Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Chờ Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô nghe xong, cả hai đều ngây ra.
Không nghĩ tới, ba người này mới ra ngoài nửa ngày, cư nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Nói vậy là, nếu Khinh Ca thắng, sẽ trở thành trưởng lão tổng viện?" Mai Tử Trọng đột nhiên nói, biểu cảm có chút phức tạp.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, thiếu nữ trước mắt đi quá nhanh, quá mức ưu tú, ưu tú đến làm hắn xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào tia động tâm mông lung trong lòng kia.
Không phát hiện ra Mai Tử Trọng khác thường, Mộ Khinh Ca chỉ hơi suy tư một chút, rồi nói: "Làm trưởng lão hay không rồi nói sau, cứ thắng Cảnh Thiên trước đã."
"Đệ chắc chắn có thể thắng." Thương Tử Tô nói rất khẳng định.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng, cười nói: "Vậy trước đa tạ cát ngôn của sư tỷ."
"Mộ sư huynh, chúng ta tin huynh! Phân viện chúng ta phải hung hăng giáo huấn đám tổng viện đó, ngày mai chúng ta đi trợ uy cho huynh!" Một đám đệ tử phân viện đứng rình ở cửa, gân cổ dũng khí hô với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca khẽ cười, nhẹ gật đầu.
Tuy Mộ Khinh Ca nhập môn muộn hơn bọn họ, nhưng đã là đan sư Linh cấp rồi. Gọi sư đệ như trước thật sự là không gọi ra miệng được, thôi thì cứ thống nhất gọi là sư huynh.
Chỉ có bốn người Mai Tử Trọng có giao hảo với Mộ Khinh Ca, mới vẫn gọi nàng là Mộ sư đệ.
"Đúng rồi, lúc trước đặt cược kiếm lời rất nhiều. Ba ngày sau, chúng ta có thể phát tài rồi. Đến lúc đó nhất định phải ăn mừng một phen." Triệu Nam Tinh bỗng nói.
Thương Tử Tô nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: "Huynh thắng tiền, có liên quan gì chúng ta?" Nàng không hiểu nổi câu nói 'chúng ta có thể phát tài'.
Triệu Nam Tinh cười nói: "Ta biết ván cược đó chắc thắng không thua, có chỗ tốt này đương nhiên là không quên mọi người. Ta phân chia bỏ vốn đặt cược thay hai người các ngươi. Một bồi năm mươi, ba ngày sau, hai người có thể đi lĩnh kim phiếu năm ngàn lượng."
Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô kinh ngạc nhìn nhau. Hai người đều có tính cách thanh lãnh, không dính dáng gì đến cờ bạc. Nhưng có thể nghe hiểu năm ngàn lượng kim phiếu.
Một bút tài phú lớn như vậy, nếu ở Ngu quốc hay bất kì nơi nào trong tam đẳng quốc, cũng đủ để cho bá tánh giàu có sinh hoạt cả đời. Thậm chí con cái họ không cần vất vả ngày đêm, cũng có thể cả đời áo cơm không lo.
"Còn của đệ đâu?" Mộ Khinh Ca híp híp mắt, nhìn về phía Triệu Nam Tinh.
"Ách!" Triệu Nam Tinh co rút khoé miệng. Hắn quên mất đặt cược thay Mộ Khinh Ca rồi! Lập tức, hắn cười trừ nói: "Ngu huynh nhất thời quên mất. Nhưng mà sư đệ yên tâm, của ta chính là của đệ, chờ cầm được kim phiếu, ta cho đệ một ít."
Mộ Khinh Ca gật đầu nói: "Nói rất đúng! Của huynh chính là của đệ. Như vậy đi, đệ cũng không cần nhiều, kim phiếu của huynh, đệ chỉ cần hai phần ba là được."
"Cái gì! Hai phần ba!" Sắc mặt Triệu Nam Tinh biến đổi, thất thanh nói.
Mộ Khinh Ca lấy đi hai phần ba, vậy hắn cơ hồ chỉ còn tiền vốn. 'Có cần tàn nhẫn vậy không!' ánh mắt Triệu Nam Tinh nài nỉ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mà Mộ Khinh Ca lại nhướng mày nhìn hắn, như muốn nói: 'Dùng đệ đi đánh cược, đương nhiên phải trả giá đại giới.'
'Đại giới này cũng không khỏi quá ác đi.' Triệu Nam Tinh nuốt nuốt nước miếng, biểu tình càng thêm đáng thương.
Mộ Khinh Ca càng nhấc cao lông mày, ý cười bên miệng cũng dần dần gia tăng: 'Nếu còn cò kè mặc cả, đến một phần ba cũng không có cho huynh.'
Triệu Nam Tinh hô hấp cứng lại. Đau lòng che lại túi tiền, bẹp miệng nói: "Xem ra ta chạy trước người chạy sau. Cuối cùng không vớt được chỗ tốt gì."
Bộ dáng của hắn khác hẳn ôn nhuận hữu lễ ngày thường, phá lệ tản ra cảm giác thân cận.
Năm người đi theo trở lại phòng Mộ Khinh Ca, Chu Linh mới nhíu mày nói: "Hạ trưởng lão nói ước đấu ngày mai phải dùng đan lô của mình. Mộ sư đệ có đan lô thuận tiện nào không?"
Lời vừa nói ra, ba người đều nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca lại bình tĩnh tự nhiên nói: "Lần trước không phải đã nhận một cái trong Tàng đan tháp sao."
"Đệ nói là cái thứ đồ chơi đen thui kia?" Triệu Nam Tinh thốt ra. Sau khi thốt ra, lại cảm thấy có chút không ổn, vội giả vờ ho khan.
Mai Tử Trọng uyển chuyển nói: "Không bằng Mộ sư đệ dùng đan lô của ta?"
"Đúng, đệ có thể dùng đan lô của chúng ta." Triệu Nam Tinh vội vàng chữa cháy.
Thương Tử Tô và Chu Linh cũng gật gật đầu.
Mộ Khinh Ca im lặng nhìn bốn người họ. Cảm thấy bọn họ thật đúng là không hề xem trọng 'Tiểu Hắc' của mình.
Nàng sờ sờ chóp mũi, xấu hổ cười nói: "Đan lô có thể xuất hiện trong Tàng đan tháp, hẳn là không phải thứ đồ chơi nát bét gì."
Bốn người hai mặt nhìn nhau, khó mà nói sự thật đả kích nàng.
Cái thứ đan lô đen thui tạo hình dị dạng, thật sự không nhìn ra nổi phẩm mạo đan lô. Nếu không phải chính mắt thấy Mộ Khinh Ca lấy nó ra từ Tàng đan tháp, bọn họ thật sự sẽ cho rằng nó là khối sắt vụn.
Thi đấu ngày mai, quan trọng đến thể diện phân viện. Mộ Khinh Ca cầm một đan lô phá vỡ hình tượng lên lôi đài, chẳng phải sẽ bị một đám gia hoả tự cho mình là nhất ở tổng viện cười chết?
Nghĩ đến chuyện có khả năng phát sinh ngày mai, Triệu Nam Tinh tận lực khuyên nhủ: "Ách, sư đệ, không bằng suy xét lại chút? Đan lô mấy người chúng ta đều lấy từ Tàng đan tháp, sẽ không quá kém."
Mộ Khinh Ca lại lắc đầu từ chối: "Không cần, cứ dùng Tiểu Hắc đi."
"Đệ còn lấy tên Tiểu Hắc gọi nó?" Triệu Nam Tinh cực kỳ kinh ngạc.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, không có đáp lời.
Nàng vẫn chưa cố ý đặt tên cho đan lô, chẳng qua hình tượng nó rất là... Hơn nữa sau khi có đan lô, nó vẫn chưa trả cho nàng tin tức gì. Cho nên cứ tùy ý gọi nó là 'Tiểu Hắc'.
Mai Tử Trọng kéo khoé miệng, nhàn nhạt nói: "Ừm, tên rất hợp."
Mộ Khinh Ca há rồi há, muốn giải thích đây chỉ là hiểu lầm đẹp đẽ. Nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời cái gì.
'Ài, Tiểu Hắc thì Tiểu Hắc đi.' Mộ Khinh Ca nói trong lòng.
Ai ngờ, nàng vừa nói trong lòng xong, 'Tiểu Hắc' bị nàng ném vào không gian bỗng nhiên hơi rung rung, giống như nó đang tuyên cáo bất mãn.
Chỉ là đáng tiếc, Mộ Khinh Ca vẫn chưa phát hiện.
Đêm nay, trong tổng viện Dược tháp đều đang bàn tán chủ đề ước đấu giữa Mộ Khinh Ca và Cảnh Thiên.
Chiết Tú mở ván cược, cũng nháy mắt truyền đến khắp ngõ ngách tổng viện Dược tháp. Cơ hồ mỗi một đệ tử tổng viện đều tham gia vào.
Thậm chí có tin rằng, ngay cả trưởng lão trong Tháp cũng mịt mờ tham gia đánh cược.
Ngày thứ hai, Mộ Khinh Ca đi cùng bốn người Mai Tử Trọng và các đệ tử phân viện ra khỏi thiên điện, đã nghe thấy âm thanh đánh cuộc ồn ào huyên náo.
"Thật đúng là không tìm đường chết sẽ không chết!" Triệu Nam Tinh hỏi thăm ra người mở ván cược vẫn là Chiết Tú, lập tức cười lạnh.
Đặc biệt là khi hắn biết tỉ lệ đặt cược Cảnh Thiên là một bồi một, mà tỉ lệ đặt Mộ Khinh Ca là một bồi ba. Tinh quang trong mắt càng trở nên rực rỡ lấp lánh.
"Triệu sư huynh." Đột nhiên, một thanh âm thanh lãnh truyền tới.
Triệu Nam Tinh ngẩn ra, nhìn về phía Thương Tử Tô. Nữ thần của hắn cư nhiên chủ động nói chuyện với hắn? Có phải đang nằm mơ hay không?
Triệu Nam Tinh kinh ngạc, không có khiến cho Thương Tử Tô ngại ngùng. Nàng chỉ chậm rãi lấy ra một xấp kim phiếu, đưa cho Triệu Nam Tinh: "Làm phiền Triệu sư huynh."
Triệu Nam Tinh nháy mắt hiểu ý nàng.
Hắn nhận lấy kim phiếu, gật gật đầu.
Có Thương Tử Tô đi đầu, bao gồm cả Mai Tử Trọng và các đệ tử phân viện cũng đều lấy kim phiếu của mình ra giao cho Triệu Nam Tinh, ý tứ rất rõ ràng.
Triệu Nam Tinh ngẩng đầu nói: "Yên tâm, không phụ sự mong đợi của mọi người."
Dứt lời, Triệu Nam Tinh hùng hổ bước tới chỗ đặt cược. Bộ dáng kia cứ như là hắn muốn lên lôi đài tỷ thí vậy!
Mọi người tiếp tục đi đến lôi đài.
Mới vừa tiến vào khu vực lôi đài, mọi người đã bị biển người tấp nập trước mắt chen ngộp thở.
"Nhiều người như vậy?" Chu Linh nghẹn họng trân trối. Trên vòng khán đài cơ hồ có sáu bảy ngàn người đang ngồi. Quy mô phải gấp bốn năm lần phân viện!
Mai Tử Trọng cũng cảm khái nói: "Tổng viện quả nhiên là tổng viện."
Mấy đệ tử phân viện đi theo sau nhìn thấy hình ảnh này, lập tức sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, trong lòng dâng lên ý nhát gan. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Mộ Khinh Ca bình tĩnh tự nhiên, giống như ăn phải thuốc an thần, nháy mắt xua tan ý nhát gan trong lòng.
"Thương sư muội, ngươi tới rồi?" Một thanh âm vui sướng truyền đến, hấp dẫn mấy người Mộ Khinh Ca chú ý.