Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trên đường phố Khương thành, ba ngày trước nhà nhà đều treo lụa đỏ hoa tươi.
Ngay cả những cửa hàng trên đường lớn cũng trang trí hoa lệ phú quý, lãng mạn ngọt ngào. Dân chúng tự giác đứng dàn sang hai bên đường. Vô luận là người dân Cổ Vu quốc hay người du lịch từ xứ khác đều cầm hoa tươi trên tay nhân ngày mừng, tươi cười vui vẻ.
Kiệu hoa đầy ắp hoa tươi chậm rãi từ hoàng cung đi ra. Tân lang tân nương trên kiệu đều tuấn mỹ kiều mị, cực kỳ xứng đôi.
Nâng kiệu hoa chỉ chừng mười người.
Mà người bên phải đi đằng trước, cẩm bào hồng y hoa lệ, đẹp mà không yêu, khí chất xuất chúng.
Sợ là ngoại trừ đôi bích nhân ngồi trên kiệu hoa, thì người hấp dẫn chú ý nhất là nàng.
Nàng đi rất chậm, trầm ổn, hy vọng cặp đôi trên kiệu hoa nhận được nhiều chúc phúc. Người hai bên cũng như ý nàng muốn, đều ném hết hoa tươi lên kiệu hoa, ẩn chứa lời chúc phúc dành cho đôi bích nhân.
Gió thoảng thổi bay cánh hoa trên mặt đất, hướng tới kiệu hoa.
Nhưng thiếu niên mặc hồng y lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Sợi tóc rũ xuống trước mặt nàng bị gió thổi lên, cuốn vào cánh hoa bay giữa không trung, cắt đứt vài sợi tóc nàng.
Thiếu niên mặc bộ màu đen bên cạnh nàng nhìn thấy, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, sát khí ngưng tụ.
Hưu....hưu...hưu...!
Đột ngột, trên trăm hắc y nhân cầm Linh khí nhảy ra từ bốn phương, không nói câu nào đánh úp tới kiệu hoa.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh băng, Long Nha Vệ nâng kiệu cũng rút binh khí mình ra.
Mặc Dương nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chờ đợi nàng hạ lệnh.
Bốn phía là hắc y nhân đằng đằng sát khí, lâm vào trận hỗn loạn. Thủ vệ và thị vệ hoàng cung bên đường lập tức vây quanh kiệu hoa phòng ngự, rút ra một người nhanh chóng báo tin bên phía hoàng cung.
Trong kiệu hoa, nụ cười Mộ Liên Dung cương trên miệng, nét mặt kinh ngạc. Tiết Kiều lạnh mặt, đôi mắt chứa lửa giận.
Hôn lễ của hắn cư nhiên bị một đám đạo chích phá hủy mất!
"Liên Dung, nàng ở đây chờ ta." Tiết Kiều nói xong thì xuống kiệu, ra tay giáo huấn.
Nhưng thanh âm Mộ Khinh Ca lại truyền đến: "Dượng, nghe nói xuống kiệu giữa chừng mang hàm nghĩa không may mắn. Ngài ở kiệu hoa bảo vệ cô cô đi, chuyện còn lại giao cho con giải quyết."
"Khinh Ca." Mộ Liên Dung lo lắng hô.
Mộ Khinh Ca nhìn chăm chú vào đám hắc y nhân, cười lạnh lùng, nói với Mộ Liên Dung: "Cô cô không yên tâm con sao?"
Khi nói chuyện, Thương Tử Tô đã từ phía sau chạy tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, chuẩn bị cùng nàng kháng địch. Mà những hắc y nhân đấy không nói lời nào đã cầm binh khí vọt lên.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn thấu Linh khí trong tay chúng, cười châm chọc: "Có thể lập tức lấy ra nhiều Linh khí như vậy, ở phụ cận cũng chỉ có phân viện Luyện Đúc Tháp. Hà tất che giấu cho mất mặt?"
Lời nàng nói chọc giận kẻ dẫn dầu, gã phóng tới Mộ Khinh Ca hung hăng bổ xuống.
Khinh Ca nhẹ nhàng tránh né, đồng thời tung ra một quyền trực tiếp đánh vào ngực gã, khiến gã bị đánh bay thẳng ra sau.
Côn kiệu trên vai nàng vẫn chưa hề bị di chuyển.
Hắc y nhân khác cũng xông lên tới Mặc Dương và thị vệ hoàng cung. Lúc Mặc Dương chuẩn bị một kiếm cắt yết hầu, Mộ Khinh Ca thấy vậy bình tĩnh ngăn cản: "Hôm nay là ngày đại hỉ của cô cô, không nên thấy máu."
Thiếu chút nữa hắc y nhân đã chết dưới mũi kiếm Mặc Dương, nghe vậy lập tức vui vẻ, tưởng mình tránh được một kiếp.
Khi gã nhìn thấy đối thủ của mình thật sự nghe lời thu kiếm lại, trong lòng càng cười to. Cười nhạo hai tên tiểu tử nhỏ tuổi lòng dạ đàn bà.
Nếu bọn chúng không muốn thấy máu, vậy đừng trách gã không khách khí, nhân cơ hội ra sát chiêu.
Nhưng Mặc Dương lại không hề sợ hãi. Một tay nâng côn kiệu, thân mình xoay tròn vòng đến phía sau gã, dùng khuỷu tay quằng qua thít chặt cổ hắn, dùng sức vặn.
Răng rắc một tiếng, gã nọ bị vặn gãy cổ không nhỏ máu. Khi chết còn duy trì tư thế chết không nhắm mắt.
Mộ Khinh Ca cười lạnh, trong lòng chửi thầm: 'Ngu xuẩn, không thấy máu không có nghĩa là không gϊếŧ người.'
Các Long Nha Vệ cũng đồng dạng đều lấy phương thức không thấy máu, yên lặng thu hoạch tính mạng địch nhân. Nghe thấy tin này, những thân vệ khác kịp thời chạy tới cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu, ăn ý áp dụng thủ đoạn gϊếŧ người không thấy máu.
Tiết Kiều xem đến há hốc, nói với Mộ Liên Dung: "Thủ hạ cháu trai nàng có lai lịch gì vậy? Tuổi không lớn mà mỗi người gϊếŧ người đều không nương tay, thủ đoạn dứt khoát."
Mộ Liên Dung kiêu ngạo nói: "Bọn họ đều là thân vệ của cháu trai thiếp, là do nó tự mình bồi dưỡng ra, dĩ nhiên lợi hại!"
Tiết Kiều nghe vậy co khóe miệng, lúc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy nàng phất tay một cái đã gặt được tính mạng. Khí độ bình tĩnh này thật khiến hắn bội phục không thôi.
Tu vi linh lực Thương Tử Tô không cao, nhưng xuất thân Dược Tháp. Lúc bọn Mộ Khinh Ca đối địch, nàng bóp nát một ít độc dược trực tiếp ném tới hắc y nhân, giảm bớt ít áp lực cho Long Nha Vệ.
Bởi vì kiệu hoa không thể hạ xuống đất, cho nên nhóm Long Nha Vệ đều là một tay nâng côn kiệu, một tay đánh địch.
Kiệu hoa như thuyền nhỏ, không ngừng lay động, lúc ẩn lúc hiện.
Mà người bốn phía đã né tránh ra xa, do dự muốn xem thế nào.
"Kẻ nào dám nháo ở địa bàn trẫm!" Đột nhiên từ phương xa truyền đến tiếng hét to, thân ảnh Khương Ly đã bay đến.
Người dân Cổ Vu quốc đang đứng xem, lập trức trở nên kích động.
"Nữ hoàng tới!"
"Nữ hoàng tức giận! Chúng ta đồng loạt ra tay đánh chết đám cặn bã phá hư hôn sự!"
"Đúng vậy, chú ý đừng thấy máu!"
Người dân Cổ Vu quốc trực tiếp nhảy vào, trợ giúp bọn Mộ Khinh Ca ngăn địch.
Vốn dĩ nhân số bên Luyện Đúc Tháp chiếm ưu thế.
Vốn dĩ bọn Mộ Khinh Ca bởi vì vừa phải nâng kiệu, vừa gϊếŧ không thấy máu, rất cố sức.
Nhưng theo Khương Ly và người dân Cổ Vu quốc sôi nổi gia nhập vào, tình thế lập tức xoay chuyển, gϊếŧ đến hắc y nhân liên tục lui về sau, cơ hồ không cần bọn Mộ Khinh Ca ra tay.
Đánh lén chặn gϊếŧ biến thành đầu đường cuối ngõ bị bao vây chặn đánh, trở thành toàn dân quần ẩu, khiến phân viện Luyện Đúc Tháp bất ngờ.
Bọn chúng bị đánh phải ôm đầu tán loạn, kẻ dẫn đầu vốn bị Mộ Khinh Ca một quyền đánh trọng thương, giờ phút này chỉ đành hô với Khương Ly: "Khương nữ hoàng, đây là ân oán cá nhân. Ngươi và bọn chúng không có quan hệ, vì sao phải nhúng tay!"
"Thúi lắm! Chuyện của hắn chính là chuyện của ta! Hơn nữa các ngươi dám ra oai trong hôn lễ ta tự mình an bài, chính là quét mặt mũi ta. Ta không nhúng tay, ngươi thật cho rằng ta tính tình tốt à!" Khương Ly mắng một thôi một hồi.
Sắc mặt người phân viện Luyện Đúc Tháp lập tức trắng đi, chỉ có thể hạ lệnh lui lại.
"Muốn chạy?" Khương Ly muốn đuổi theo.
Mộ Khinh Ca ngăn nàng lại: "Để bọn chúng đi."
"Ngươi!" Khương Ly nhìn về phía nàng, trong mắt nồng đậm khó hiểu.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Chỉ là một đám heo. Đừng để bọn chúng làm nhiễu chính sự. Chuyện chính xong xuôi, bọn chúng không tới, ta cũng sẽ tới tìm bọn chúng."
Khương Ly phẩy tay áo, hừ một tiếng: "Ngươi nói rất đúng, không thể bị đám chuột nhắt làm mất hào hứng. Hôn lễ tiếp tục cử hành!!" Nàng vung tay lên, thi thể hai mươi mấy hắc y nhân đã bị kéo xuống.
Kiệu hoa tiếp tục dạo phố. Vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, Khương Ly đích thân đi cùng. Trong Cổ Vu quốc chính là vinh dự cực cao!
Dạo trên đường lớn Khương thành, kiệu hoa mang theo chúc phúc của toàn thành, trùng trùng điệp điệp quay trở về hoàng cung.
Dưới sự chủ trì của tư tế, Tiết Kiều và Mộ Liên Dung hoàn thành lời thề kết thành phu thê. Sau đó vẫn bắt đầu tiếp tục yến hội đến ngày thứ hai.
Tiết Kiều bị mọi người chuốc say đưa về tân phòng.
Đây là đêm tân hôn thuộc về hai người, không có ai quấy rầy.
...
Phân viện Luyện Đúc Tháp, Nghiêm Hoa phẫn nộ đá người phục mệnh ngã lăn ra đất.
"Đây là an bài kỹ càng của các ngươi?"
Người này chính là kẻ bị Mộ Khinh Ca đánh trúng. Gã kéo mặt nạ trên mặt xuống, không dám nhìn thẳng mắt Nghiêm Hoa, chỉ có thể cúi đầu nói: "Thuộc hạ vốn tưởng rằng thời điểm dạo phố, nhiều người hỗn loạn, là thời cơ ra tay tốt nhất. Cho nên mới... không ngờ Khương nữ hoàng đột nhiên xuất hiện, khiến chúng ta sắp thành lại bại."
Vì muốn thoát khỏi bị trách, gã đẩy hết mọi nguyên nhân cho Khương Ly.
"Một đám phế vật!" Nghiêm Hoa cả giận nói: "Tiểu tử đấy nếu dễ đối phó, vì sao tổng viện vẫn không bắt được hắn? Các ngươi vốn không nên chính diện liều mạng. Nếu có thể bắt được người thân của hắn, bức hắn nhảy vào cạm bẫy của chúng ta chẳng phải càng tốt hơn sao?"