Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Cứu ta! Ta là hoàng tử Ly quốc. Các ngươi cứu ta ra ngoài, ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi. Cho các ngươi vinh hoa phú quý, vinh quang vô hạn!" Phượng Vu Quy hạ giọng nói.
Hắn có ý đồ hối lộ hai người kia, giúp hắn thoát khỏi nơi này.
Nhưng hai người dường như không nghe thấy hắn nói, vẫn như cũ đâu vào đấy xử lý vết thương cho hắn.
Sau khi xử lý vết thương xong, thì lập tức lui xuống.
"Từ đã!" Phượng Vu Quy muốn gọi họ lại.
Đáng tiếc, không hề hiệu quả.
Một cảm giác sụp đổ ập vào lòng, Phượng Vu Quy chịu đựng thuốc bột thấp kém phát huy hiệu quả trên người mình.
Đột nhiên, Giác Đấu Trường lại mở cửa sắt ra.
Lần này chỉ mở ra một cánh, nhưng lại là một con sói đã đói bụng ba ngày!
Đầu con sói hầu như ngang bằng với chiều cao Phượng Vu Quy. Lúc thấy Phượng Vu Quy, nó đã đói bụng ba ngày lập tức chảy nước miếng, hai mắt lập loè xanh lục.
Nỗi sợ hãi chợt buông xuống Phượng Vu Quy. Cơ bắp cả người hắn cơ hồ tiến vào trạng thái căng chặt.
Vết thương vừa mới đỡ hơn, đã phải chiến đấu tiếp sao?
Hiện thực ép Phượng Vu Quy chống mặt đất, chậm rãi đứng lên. Thật cẩn thận nhìn con sói dạo bước tới hắn.
Một tay khác của hắn cần một cái sừng bò húc bị gãy.
Khập khiễng, hắn lê cái chân không tiện, muốn kéo xa khoảng cách với cự lang.
Đây là một dạng tra tấn về tinh thần, về thể xác. Làm hắn không ngừng đứng giữa lằn ranh sống chết, hành hạ lý trí hắn...
'Mộ Khinh Ca ngươi thật tàn nhẫn!' Phượng Vu Quy căm hận.
Nhưng hắn không muốn chết, chỉ có thể bị động nghênh chiến.
"Rống rống!!!"
"Xé hắn!!!"
"Cắn hắn!!!"
"Gϊếŧ nó!!!"
Trên Giác Đấu Trường lại bắt đầu chiến đấu kịch liệt, người xem khán đài bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hưng phấn. Có vài người đứng lên, không ngừng ném đồ tới Giác Đấu Trường.
Mấy thứ kia là vỏ trái cây bọn họ ăn còn thừa. Thậm chí còn có tất thối ném xuống.
Một chiếc tất vừa vặn xẹt qua mặt Phượng Vu Quy, dừng bên chân hắn.
Cái mùi tanh tưởi khiến hắn bị hun đến buồn nôn.
Hắn sát ý nhìn về phía khán đài, lại bị người trên khán đài không ngừng nhục mạ.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Chỉ là nô ɭệ đấu với súc sinh!"
"Xem lão tử quất chết ngươi!"
"Phì! Cái thứ đồ chơi gì, thực cho mình là quý công tử hay sao?"
"Gϊếŧ hắn đi! Đâm cặp mắt hắn, xem hắn trừng thế nào!"
Phượng Vu Quy rất muốn gϊếŧ hết tất cả người ở đây, nhưng lại hữu tâm vô lực. Hắn tránh né công kích con sói. Nhưng con sói này không dễ đối phó, mỗi một lần nó đều nhẹ nhàng né qua. Ngược lại khiến Phượng Vu Quy có thêm không ít thương tích.
Phượng Vu Quy cơ hồ muốn hỏng mất, hắn tức giận hô to: "Mộ Khinh Ca!!! Ngươi dám đối xử ta như thế, không sợ hai nước chiến tranh sao!"
Hiện trường bỗng nhiên an tĩnh.
Trên Giác Đấu Trường quanh quẩn thanh âm của hắn.
Sau khi thanh âm hắn tiêu tán, chỉ còn lại khoảng không im lặng.
Giây lát sau, mới có một tiếng cười khinh miệt truyền đến từ chỗ cao.
Thanh âm trào phúng theo sau tới: "Ngươi cho rằng đây là nơi nào, là ai mang ngươi tới đây? Còn tưởng rằng mình là hoàng tử cao cao tại thượng sao? Ngươi chỉ là chó nhà có tang! Ở đây là Tần quốc, tất cả đều do ta định đoạt."
"Tiểu tước gia...! Tiểu tước gia...! Tiểu tước gia...!"
Khán giả bị Phượng Vu Quy coi là côn đồ tục tằng, sau khi Mộ Khinh Ca buông lời nói xuống, phát ra tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
Tựa như vô luận Mộ Khinh Ca nói cái gì, trong mắt trong lòng bọn chúng đều là đúng.
Sự cuồng nhiệt này làm Phượng Vu Quy hâm mộ ghen ghét, cũng cảm thấy sợ hãi!
"Yên lặng." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói ra hai chữ, Giác Đấu Trường đã bình tĩnh lại.
Không ai nhìn thấy thân ảnh nàng, nhưng chỉ cần nghe được giọng nói nàng cũng đủ làm người dân Tần quốc nguyện ý nghe nàng phân phó. Cho dù vượt lửa qua sông cũng không từ.
"Vì sao! Vì sao ngươi làm vậy với ta? Còn dùng thủ đoạn ngoan độc như thế?" Phượng Vu Quy căm hận chất vấn.
Tiếng cười lần nữa phát ra, chỉ là lúc này trong tiếng cười đã tràn ngập châm chọc.
Cười xong, thanh âm Mộ Khinh Ca truyền đến: "Phượng Vu Quy, da mặt ngươi thật dày, đúng là làm cho người xem thế là đủ rồi! Cư nhiên còn có mặt mũi hỏi ta vì sao đối xử với ngươi như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên bản thân vẫn luôn gây sự với ta, khắp nơi muốn hãm hại ta. Hiện giờ ta chỉ là phản kích mà thôi, ngươi đã cảm thấy oan uổng ủy khuất rồi?"
Cái gì! Kẻ này cư nhiên dám liên tiếp hãm hại Tiểu tước gia!
Đám người trên khán đài lập tức sôi máu, có người hô lớn: "Gϊếŧ hắn! Dám khi dễ Tiểu tước gia chúng ta, cho rằng người Tần quốc chúng ta dễ bắt nạt sao?"
"Đúng! Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!"
"Gϊếŧ hắn!"
"Ngươi..." Phượng Vu Quy bị Mộ Khinh Ca nói lấp kín không thốt được gì. Thanh âm xung quanh hô muốn gϊếŧ hắn, cơ hồ bao phủ hắn.
"Nhưng ta vẫn chưa đắc thủ, ngược lại ta vẫn luôn xui xẻo!" Phượng Vu Quy giảo biện thay mình.
Mộ Khinh Ca cười lạnh, thanh âm ầm ĩ bỗng nhiên dừng lại: "Đầu óc ngươi là bã đậu sao? Ngươi hãm hại ta không thành, nói lên rằng ta thông minh hơn ngươi, không thể cho là ngươi không làm. Ngươi ra chiêu, ta tiếp chiêu. Bây giờ ta ra chiêu rồi, ngươi cũng có thể tiếp chiêu. Nếu không muốn tiếp tục trò chơi của ta, đại khái có thể tự sát, xong hết mọi chuyện. Chỉ là... Phượng Vu Quy, ngươi hạ thủ gϊếŧ bản thân được sao?"
Mộ Khinh Ca nói câu sau cùng, giống như ma chú một mực vang vọng trong óc Phượng Vu Quy.
Tự sát, có thể giải thoát?
Phượng Vu Quy rất muốn cầm cái sừng đâm vào ngực mình. Nhưng, hắn không hạ thủ được.
Đúng lúc này, tất cả cửa sắt của Giác Đấu Trường đều mở toang. Mỗi một cửa sắt, đều có một con sói đi ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, Giác Đấu Trường đã đầy ắp hơn ba mươi con sói.
Chúng nó vây quanh Phượng Vu Quy ở trung tâm, không ngừng tới gần.
Một con sói, hắn đã khó đối phó. Bây giờ có hơn ba mươi con. Phượng Vu Quy căng thẳng hít thở, một cỗ tuyệt vọng lập tức tràn vào trong lòng.
"A... Không được lại đây! Không được lại đây!" Phượng Vu Quy lảo đảo thân thể, không ngừng quơ loạn cái sừng trong tay, muốn ngăn cản đàn sói tới gần.
Nhưng chỉ là vô dụng công cốc.
Trong tay hắn chỉ có một cái sừng, so sánh với 'bữa tiệc mỹ vị' là hắn, không đáng nhắc tới.
Đàn sói chậm rãi tới gần, Phượng Vu Quy không trốn được.
"Đừng tới đây!" Phượng Vu Quy bị đàn sói vây quanh. Hắn kề ngay chiếc sừng bén nhọn vào cổ mình. Tựa hồ nếu có con sói nào tiến lên một bước, hắn sẽ kết liễu tính mạng.
'Phượng Vu Quy, ngươi hạ thủ gϊếŧ mình được sao?'
Câu nói của Mộ Khinh Ca bỗng xuất hiện trong đầu Phượng Vu Quy, làm hắn hơi buông lỏng chiếc sừng trong tay.
Sừng bò húc lập tức thuận theo tay hắn rớt xuống đất.
Chiễc sừng rơi xuống làm cho Phượng Vu Quy càng sợ hãi. Hắn muốn nhặt sừng lên, nhưng không đợi hắn lấy được sừng. Đàn sói đã nhào tới hắn, bao phủ thân thể hắn.
"A!!!"
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết, truyền ra từ trong bầy sói.
Tay cụt chân cụt bị xé toạc rơi xuống, biến thành đồ ăn cho đàn sói.
Mộ Khinh Ca vô vị đứng lên, xoay người rời khỏi phòng khách quý. Không hề quan tâm Giác Đấu Trường đầy máu tanh phía sau, và người xem xung quanh điên cuồng kêu to.
Đi ra khỏi Giác Đấu Trường ngầm, Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Nhớ lại hồi nàng xuyên tới đây, địch nhân nàng rất nhiều. Nhưng một đám đều bị nàng đưa xuống địa ngục.
Hôm nay đã đưa Phượng Vu Quy lên đường.
Nàng cảm giác cả người mình nhẹ nhàng, giống như đã đòi xong hết nợ. Chỉ là còn nhân tình...
Nàng thiếu nhân tình không nhiều lắm. Nhưng khó nhất, thiếu nhiều nhất là Tư Mạch.
Mộ Khinh Ca cụp mắt xuống, tâm tư trầm trọng.
Quan hệ dây dưa không rõ với Tư Mạch làm nàng không thể khống chế, càng làm nàng muốn thoát khỏi!
...
Tần quốc, Tân quân kế vị.
Nhiếp chính vương Tần Cẩn Thần kế thừa đại thống, trở thành Tần hoàng. Điểm này, lòng dân, và các quan lại đều thần phục.
Tần quốc, một lần nữa yên ổn.
Sau khi về Tần quốc, Mộ Khinh Ca vẫn luôn tu luyện.
Chỉ là thi thoảng sẽ gọi Thiệu mập, cùng Chu Linh đi dạo khắp Lạc Đô. Cũng coi như là làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Thiệu mập vừa gặp Chu Linh, hai con mắt nhỏ như đậu xanh nhìn đăm đăm, hoàn toàn bỏ qua lão đại là nàng. Cả ngày cứ vây quanh Chu Linh đổi tới đổi lui.
Cũng may tính cách Chu Linh khéo léo biết đối nhân xử thế, không biểu hiện ra chán ghét mệt mỏi gì.
Ngược lại còn chơi với Thiệu mập rất vui vẻ.
Cho nên sau đó Mộ Khinh Ca dứt khoát không đi cùng Chu Linh ra ngoài nữa, để cho Thiệu mập toàn quyền lao tâm.