Edit: Diệp Lưu Nhiên
Bọn họ cũng có nhiệt tình, tình thương yêu hòa bình, chỉ thích ở trong Cổ Vu quốc, rất ít ra ngoài, càng không thích chiến tranh.
Còn có chút đặc thù nữa là người thống trị bọn họ đều là nữ giới, là Nữ Hoàng! Quốc gia mang họ Khương! Khương chính là dòng họ thượng cổ, có lực Vu thần, lấy nữ tử vi tôn.
"Mộ sư đệ, nghe nói người Cổ Vu quốc có màu mắt khác với chúng ta. Thậm chí là màu tóc cũng có chút khác." Thương Tử Tô hơi tò mò.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ về đến Khương thành, đến lúc đó là có thể tận mắt nghiệm chứng."
Nói xong, nàng phân phó Mặc Dương: "Lúc trước cô cô có nói muốn tới du lịch Cổ Vu quốc, ngươi đi nhìn xem có liên hệ với Long Nha Vệ hoặc Vạn Liệt quân phụ cận Cổ Vu quốc hay không, xem có thể tìm hiểu được tin tức gì về cô cô không."
Mặc Dương nhanh chóng nhận lệnh truyền đạt xuống.
Cổ Vu quốc đích xác rất ít người, chỉ có mấy ngàn người. Mà những người này phần lớn đều tụ tập cư trú ở thủ đô. Vì vậy bên ngoài Khương thành rất ít thấy người Cổ Vu quốc.
Ngược lại, có thể nhìn thấy người từ nước khác tới đây du lịch.
Còn có một việc, Mộ Khinh Ca ghi tạc trong lòng.
Đó chính là phân viện Luyện Đúc Tháp thiết lập ở Cổ Vu quốc.
Chẳng qua phân viện của nó khác với phân viện Dược Tháp, không tuyển đệ tử bên ngoài. Tổng viện bên kia cách mấy năm sẽ phái người xuống thay phiên trông coi.
Phân viện Luyện Đúc tháp thành lập tại đây, chính là tham lam tài liệu trân quý ở hải vực Khổ Hải.
Tuy đã rời khỏi Nhung quốc, nhưng Mộ Khinh Ca không quên mình là người Luyện Đúc tháp truy nã, không ai biết bức họa nàng có bị đưa tới phân viện Luyện Đúc tháp hay không, cho nên vẫn phải cẩn thận chút.
Cổ Vu quốc không quá lớn, nhưng đi từ bờ biển ra mất hai ngày mới tới thủ đô Cổ Vu quốc, Khương thành.
Nhìn tường thành hình cung của Khương thành, Mộ Khinh Ca mới biết thì ra thành trì Khương thành có hình tròn. Kỳ thực tường thành hình tròn, lực chống đỡ phản kích sẽ càng mạnh.
Tường thành gần trăm trượng, dựng thẳng lên cao cao, bao vây kín mít cảnh tượng thành thị bên trong, hệt như ống đồng. Trên tường thành xây dựng kiến trúc xa hoa, điểm xuyết san hô, tựa như thế giới dưới đáy biển.
Ngoài cửa thành, thủ vệ trông giữ chỉ kiểm tra người nước khác, không kiểm tra người trong nước.
"Tiểu tước gia, tin tức gần đây nhất của Trưởng tiểu thư là vào năm ngày trước, ngài ấy ở Khương thành." Mặc Dương đi đến bên người Mộ Khinh Ca nói.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với mọi người: "Chúng ta vào thôi."
...
Bên trong Khương thành, quỳnh lâu ngọc vũ, xa hoa. Người Cổ Vu quốc dường như đặc biệt yêu tha thiết đường cong hình cung, sắc thái hoa mỹ. Trong thành, nơi nơi đều là kiến trúc không giống với phong cách các quốc gia khác. Dùng thuốc màu và vỏ sò tạo nên một phong cách riêng.
Văn hóa Cổ Vu quốc cũng khác.
Nam tử mặc áo ngắn hở cổ dệt kim không có tay áo, quần rộng thùng thình. Quanh hông và hai cổ chân quấn chặt bằng tơ lụa, dưới chân xỏ guốc gỗ.
Nữ thì đa dạng hơn, phần lớn lấy dáng người uyển chuyển làm chủ. Phần eo bụng hoàn toàn bại lộ ra ngoài, phá lệ mê người.
Tiến vào thành, khuôn mặt nhỏ của Thương Tử Tô vẫn luôn phiếm hồng.
Tựa hồ không thích ứng với phong cách cởi mở của người Cổ Vu quốc.
Nhưng lại không nhịn được hiếu kỳ đánh giá màu tóc đủ loại nào bạc, đỏ, lam, đen. Còn có diện mạo tràn ngập phong tình dị vực.
"Bọn họ đều rất đẹp." Thương Tử Tô cho ra nhận xét.
Mộ Khinh Ca tán đồng gật đầu.
Trong lòng tán thưởng: 'Bất kể là thế giới nào, gien con lai đều được ông trời ưu ái!' Cho dù người Cổ Vu quốc có một số hiện lên lân phiến sáng bóng ở cổ, một số thì có đôi tai nhọn, nhưng vẫn không hề tổn hao mỹ cảm bọn họ.
Nam tuấn nữ tịnh, cơ hồ là tổng kết ngoại hình đối với người dân Cổ Vu quốc.
Phố chợ Cổ Vu quốc không quá rộng, nhưng không hẹp.
Ngoại trừ cửa hàng hai bên, còn có một số người dựng lều mở tạm phiên chợ. Ánh mặt trời chiếu xuống những vỏ sò lấp lánh trên kiến trúc, tựa như toàn bộ thành thị đều tưng bừng sáng rực lên.
Người nơi này cơ hồ đều mang mặt tươi cười, ánh mắt không có quá nhiều tham vọng, rất thỏa mãn với sinh hoạt hiện tại. Một quốc gia giản dị như vậy khiến lòng Mộ Khinh Ca càng tăng hảo cảm.
Đột nhiên, không ít người vội vàng đi ngang qua bọn họ, gấp gáp hướng tới cùng một phương hướng.
"Phía trước xảy ra chuyện gì" Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Mặc Dương lập tức túm chặt một người hỏi thăm tình huống.
Rât nhanh, hắn trở về nói với Mộ Khinh Ca: "Phía trước là quảng trường, là nơi tụ hội trọng đại của Cổ Vu quốc. Nghe nói hôm nay Nữ hoàng của họ tuyển phu nhìn trúng một người, nhưng lại có người ngăn cản, người nam kia không quá tình nguyện. Nghe nói Nữ hoàng Cổ Vu quốc mỹ diễm động lòng người, là vưu vật thế gian, rất ít có nam nhân cự tuyệt. Cho nên mọi người đều đi xem náo nhiệt."
"Nữ hoàng bị cự hôn, người dân chạy tới xem náo nhiệt?" Vẻ mặt Mộ Khinh Ca có chút cổ quái.
Đúng là một quốc gia thần kỳ!
"Mộ sư đệ, chúng ta vẫn không nên đi qua." Thương Tử Tô nghe Mặc Dương nói, đột nhiên nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Dưới ánh mắt của Mộ Khinh Ca, Thương Tử Tô cắn môi nói: "Vạn nhất... Vạn nhất Nữ hoàng coi trọng đệ, vậy làm sao giờ?"
'Ha hả!'
Khóe miệng Mộ Khinh Ca cứng đơ.
Thần sắc Mặc Dương và Long Nha Vệ cũng cổ quái.
Thương Tử Tô nói ra khả năng này rất lớn, nhưng bọn họ lại biết Mộ Khinh Ca tuyệt đối không thể đi cưới Nữ hoàng Cổ Vu quốc gì đó.
"Không phải nói Nữ hoàng kia đã nhìn trúng người rồi sao? Không sao, chúng ta lẻn vào đám đông nhìn xem, sẽ không xảy ra chuyện gì." Mộ Khinh Ca vuốt mũi, xấu hổ nói.
Hiếm khi tới Cổ Vu quốc lại gặp phải chuyện thú vị như vậy, sao nàng có thể vì một ít chuyện lo lắng không đâu mà không đi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình?
Huống chi nếu đã có tiền lệ người từ chối, sẽ không sợ bị từ chối một lần đi!
Mộ Khinh Ca tràn ngập tự tin với diện mạo mình, căn bản không nghĩ tới Nữ hoàng người ta có thể chướng mắt nàng hay không!
Đương nhiên điều này cũng chứng minh dung mạo Mộ Khinh Ca có lực sát thương, khiến nàng không thể không tự tin nha!
Thương Tử Tô khuyên can không có hiệu quả, chỉ có thể đi theo đám người Mộ Khinh Ca tới quảng trường.
Mà lúc này trên quảng trường quả thực đang trình diễn một màn đại chiến đoạt phu...
Trên tháp nhọn của quảng trường hình tròn có một thân ảnh cao quý yểu điệu đứng đó.
Mà dưới quảng trường là một nam một nữ, giằng co cùng nàng.
Bốn phía là thị vệ Cổ Vu quốc vây quanh. Họ ăn mặc lân giáp, cầm cốt mâu trong tay hướng tới một nam một nữ.
Trong đó, vẻ mặt nàng oán giận nói với nữ nhân trên tháp: "Cho dù ngươi có là Nữ hoàng cao quý, sao lại ép buộc người khác chứ? Hắn đã cự tuyệt ngươi rõ ràng rồi, hiện giờ ngươi muốn cường đoạt sao?"
"Hắn thắng lôi đài, chính là hôn phu ta." Trên tháp, ngữ khí cao ngạo mà lạnh nhạt truyền đến.
Nữ tử tức giận nói: "Nhưng ngươi căn bản từ đầu không nói đây là lôi đài tuyển phu, bây giờ thuần túy chính là lừa gạt!"
"Người ở đây đều biết." Nữ hoàng Cổ Vu quốc trên tháp, vẫn dùng ngữ khí cao ngạo.
Lúc này nam tử kia đứng ra, che nàng ra sau mình, ngửa đầu nói với Nữ hoàng Cổ Vu quốc: "Ta nói, ta sẽ không cưới ngươi."
"Không phải ngươi cưới ta, mà là ngươi gả cho ta." Nữ hoàng khí phách đáp lại.
Sắc mặt nam tử quẫn bách, cả giận: "Vậy càng không có khả năng!"
"Hoặc là tiến cung với ta, hoặc là chết!" Nữ hoàng đưa ra hai con đường.
Nhưng hai con đường này đối với một nam một nữ mà nói, chính là tuyệt lộ không thể nghi ngờ.
Lúc này Mộ Khinh Ca đang mang theo bọn Thương Tử Tô lẫn vào đám người. Long Nha Vệ yên lặng chen thành một vòng để hai người các nàng ở giữa, phòng ngừa người khác chen chúc quấy nhiễu các nàng.
Rất nhanh, Mộ Khinh Ca đã chen đến gần vị trí.
Vừa lúc nghe thấy lời tuyên ngôn khí phách của Nữ hoàng.
Nàng ngửa đầu nhìn lên tháp. Ánh sang phản quang trên tòa tháp làm nàng không thấy rõ bộ dáng Nữ hoàng. Sau đó, nàng dời tầm mắt nhìn xuống một nam một nữ trên quảng trường.
Nhưng khi nàng thấy rõ bộ dáng của nữ tử trong đó, cặp mắt bỗng chốc co rụt lại.
Bên tai cũng truyền đến thanh âm khiếp sợ của Mặc Dương: "Trưởng tiểu thư!"