Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ta đã ô uế! Ai sẽ cưới ta? Đệ sao!" Thương Tử Tô lớn tiếng rống lên. Hai hàng nước mắt chảy xuống. Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, trong mắt ẩn ẩn có chút chờ đợi. Câu nói phát tiết này, tựa như là lời thổ lộ nàng giữ lại rất lâu trong lòng.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, trầm mặc.
Nhìn thấy vẻ mặt nàng, Thương Tử Tô cười buồn bã: "Xem đi, đệ cũng ghét bỏ ta đúng không? Đệ có thể đồng tình ta, có thể trợ giúp ta, nhưng sẽ không cưới ta."
"Ta cưới muội!" Đột nhiên, Triệu Nam Tinh vọt vào. Hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Thương Tử Tô, ngữ khí kiên định không chút do dự.
Biểu tình Thương Tử Tô phức tạp nhìn hắn, lại bỏ qua tầm mắt mình.
Mắt Triệu Nam Tinh ửng đỏ, trong con ngươi ôn nhuận nổi lên thương tiếc và yêu thương vô hạn. Hắn chậm rãi đi tới Thương Tử Tô, nói với nàng: "Tử Tô, ta cưới muội. Muội không cần hiểu lầm, không phải vì đồng tình mà ta muốn nói vậy. Mà lời này đã ấp ủ từ lâu trong lòng ta. Vô luận muội có đáp ứng hay không, ta đều muốn cho muội biết, trên thế giới này có một người như vậy sẽ luôn chờ muội. Đời này kiếp này, Triệu Nam Tinh ta không phải Thương Tử Tô muội sẽ không cưới!"
Mai Tử Trọng cũng đi tới cạnh cửa nhìn về phía ba người trong phòng, ánh mắt thanh đạm nổi lên một tầng phức tạp.
Thương Tử Tô chậm rãi chuyển mặt qua nhìn về phía Triệu Nam Tinh, đôi môi run rẩy: "Ta không đáng để huynh đối xử ta như thế."
Triệu Nam Tinh lại cười thanh nhã: "Ta biết muội không thích ta, ta sẽ không ép muội. Ta sẽ như thường ngày bảo hộ muội. Nếu có một ngày muội gặp được người mình thương, ta sẽ chúc phúc muội. Nếu không có, muội chỉ cần quay đầu lại, sẽ phát hiện ta còn ở phía sau. Ta chỉ muốn muội biết, vô luận muội phát sinh chuyện gì, muội vẫn là sư muội băng thanh thánh khiết trong lòng ta, nữ nhân mà Triệu Nam Tinh ta yêu. Cho nên không cần tra tấn mình, không cần tra tấn ta, được không?"
Mộ Khinh Ca nghe mà chấn động. Nàng chưa bao giờ thấy qua Triệu Nam Tinh ăn nói khép nép như thế.
Hắn là hoàng tử, bên trong sự nho nhã từ trước đến nay là quý khí trời sinh. Dù hắn bình dị gần gũi, những vẫn kiêu ngạo như cũ, sẽ không nói năng như thế.
Mà hiện tại, hắn lại cầu xin Thương Tử Tô.
Thương Tử Tô dường như có chút động dung. Mộ Khinh Ca có thể cảm nhận được rung động, nàng thân là đương sự, chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Nhưng nàng biết hiện tại mình không thể cho Triệu Nam Tinh đáp án gì.
Mộ Khinh Ca nhìn người ở đây, Mai Tử Trọng đã sớm biết thân phận nàng, mà Thương Tử Tô lại hãm vào trong thân phận nàng.
Lúc trước Khương Ly ở Cổ Vu quốc từng nói nàng khi nào chiêu cáo thân phận mình ra thiên hạ.
Nàng đã từng nói qua, phải đợi sau khi gặp một người, rồi nói sau.
Người kia là ai, trong lòng nàng rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Thương Tử Tô khiến nàng không thể nói ra bí mật của mình ra trước trong phạm vi nhỏ.
Thở dài trong lòng, Mộ Khinh Ca nói với Thương Tử Tô: "Thương sư tỷ, không phải đệ ghét bỏ tỷ mà không cưới tỷ. Thực tế là đệ sẽ không cưới bất kỳ nữ nhân nào làm thê."
Hai mắt Thương Tử Tô ngẩn ra, không muốn tin tưởng nhìn về phía nàng.
Con ngươi thanh đạm của Mai Tử Trọng co rụt lại, ý thức được kế tiếp Mộ Khinh Ca muốn làm gì. Không hiểu sao, hắn chậm rãi nắm chặt tay dưới tay áo, tâm tình cũng khẩn trương theo.
Triệu Nam Tinh khó hiểu nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Không hiểu nàng nói vậy là ý gì.
Mộ Khinh Ca cúi đầu, giơ tay tháo khuyên tai màu tím xuống.
Nháy mắt, một màn ma huyễn hiện ra trước mặt ba người.
Trên người Mộ Khinh Ca xuất hiện một tầng sương mù. Sau khi tương mù tan hết, xuất hiện trước mặt họ không phải là thiếu niên phong lưu khinh cuồng, mà là giai nhân phong hoa tuyệt đại, yêu dã vô song.
"Đệ... Đệ đệ đệ..." Triệu Nam Tinh trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn nàng.
Thương Tử Tô càng khiếp sợ đến nghẹn họng.
Mặc dù Mai Tử Trọng đã sớm chuẩn bị, nhưng giờ phút này nhìn Mộ Khinh Ca, hắn vẫn cảm giác được trái tim đập lên mãnh liệt, thất thần nhìn dung nhan vô song tuyệt thế của nàng.
Mộ Khinh Ca cười đạm nhạt nhìn về phía Mai Tử Trọng, giải thích cho Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô: "Lần trước Mai sư huynh bắt mạch cho đệ, cũng đã nhận ra thân phận đệ. Chỉ là lo ngại đệ giữ bí mật, nên vẫn luôn không nói ra. Sở dĩ đệ phải nữ cải nam trang, nguyên nhân ban đầu không thể không làm vậy. Sau đó là vì quen rồi, nên lười muốn giải thích."
Nói xong, nàng nhìn Thương Tử Tô đang khiếp sợ, nói với nàng: "Thương sư tỷ, hiện giờ tỷ biết vì sao đệ không cưới tỷ chưa?" Dứt lười nàng giảo hoạt nhìn về phía Triệu Nam Tinh: "Nếu đệ đúng là nam nhi, chắc là hiện tại đệ phải tranh giành với Triệu sư huynh một trận!"
"Đệ được nha! Đừng có đào góc tường sư huynh!" Triệu Nam Tinh phản ứng lại, vội vàng nói.
Thương Tử Tô cũng bởi vì lời nói dí dỏm của Mộ Khinh Ca mà hơi đỏ mặt, dường như đã quên bớt chuyện đã trải qua.
"Ta... Ta muốn yên lặng một chút, các ngươi ra ngoài trước đi." Bản thân cư nhiên thích một nữ tử, Thương Tử Tô cảm thấy mình có chút loạn, hạ lệnh trục khách tại chỗ.
Phản ứng của nàng, khiến ba người vui vẻ.
Nếu nàng vẫn còn đờ đẫn, vậy mới làm họ lo lắng.
Hiện giờ như vậy, thật ra khiến họ yên tâm hơn nhiều. Nghe lời rời đi, để lại không gian an tĩnh cho Thương Tử Tô.
Lúc ra khỏi phòng, Mộ Khinh Ca đã đeo lại khuyên tai, khôi phục một thân nam trang.
Ánh mắt Triệu Nam Tinh tràn ngập thần kỳ nhìn nàng, chỉ vào khuyên tai nàng hỏi: "Mộ sư... muội... Khụ khụ, ta vẫn nên gọi Khinh Ca giống Mai sư huynh đi. Khuyên tai này của ngươi có lai lịch gì vậy? Cư nhiên có năng lực như thế? Có phải sau khi ta đeo lên, sẽ biến thành mỹ nhân xinh đẹp?"
Mộ Khinh Ca giựt giựt khóe miệng.
Nàng bị mạch não của Triệu Nam Tinh đánh bại. Biết thân phận nàng rồi, hắn cư nhiên không tò mò huyễn khí mẫu thân để lại cho nàng, mà lại hỏi xem hắn có thể ngụy trang thành nữ nhân hay không?
"Huynh có muốn thử xem không?" Mộ Khinh Ca thuận miệng hỏi.
Triệu Nam Tinh nghe thế hưng phấn muốn thử: "Thật sự có thể sao?"
"Không thể." Không đợi Mộ Khinh Ca mở miệng, Mai Tử Trọng đã cự tuyệt.
Triệu Nam Tinh nhíu mày nhìn về phía Mai Tử Trọng, không vui: "Vì sao? Cái này đâu phải của huynh, là của Khinh Ca."
"Cay mắt." Mai Tử Trọng nhàn nhạt nhìn hắn, thu hồi ánh mắt.
"..." Mộ Khinh Ca im lặng.
"..." Triệu Nam Tinh im lặng.
"Mộ Ca? Mộ Ca, huynh ở đây sao?" Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, nghe ra thanh âm là Vệ Kỳ: "Vào đi."
Cửa mở ra, bốn người Vệ Kỳ đi tới. Nhìn thấy trong viện còn Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh đứng đó, thì vội thu liễm biểu tình, vấn an hai người họ.
Hai người dĩ nhiên là vẻ mặt ôn hòa đáp lễ.
Mộ Khinh Ca đi về hướng bọn họ, hỏi: "Các ngươi tới đây tìm ta có việc gì?"
Sau khi sự kiện Dược Tháp chấm dứt, nàng cũng chỉ kịp nói đơn giản một câu với bọn họ, rồi về tới nơi này.
Vệ Kỳ vội vàng gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, không phải lúc trước huynh vẫn luôn tìm dị hỏa sao? Thì ra Ba quốc cũng có dị hỏa."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, hỏi: "Thật?"
Vệ Kỳ nhìn về phía Phục Thiên Long và Thủy Linh: "Hai người nói đi."
Vệ Quản Quản cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, hai người mau nói cho Mộ Ca đi." Sau đó, nàng lại nói với Mộ Khinh Ca: "Lúc chúng ta nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý nói tới, sau đó thì nhanh chóng chạy tới tìm huynh."
Cười cười với Vệ Quản Quản, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn Phục Thiên Long và Thủy Linh.
Phục Thiên Long và Thủy Linh nhìn nhau, người trước nói với Mộ Khinh Ca: "Ở địa vực Ba quốc, có một nơi tên là Bát Hoang lĩnh. Địa thế hiểm trở, gần như không có đường đi thông. Hơn nữa bên đường có rất nhiều linh thú, luôn vắng vẻ ít ai lui tới. Chúng ta cũng là nghe từ trưởng bối nói qua, nơi đó sở dĩ tên là Bát Hoang lĩnh là bởi vì từng có dị hỏa Bát Hoang Hư Không Viêm xuất hiện ở đó. Nhưng hiện giờ còn ở đấy không, thì ta không biết."
"Bát Hoang Hư Không Viêm xếp hạng trước Bạch Cốt Yêu Diễm..." Mộ Khinh Ca thì thầm.
Trong không gian, dường như Nguyên Nguyên có cảm ứng mà kích động. Bát Hoang Hư Không Viêm với nó, chính là bữa tiệc lớn phong phú mỹ vị!