Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca đỡ lấy cánh tay nàng, dẫn nàng vào trong nhã phòng, nằm nghỉ trên giường.
An bài tốt Chu Linh, Mộ Khinh Ca lại trở về bàn. Đang lo lắng không biết nên xử lý 'quả bóng thịt' dưới bàn thế nào, thì bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi." Mộ Khinh Ca nói.
Cửa mở ra, một người mặc y phục Ngự lâm quân đứng ngoài cửa, cung kính hành lễ: "Tiểu tước gia, bệ hạ đang ở cách vách. Muốn mời người qua ôn chuyện."
Tần Cẩn Thần ở cách vách?
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày, gật đầu nói: "Ừm, ngươi ở lại đưa Thiệu công tử về Thiệu phủ trước đi."
Ngự lâm quân xưng vâng.
Mộ Khinh Ca ra ngoài đi tới phòng cách vách, trực tiếp đẩy cửa vào.
Sau cánh cửa, chỉ có một người đứng bên cửa sổ.
Thân hình hắn cao lớn mảnh khảnh, mặc trường bào màu vàng nhạt. Gió đêm thổi qua vạt áo, nhẹ nhàng bay múa.
Ăn mặc như vậy, tựa như lúc mới gặp.
Mộ Khinh Ca đi vào nhìn bóng dáng hắn, không nói chuyện.
Một lát sau, vẫn là Tần Cẩn Thần mở miệng trước: "Ngày mai, ngươi đi rồi."
"Ừm." Mộ Khinh Ca đáp.
"Lần này, lại phải đi bao lâu?" Tần Cẩn Thần bình tĩnh hỏi, nhưng trong đó cất giấu luyến tiếc nồng đậm.
"Không biết, có lẽ nửa năm, có lẽ một năm." Mộ Khinh Ca nói thật.
Xuất phát đi Thánh Nguyên đế quốc, cho dù đường xá thuận lợi cũng phải cần một tháng. Sau đó nàng còn phải đi Nhung quốc tới đầm lầy Vô Tận, tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Thời gian không biết bao lâu.
"Sẽ trở về không?" Tần Cẩn Thần đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên." Mộ Khinh Ca trả lời khẳng định.
Nghe thấy câu trả lời này, Tần Cẩn Thần mới phảng phất nhẹ nhàng thở ra: "Tốt."
Lại yên lặng xuống.
Bầu không khí an tĩnh có chút xấu hổ.
Lại một lát sau, Tần Cẩn Thần mới nói: "Mộ gia... Ngươi yên tâm."
Câu này phảng phất đang bảo đảm với Mộ Khinh Ca.
"Ừm." Mộ Khinh Ca chỉ lên tiếng, không nói gì.
Tần Cẩn Thần rốt cuộc xoay người nhìn nàng, đôi mắt thông suốt hắc bạch phân minh như cất giấu cảm xúc phức tạp. Hồi lâu, hắn mới nói: "Bảo trọng."
Mộ Khinh Ca gật gật đầu: "Ngươi cũng vậy."
Tần Cẩn Thần nhẹ gật đầu.
Không khí lại im lặng.
Mộ Khinh Ca rốt cuộc không nhịn được thở dài. Đi lên trước vài bước, tới trước mặt Tần Cẩn Thần, nói: "Tần Cẩn Thần, ngươi đừng làm bộ dáng tử khí trầm trầm được không? Bây giờ thân thể ngươi đã tốt rồi, có thể tu luyện. Mà còn là vua một nước, có thể phấn chấn tinh thần lên được không?"
Giây lát, Tần Cẩn Thần nhàn nhạt nói một tiếng: "Được."
Mộ Khinh Ca hết chỗ nói rồi.
Nàng thật sự không hiểu Tần Cẩn Thần đang nghĩ cái gì.
Lắc lắc đầu, nàng nói: "Xem ra ngươi rất khó đổi tính. Ngươi thích thế nào thì thế ấy đi. Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta đi về trước."
"Ừ."
Lại là một chữ. Khoé miệng Mộ Khinh Ca giựt giựt, xoay người rời đi.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một người. Tần Cẩn Thần mới thống khổ mở miệng: "Ngươi không ở đây, sao ta vui nổi. Khinh Ca... Không biết từ khi nào, ta đã sinh ra cảm xúc không nên có với ngươi... Ta nên làm gì bây giờ?"
...
Ngày thứ hai, sáng sớm tinh mơ. Mộ Khinh Ca dẫn Chu Linh rời khỏi Lạc Đô.
Có Mặc Dương và một tổ Long Nha Vệ đi theo. Còn có một đội cao thủ hộ thuyền Tần Cẩn Thần phái ra. Trước khi xuất phát, Tần Cẩn Thần đã bảo họ phải nghe theo Mộ Khinh Ca chỉ huy.
Đếm đếm tính tính nhân số cộng lại, khoảng chừng trăm người.
Đội ngũ đi từ Lạc Đô đến Mộc thành mất mười ngày. Lúc bọn họ đến, đội ngũ Dược tháp còn chưa tới. Có con thuyền đã chuẩn bị trước để xuất phát tới tổng viện Dược tháp, đang cập bến bên cạnh.
Người còn chưa tới, đoàn người Mộ Khinh Ca tạm thời nghỉ ngơi trong Dịch quán ở Mộc thành.
Đợi một ngày, đội ngũ Dược tháp đã tới nơi.
Người hộ tống không chỉ có trưởng lão Dược tháp. Còn có một vài cao thủ trong hoàng cung Ngu quốc, Ly quốc. Vì muốn bảo đảm thuyền chở dược liệu có thể bình an đưa đến tổng viện Dược tháp.
"Mộ sư đệ, Chu sư muội. Chúng ra rốt cuộc đã gặp lại!"
Mấy người vừa thấy mặt, Triệu Nam Tinh nở nụ cười ôn nhuận khiêm tốn đi tới Mộ Khinh Ca và Chu Linh.
Theo sau hắn có Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô. Đằng sau xa xa đều là đệ tử Dược tháp đang tò mò đánh giá khắp nơi.
"Hai vị sư huynh, sư tỷ. Gần đây mọi thứ có ổn không?" Nhìn thấy đồng môn, Mộ Khinh Ca cũng rất cao hứng.
Chu Linh lập tức đi tới cạnh Thương Tử Tô, thân mật ôm lấy cánh tay nàng. Rồi nói với Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh tốt."
Mai Tử Trọng vẫn nhàn nhạt gật đầu, đi qua tới chỗ Mộ Khinh Ca, quan tâm hỏi: "Mộ Ca, ta mới biết tên đệ là Mộ Khinh Ca. Ta có thể gọi đệ là Khinh Ca không?"
Đối mặt với vị sư huynh biết giới tính mình, trong lòng Mộ Khinh Ca luôn có chút biệt nữu.
Khoé miệng nàng ẩn ẩn co rút, nói với Mai Tử Trọng: "Chỉ là cái tên mà thôi, huynh cứ tùy ý gọi."
Mai Tử Trọng nghe vậy thì nhẹ gật đầu, vui vẻ cười.
Chu Linh nhìn Mai Tử Trọng có chút nhớ nhung, dừng trong mắt Thương Tử Tô. Người sau nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa chết tâm."
Chu Linh cười nói: "Ta thích mặc ta, sẽ không khiến huynh ấy khó xử. Càng sẽ không bởi vậy áp đặt huynh ấy cái gì, vì sao phải chết tâm chứ? Muốn ta chết tâm, vậy phải để ta gặp được nam nhân ưu tú hơn Mai sư huynh có thể đả động ta, đối xử toàn tâm toàn ý với ta."
Nhìn nàng che miệng cười khẽ, Thương Tử Tô bất đắc dĩ nói: "Khó lắm."
"Vậy đó." Chu Linh thở dài: "Đời này của ta thua trên tay Mai sư huynh rồi."
Thương Tử Tô mím môi, không nhiều lời nữa.
Nghĩ nghĩ, nàng buông Chu Linh ra đi tới chỗ Mộ Khinh Ca, lấy ra một cái túi Càn Khôn đưa cho nàng.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Mộ Khinh Ca, cất giọng giải thích: "Đây là đan dược ta luyện được trong thời gian này. Chúng ta từng có ước định, nội trong ba năm đan dược ta luyện được đều thuộc về đệ."
Mộ Khinh Ca bật cười.
Nàng không nghĩ tới Thương Tử Tô còn nhớ rõ chuyện này.
Lắc đầu, nàng giơ tay chặn lại túi Càn Khôn đưa qua: "Chờ Thương sư tỷ gom đủ đan dược trong ba năm rồi đưa cho đệ một lần đi."
Thương Tử Tô rũ mắt, cắn cắn môi nói: "Túi Càn Khôn của ta không chứa được nhiều như vậy."
Mộ Khinh Ca cứng họng, đành phải gật đầu: "Được rồi, lát nữa đệ làm cho tỷ."
Mấy người ở đây nói chuyện cũ. Triệu Nam Tinh chủ động nói tình huống hiện giờ ở phân viện Dược tháp. Giữa đám đệ tử hộ tống, bởi vì lần hành động 'gây rối' do Mộ Khinh Ca dẫn đầu, đệ tử Hoa Thương Truật không có một ai được chọn. Mà Lâu Xuyên Bách 'gây khó dễ từ giữa', trưởng lão hộ tống dược cũng không có ai có quan hệ tốt với Hoa Thương Truật. Cho nên đường xá lần này hẳn là an toàn.
Mộ Khinh Ca nghe xong, gật đầu: "Không tệ. Hơn nữa chúng ta có đội quân, cho dù có trưởng lão gây sự cũng không có gì phải lo."
"Hoa Thương Truật thì thế nào?" Mộ Khinh Ca lại hỏi.
Triệu Nam Tinh nhíu nhíu mày: "Vẫn không ra khỏi cửa, không biết lão đang nghĩ gì. Lời của đệ ta đã chuyển tới sư phụ, người nói sẽ suy xét."
"Vậy được. Đệ sẽ phân phó, nếu sư phụ muốn đi Mộ phủ, thì phái người tiếp ứng." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.
Vô luận bây giờ Hoa Thương Truật muốn làm gì, xem ra chỉ có thể tạm thời mặc kệ.
Đi tổng viện Dược tháp, ngoài tầm tay bọn họ. Muốn quản cũng không quản được, muốn bảo vệ người thì phải an bài thích đáng. Bốn người huynh muội Vệ gia, Phục Thiên Long Thủy Linh đều có bối cảnh không yếu, tự nhiên có thể bảo vệ mình.
Hơn nữa không có tiếp xúc gì với Hoa Thương Truật, cũng không cần lo lắng.
Lâu Xuyên Bách thì không giống, là người đối đầu với Hoa Thương Truật. Nếu Hoa Thương Truật có dị động gì, nguy hiểm nhất chính là Lâu Xuyên Bách.
...
Đội ngũ tập kết xong, chỉnh đốn nghỉ ngơi ở Mộc thành hai ngày.
Ngày thứ ba sau khi tới Mộc thành, mọi người bắt đầu chuẩn bị lên thuyền.
Đứng trên bến thuyền nhìn thuyền lâu. Con thuyền cực lớn, cao mười trượng, dài trăm trượng, rộng mười hai trượng. Người đứng trên đó, giống như đang đứng trên hòn đảo nhỏ.
Khoang thuyền có bốn tầng, đủ cho mọi người sinh hoạt.
Kho hàng dưới đáy thuyền chất đầy dược liệu. Có đồ ăn thức uống, đủ loại vật tư.
Chuẩn bị ổn thoả xong, con thuyền khổng lồ chậm rãi rời khỏi bến thuyền Mộc thành, hướng tới biển Vô Vọng...
Mộ Khinh Ca đứng ở đầu thuyền, đón gió đứng. Nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, nói trong lòng: 'Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, ta tới đây!'