Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Tin tức Mộ Khinh Ca là đan sư Linh cấp vừa truyền ra, bên ngoài Linh thức tháp lập tức sôi trào. Trong đám đệ tử, đan sư Linh cấp ước đấu đan sư Linh cấp chính là trăm năm khó gặp nha!
Trong lúc nhất thời, tin tức như sải cánh nhanh chóng khuếch tán đến từng góc tổng viện Dược tháp.
Thế cục phát triển dường như đã thoát khỏi tầm khống chế của Cảnh Thiên.
Hắn không muốn Mộ Khinh Ca tiếp tục được người bàn tán, mà hắn bị biến thành phông nền. Nhanh chóng mở miệng thúc giục: "Ngươi dám hay không dám?"
"Vì sao không dám?" Mộ Khinh Ca nhướng mày nói. Nàng từng nói qua, nếu Cảnh Thiên dám tìm nàng gây phiền toái, nàng sẽ đáp trả. Tuy rằng không thú vị, nhưng cảm giác kéo người ta xuống khỏi thần đàn, vẫn rất sảng khoái.
"Được! Một khi đã vậy, chúng ta cứ quyết định như thế!" Cảnh Thiên cười lạnh. Ngay sau đó, hắn lại ra vẻ hào phóng: "Nể tình ngươi vừa tới đây, ta có thể cho ngươi thời gian."
"Không cần, hiện tại có thể đấu." Mộ Khinh Ca cất giọng bâng quơ.
Híttt...!!!
Nàng vừa nói ra, lập tức xung quanh hít không khí.
Cảnh Thiên càng trầm mặt xuống: "Cuồng vọng."
Mộ Khinh Ca rất là vô tội. Nàng thật sự không cảm thấy muốn đi hành người khác, còn cần phải chọn ngày hoàng đạo.
Hành sớm xong việc sớm, nàng cũng mau chóng muốn rời khỏi tổng viện Dược tháp, đi Nhung quốc trước.
Nàng nói rất thẳng thắn thành khẩn. Nhưng lọt vào tai Cảnh Thiên và chúng đệ tử tổng viện Dược tháp, chính là cuồng vọng không ai bì nổi!
"Quá cuồng vọng! Cảnh Thiên sư huynh, nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn!"
"Đúng vậy! Cảnh Thiên sư huynh ngươi cần phải dạy dỗ vị sư đệ này một chút. Cho dù là đan sư Linh cấp, cũng quá cuồng vọng. Vạn nhất bị vả mặt sẽ rất đau."
"Cảnh Thiên sư huynh, giáo huấn hắn!"
"Cảnh Thiên sư huynh nhất định sẽ thắng! Đan sư Linh cấp cái gì, chỉ sợ bên phân viện tự thổi phồng lên!"
"Không sai không sai, tổng viện chúng ta ngần ấy năm mới cho ra một thiên tài tuyệt thế như Cảnh Thiên sư huynh. Phân viện là nơi nào? Chỉ là cái chỗ thâm sơn cùng cốc, sao có thể ra một đan sư Linh cấp?"
Phản ứng bốn phía làm xua tan mây mù giữa mi tâm Cảnh Thiên, khoé miệng hắn vui sướng cong lên, cực kỳ hài lòng.
Hắn giơ tay, thanh âm giận dữ xung quanh chậm rãi biến mất, an tĩnh lại.
Cảnh Thiên nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy thần sắc nàng như thường, không hề bị ảnh hưởng. Trong lòng hừ lạnh một câu: 'Ra vẻ trấn định.'
Sau đó, hắn nói: "Nếu Mộ sư đệ có lòng tin như vậy, ta thành toàn ngươi. Nếu sư huynh ta không cẩn thận thắng, ngươi cũng không nên khóc nhè nói là sư huynh bắt nạt ngươi."
Cảnh Thiên nói, dẫn đến một tràng cười vang phụ hoạ.
Phảng phất Mộ Khinh Ca trong mắt bọn hắn đã biến thành tên nhóc ngu xuẩn ăn nói bừa bãi, cuồng vọng tự phụ.
Triệu Nam Tinh lạnh mắt, muốn tiến lên lý luận.
Mộ Khinh Ca bắt lấy cổ tay hắn, cười đăm chiêu: "Cần gì phải để ý miệng lưỡi?" Dùng sự thật vả mặt chẳng phải tốt hơn sao?
Triệu Nam Tinh nghe vậy lui ra, nhìn ánh mắt trào phúng xung quanh. Vẻ mặt trở nên trêu tức.
Hắn chờ xem biểu cảm cả đám này sau khi bị Mộ Khinh Ca làm sợ tới mức ngu người.
Hết cách, hắn rất có lòng tin với Mộ Khinh Ca!
"Nếu Mộ sư đệ tự tin không cần chuẩn bị, vậy chúng ta đi lên lôi đài ước đấu." Cảnh Thiên cười lạnh mời.
Các đệ tử vốn là vây quanh Linh thức tháp, cũng ngo ngoe rục rịch.
Trận ước đấu tựa hồ xua tan khói mù vì thua vàng của bọn hắn. Phảng phất chỉ cần Cảnh Thiên có thể thắng Mộ Khinh Ca, là có thể phun ra một ngụm đen đủi cho bọn hắn.
Một đám người đang định mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Đột nhiên trên không trung truyền đến tiếng hạc minh. Mọi người ngửa đầu nhìn bầu trời, ngay cả ba người Mộ Khinh Ca cũng không ngoại lệ.
Một con hạc bay xuống từ bầu trời, trên lưng nó có một người đang ngồi, tiên khí vờn quanh.
Mộ Khinh Ca vô cùng hâm mộ nhìn, lần nữa cảm thán: "Có 'phi cơ tư nhân' thật tốt!"
Con hạc chạm đất, người trên lưng nó cũng nhẹ nhàng nhảy xuống.
Mộ Khinh Ca chú mắt nhìn, đuôi lông mày hơi giương. Cư nhiên người tới lại là người quen!
Hạ Vô liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, rồi nhìn sang Cảnh Thiên. Vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, không hề giống như lần tiếp xúc trước.
"Bái kiến Hạ trưởng lão."
"Bái kiến Hạ trưởng lão."
Đệ tử tổng viện đều sôi nổi hành lễ.
Hạ Vô phất tay áo nói: "Viện trưởng truyền khẩu dụ, Cảnh Thiên và Mộ Khinh Ca quyết định đấu vào ngày mai. Trận đấu này coi như là cuộc thi tranh tư cách tấn chức trưởng lão Dược tháp."
Nói xong, hắn nhìn về phía Cảnh Thiên, chậm rãi nói ra câu kế tiếp: "Người thắng, trở thành trưởng lão Dược tháp. Kẻ thua, vĩnh viễn mất đi tư cách tấn chức trưởng lão."
Hắn thốt ra lời này, sắc mặt Cảnh Thiên lập tức đại biến!
Hắn không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra ý trong lời nói này là nhằm vào hắn.
Trong tổng viện, ai mà không biết hắn sắp tham gia khảo hạch tấn chức trưởng lão? Hiện giờ lại gộp ước đấu riêng và khảo hạch làm một. Nếu hắn thắng thì tốt, nếu thua thì? Vĩnh viễn mất đi tư cách tấn chức?
"Hạ trưởng lão, đây thật là lời nói của viện trưởng?" Ánh mắt Cảnh Thiên âm trầm nhìn về phía Hạ Vô.
Thần tình Hạ Vô đạm mạc nhìn về phía hắn, không cho phép hoài nghi: "Đương nhiên."
"Ước đấu và khảo hạch, sao có thể gộp làm một?" Cảnh Thiên cả giận nói. Muốn tấn chức trưởng lão chính là hắn, không phải tên tiểu tử phân viện kia! Hắn thua, mất hết tư cách. Nhưng tiểu tử kia thua, thì có ảnh hưởng gì?
Hạ Vô tỏ vẻ việc công xử theo phép công: "Nếu ngươi bất mãn, có thể tìm viện trưởng trình bày. Ta chỉ là người tới thông tri cho các ngươi." Nói xong, hắn cười cười nhìn Cảnh Thiên: "Hay là nói, Cảnh Thiên ngươi không có lòng tin vào mình?"
Cảnh Thiên ngẩn ra, lập tức nghẹn họng.
"Đúng vậy, Cảnh Thiên sư huynh, cứ so đấu đi. Tiểu tử kia nhất định không bằng huynh!"
"Cảnh Thiên sư huynh ta tin huynh!"
"Cảnh Thiên sư huynh, lấy uy phong tổng viện chúng ta dạy cho tiểu tử phân viện một bài học."
Bốn phía hô hào làm cho Cảnh Thiên không thể nói ra câu từ chối. Nếu không, chính là đại biểu hắn sợ, khiếp đảm, chưa chiến đã thua!
Thấy Cảnh Thiên không nói, Hạ Vô lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca, ngươi có dị nghị gì không?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, không hề ngại ngùng.
Thái độ của nàng làm cho Hạ Vô rất hài lòng.
Hắn nói với hai người: "Vậy được. Nếu hai người các ngươi đã rõ, vậy mỗi người chuẩn bị đi. Dược liệu có thể lĩnh ở dược điền, đan lô thì dùng của mình. Về phần luyện đan gì, vì để công bằng, trước trận đấu ngày mai, sẽ được viện trưởng đại nhân tự mình định ra."
Hạ Vô nói xong, lại lên lưng hạc bay đi.
Lát sau, Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, mang theo hai chân chó của hắn rời khỏi.
Vai chính đi trước rồi, Mộ Khinh Ca cũng tự nhiên cùng hai người Triệu Nam Tinh và Chu Linh rời đi.
Chờ sau khi hai bên đi khỏi, lại có người đi tới vỗ vỗ vai Chiết Tú, nửa đùa nói: "Ngày mai lại cược tiếp không, có lẽ có cơ hội gỡ vốn."
Ai ngờ, sắc mặt Chiết Tú lại đại biến, vội nói: "Nữa hả! Ta còn tiền vốn đâu?"
Có người tiếp tục xúi giục: "Nếu thua cược, chúng ta là đệ tử Dược tháp, kiếm tiền còn không đơn giản sao? Lấy chút đan dược mang ra Vạn Tượng Lâu bán, hoặc là luyện đan cho người ta. Còn không phải tài nguyên cuồn cuộn vào túi?"
Chiết Tú nhíu mày, như đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói: "Được! Làm! Hiện tại ta mở cược cho ngày mai, vẫn do ta làm nhà cái!"
Nháy mắt, lại có không ít người xông tới.
Tựa như bọn họ đều muốn dựa vào Cảnh Thiên tìm về tiền cược đã thua hôm nay!
Ba người Mộ Khinh Ca trở lại toà thiên điện được cấp tạm thời cho đệ tử phân viện. Còn chưa đi vào, đã thấy Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô ra đón.
Phía sau họ, còn có không ít đệ tử phân viện âm thầm ra thăm.
"Sao lại thế này? Sao lại đột nhiên truyền ra tin tức đệ và Cảnh Thiên ước đấu vào ngày mai?" Mai Tử Trọng trực tiếp hỏi Mộ Khinh Ca.
Thương Tử Tô dù chưa nói chuyện, nhưng dò hỏi trong mắt giống hệt Mai Tử Trọng.
Đối mặt với hai người dò hỏi, Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh liếc nhau, đều không nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Chu Linh mở miệng: "Thôi để ta nói đi..." Tiếp theo, nàng cẩn thận kể lại chuyện phát sinh lúc Mộ Khinh Ca ở Linh thức tháp.
Bao gồm cả đánh cược, còn có Mộ Khinh Ca phá kỷ lục, Cảnh Thiên tìm tra, ước đấu giữa hai người bởi vì một câu của viện trưởng mà biến thành tranh chức trưởng lão Dược tháp...