.
Mộ Khinh Ca không ngờ Tần Cẩn Thần sẽ cho nàng đáp án như vậy.
Chung quy, hắn vẫn ngồi lên vị trí kia.
Thở hắt ra, Mộ Khinh Ca không biết nên chúc mừng hắn hay là nói cái gì khác. Vì vậy nàng rời khỏi hoàng cung, từ chối Thiệu mập mời đi du hoa thuyền.
Về Mộ phủ, Mộ Khinh Ca trở lại Trì Vân uyển. Vốn định buông hết mọi chuyện, nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng Ấu Hà lại vội vàng tới mang theo tình báo Ly quốc.
"Tiểu tước gia, Ly quốc truyền tin tức tới. Hoàng đế Ly quốc đột nhiên nhiễm bệnh nặng, đang thương nghị việc lập thái tử. Hiện giờ Phượng Vu Quy và Phượng Vu Phi đấu nhau rất gay go, phe cánh hai bên như nước với lửa." Ấu Hà sửa sang tốt tình báo, đưa cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhanh chóng nhìn một lần. Đôi mắt hơi híp lại, phân phó: "Chuẩn bị ngựa, tới hoàng cung."