Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tiết Kiều nói khiến Mộ Liên Dung lại khôi phục niềm tin.
Mộ Hùng cũng thoáng an tâm gật đầu: "Được, ta tin những lời này của ngươi. Nhưng ta nói tục tĩu trước, nếu ngươi dám cô phụ Liên Dung, để nó bị ủy khuất. Ta mặc kệ ngươi là nhất đẳng quốc, nhị đẳng quốc, mặc kệ thế lực Tiết gia ngươi lớn bao nhiêu, thiết kỵ Mộ gia quân ta đều sẽ san bằng Tiết gia, lấy lại công đạo cho nữ nhi ta!"
Thần sắc Tiết Kiều ngẩn ra, hít một hơi cam đoan: "Nhạc phụ yên tâm, sẽ không có ngày kia!"
"Tốt! Uống rượu!" Mộ Hùng bưng bát rượu lên.
Tiết Kiều cũng lập tức bưng bát rượu lên khẽ cạn chén Mộ Hùng, một lần uống hết.
Sau đó, mấy người lại bắt đầu thương lượng chi tiết Mộ Liên Dung xuất giá ở Tần quốc.
Dựa theo tâm tư Mộ Liên Dung, nàng không muốn gả xa. Bởi vì không yên lòng cha già, cũng thấy hơi sợ với dòng dõi Tiết gia, không muốn bị trói buộc.
Cũng may, Tiết Kiều hiểu được tâm tư nàng. Hứa hẹn bọn họ chỉ đi Vũ quốc báo hôn sự. Sau khi thỏa đáng hết thảy, hai người sẽ trở về bồi Mộ Hùng, sau đó tiếp tục du lịch , nhà cố định sẽ ở Mộ phủ Tần quốc.
Thấy ba người trò chuyện chủ đề không chen miệng vào được, Mộ Khinh Ca cũng lặng yên không tiếng động lui ra.
...
Dưới trời đêm Lạc Đô, tới một tầng mông lung.
Ở nơi trung tâm sau cùng hoàng thành, trên cổng thành cao cao, Tần Cẩn Thần cô độc đứng đó, trông về phương hướng Mộ phủ nơi xa. Phía sau hắn là cổ sư đi theo một đường, còn có tổng quản nội thị trong cung.
Long bào trên người khiến hắn có thêm vài phần quân vương uy nghiêm. Rút đi sự cô lãnh xa cách.
Nhưng hắn không cảm thấy vui vẻ.
Phảng phất non sông gấm vóc dưới chân chỉ là trách nhiệm của hắn, không phải mong cầu.
Lúc chạng vạng tối, hắn nhận được tin bẩm báo từ cửa thành.
Hắn (Mộ Khinh Ca) đã trở về...
Thời điểm biết được tin tức này, Tần Cẩn Thần đột nhiên cảm thấy cuộc sống mình xuất hiện màu sắc, khiến hắn chờ mong. Nhưng hắn lại không biết làm thế nào để gặp.
Dùng thân phận hoàng đế triệu kiến?
Hay là lấy thân phận bằng hữu mời?
Bằng hữu?
Tần Cẩn Thần rũ mắt cười khổ, hai người họ xem là bằng hữu sao? Ngay cả chính hắn cũng không chắc.
Chính yếu là, hắn phát hiện mình cư nhiên có chút sợ hãi nhìn thấy hắn.
Trên bàn ngự thư phòng chất đầy tấu chương khẩn cầu hắn tuyển phi lập hậu, nhưng hắn đều bỏ mặc. Rốt cuộc vì cái gì, chỉ có trong lòng hắn rõ ràng.
Bởi vì mỗi khi nhìn thấy những tấu chương này, trong đầu hắn đều sẽ hiện lên bóng dáng Mộ Khinh Ca.
'Ta tuyệt sẽ không làm ra chuyện có nhục với hắn!' Tần Cẩn Thần nắm chặt lan can.
Thân thể hắn đã tốt hơn nhiều so với trước kia, thậm chí có thể bắt đầu tu luyện. Tuy hắn đã bỏ lỡ thời kỳ tu luyện tốt nhất, nhưng hắn vẫn cứ nỗ lực.
Vì cái gì, hắn biết, mà cũng không biết.
Tần Cẩn Thần luôn là người khống chế bản thân đến cực hạn. Nhận thấy mình sinh ra tình cảm không nên có với Mộ Khinh Ca, hắn cũng bắt đầu duy trì khoảng cách giữa hai người.
Hắn không muốn bởi vì tham niệm của mình, mà phá hủy mối quan hệ yếu ớt giữa hai người.
Gió đêm nổi lên, vén góc áo long bào Tần Cẩn Thần.
Tổng quản nội thị bước lên trước, cung kính nói: "Bệ hạ, nổi gió rồi."
Tần Cẩn Thần khẽ gật đầu, nhẹ giọng phân phó: "Hồi cung đi."
...
Đêm Lạc Đô, nơi náo nhiệt nhất là phố lầu xanh. Sinh ý khác đều đóng cửa nghỉ tạm, chi có nơi này là mở rộng cửa buôn bán.
Phường nổi tiếng nhất Lạc Đô, tên là Túy Hồng Lâu.
Vừa vào đêm, nơi này đã bắt đầu tụ tập một đám người đủ sắc màu, náo nhiệt như ban ngày.
Các cô nương trang điểm xinh đẹp, vứt khăn lụa xuống nam tử đi ngang qua, ném mị nhãn.
Đương nhiên đây chỉ là cô nương bình thường nhất trong tiệm.
Những cô nương tài mạo xuất chúng đều được giấu vào khuê phòng, treo giá.
Tối nay, Túy Hồng Lâu phá lệ náo nhiệt, thời gian còn sớm, bên trong đã kín chỗ.
Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì tối nay hoa khôi mấy tháng qua trong Túy Hồng Lâu sẽ đấu giá đêm đầu tiên. Tự nhiên dẫn tới nhóm công tử tự xưng phong lưu đến đây đấu giá.
"Ai nha~! Thiệu công tử tới! Các cô nương, Thiệu công tử tới, còn không ra hầu hạ!"
Một bóng dáng như quả bóng lăn tới đây, vẻ mặt tú bà nịnh nọt đi lên đón. Trên người nàng nồng nặc mùi phấn son khiến người khó chịu, Thiệu mập lại hết sức hưởng thụ.
Chỉ chốc lát, hai cô nương tú lệ lả lướt tới hai bên trái phải Thiệu mập, quen thuộc rúc vào ngực hắn, liếc mắt đưa tình.
Ba người ngọt ngấy một hồi, Thiệu mập mới ngẩng đầu nói với tú bà: "Tối nay Yêu Đào cô nương ra giá đêm đầu tiên, tiểu gia nhất định phải có được, tú bà ngươi phải an bài thật kỹ cho ta."
Tướng mặt ăn chơi trác táng, khoảng thời gian này càng thêm khắc sâu.
Tú bà lắc mông nói: "Nha, Thiệu công tử nói đúng. Nếu ngài có thể chụp được đêm đầu tiên của Yêu Đào cô nương, ta sẽ không an bài thật tốt sao? Chẳng qua ngài cũng biết Yêu Đào cô nương chúng ta tâm cao khí ngạo, thật vất vả mới đáp ứng giao đêm đầu tiên ra, nàng muốn chọn thế nào ta không quản được."
"Chậc chậc, nói vậy là đêm nay không chỉ đơn giản ai ra giá cao là được?" Thiệu mập nghiến răng.
Tú bà ngượng ngùng cười làm lành, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho hai nữ tử hầu hạ Thiệu mập: "Tất cả đều xem tâm tư của Yêu Đào. Thiệu công tử mau ngồi xuống, ta đã chuẩn bị cho ngài vị trí tốt nhất, bảo đảm Yêu Đào liếc mắt là có thể nhìn thấy ngài."
Đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Thiệu mập lập tức híp lại thành đường chỉ, móc ra một thỏi bạc ném vào tay tú bà: "Sẽ được, thưởng cho ngươi."
Tú bà lập tức mặt mày hớn hở, cúi đầu khom lưng với Thiệu mập, dẫn hắn vào Túy Hồng lâu. Xoay người lại bắt đầu đón tiếp khách nhân khác.
Trong Túy Hồng lâu, sớm đã bố trí không khí vui mừng.
Đối với loại khách điếm bán da thịt, mỗi một thẻ bài cô nương đêm đầu tiên, đều giống như đi gả chồng.
Cho nên nơi nơi trong đại đường đều treo lụa đỏ hoa, nến đỏ kim trướng.
Đại đường dùng để làm bình đài cho ca vũ, đã chất đầy hoa tươi. Chỗ ngồi tản ra bốn phía, khách nhân và cô nương bồi rượu đã ngồi đầy. Có chút người không chịu nổi đã ôm cô nương hầu hạ đi vào phòng ngủ hướng hậu viện.
Chỗ ngồi nhã nhặn trên lầu hai được cách thành từng phòng nhỏ, chính diện đều có thể nhìn thấy bình đài, hai bên sau lưng bị bình phong ngăn trở không nhìn thấy nhau.
Thiệu mập được hai tiểu nương tử đi tới một phòng đơn ở giữa trên lầu hai.
Bên trong đặt một chiếc ghế nằm thoải mái, bên ghế có đặt bàn tròn. Trên bàn tròn sớm bày đầy rượu ngon trái cây. Lại xa một chút, đó là hai thanh ghế bành, có thể để tiểu nương tử xướng khúc ngồi xuống.
Một mặt đối diện đại đường treo đầy rèm vải chắn ánh sáng. Tác dụng duy nhất là nếu khách nhân ở bên trong không kiềm chế được, muốn cùng nữ tử hầu hạ mây mưa, rèm vải sẽ che giấu tốt.
Thiệu mập vừa vào, đã dựa lên ghế nằm.
Ghế nằm dưới thân hắn phát ra tiếng 'kẽo kẹt'.
Hai chân hắn vắt lên dựa cùng một chỗ, hai tiểu nương tử lập tức lĩnh ngộ. Một người đi lên trước quỳ gối trên thảm, giúp hắn bóp chân. Một người khác thì rót rượu ra chén, đưa tới bên miệng Thiệu mập.
Chỉ cần hắn há miệng, là có thể uống.
Uống một ngụm rượu mỹ nhân đưa, lại ăn quả nho do mỹ nhân đút. Thiệu mập cực kỳ thích ý, trong lòng vẫn nhớ đến chuyện Yêu Đào, há miệng hỏi: "Yêu Đào cô nương khi nào ra?"
Hai nàng hờn dỗi oán trách Thiệu mập không hiểu thương hương tiếc ngọc, nhưng vẫn thành thật trả lời hắn.
"Xem canh giờ hiện tại, ước chừng không đến mười lăm phút nữa, Yêu Đào tỷ tỷ sẽ ra đây."
Thiệu mập gật gật đầu, tiếp tục hưởng thụ các mỹ nhân hầu hạ.
Chỉ chốc lát chỗ ngồi trên lầu hai đã bị các công tử thế gia chiếm hết, chỗ ngồi tản ra bên dưới cũng kín người. Còn không ít người tới chậm, thì đứng ở phía sau.
Có thể thấy được, Yêu Đào có địa vị trong lòng nam nhân Lạc Đô.
Trong lúc chờ đợi, hai gian trái phải Thiệu mập đã truyền đến thanh âm khiến người mặt đỏ tai hồng.
Nghe thấy hai tiểu nương tử ngượng ngùng, hai mắt nhìn về phía Thiệu mập phủ tầng sương, tràn ngập xuân tình.
Nhưng Thiệu mập lại khinh thường hừ một câu: "Cầm thú."
Hai chữ này lập tức khiến hai tiểu nương tử xấu hổ không thôi.
Đương--!
Đại đường dưới lầu, gõ lên tiếng chiêng đồng.