Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ôi! Rượu ngon ở Hoa gia ở bên ngoài là thiên kim khó cầu đấy!" Trong chỗ ngồi, có người thở dài.
Thẩm gia chủ cũng mở miệng: "Thẩm gia chúng ta cái khác không có, chỉ có nhiều tiền. Xem ra, chỉ có thể đưa một ít tục vật." Ý ngoài lời, hắn muốn thêm vàng bạc vào phần thưởng của Nguyên hoàng.
Trong tứ đại gia tộc Thiên Đô, Hoa gia và Thẩm gia đã tỏ thái độ. Lam gia và Cảnh gia chỉ đành đi theo.
Lam gia rất tùy ý, chỉ thêm một đôi huyết ngọc như ý.
Cảnh gia, Cảnh gia chủ mở miệng ngược lại rất hào phóng, nhưng không phải đồ vật Mộ Khinh Ca hiếm lạ. Dị bảo quý hiếm đó, nàng cũng không định muốn.
Nguyên hoàng và tứ đại gia tộc đều tỏ vẻ, mấy phương thế lực khác trở nên xấu hổ.
Viện trưởng già Dược Tháp dẫn đầu cười rộ lên: "Mọi người đều nhiệt tình như vậy, ông già ta cũng tham gia góp nhiệt. Dược Tháp chúng ta cái khác không có, chỉ có nhiều đan sư. Hơn nữa phân viện Dược Tháp vốn ở Ngu quốc, Mộ tiểu tước gia lại là trưởng lão chúng ta, Triệu hoàng tử cũng là học sinh phân viện... Như vậy đi, trở về ta sẽ bảo mười đan sư cao cấp đi phân viện Dược Tháp, tới luyện đan cho các quốc gia tam đẳng quốc!"
Hít!!!
Cái gì gọi là đại thủ bút (mạnh tay, ra tay hào phóng mạnh bạo)! Đây mới chính là đại thủ bút!
Phải biết rằng lúc Mộ Khinh Ca còn chưa ngang trời xuất thế, phân viện Dược Tháp chỉ có ba đan sư cao cấp, đáng thương đếm trên đầu ngón tay.
Ông già Dược Tháp tặng thưởng như thế, so ra còn quan trọng hơn bao nhiêu vàng bạc tài bảo!
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi vui mừng quá đỗi, vội ôm quyền hành lễ với viện trưởng Dược Tháp, cùng kêu lên: "Đa tạ viện trưởng đại nhân!"
Lão nhân Dược Tháp chẳng hề để ý phất phất tay, lại nhìn về phía Lâu Huyền Thiết của Luyện Đúc Tháp, cười tủm tỉm: "Lâu viện trưởng, Luyện Đúc Tháp ngươi và Dược Tháp ta, còn có Vạn Thú Tông tự xưng là 'hai Tháp một Tông'. Hắc Mộc lão già kia đã chạy rồi, không tính. Nếu ngươi còn ở đây, Dược Tháp ta hào phóng như vậy, Luyện Đúc Tháp ngươi cũng đừng nên yên lặng chứ?"
Mộ Khinh Ca nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nàng biết lão nhân giảo hoạt sẽ không có lý do hào phóng như thế, đưa mười đan sư cao cấp tới tam đẳng quốc? Thì ra là đang đào hố Lâu Huyền Thiết.
Ông lão Dược Tháp khẳng khái, nghe không ra vấn đề gì.
Nhưng cẩn thận tưởng tượng là có thể nhìn ra, kỳ thật lão nhân không có tổn thất bao nhiêu. Đan sư cao cấp đưa qua thì cũng là ở phân viện Dược Tháp, vẫn là người Dược Tháp.
Luyện đan cho tam đẳng quốc, đây còn không phải một lời nói suông sao?
Luyện đan sư nào chẳng phải luyện đan? Đan dược luyện ra không cho người ăn, thì cho ai ăn?
Đương nhiên, cũng không thể nói lão nhân Dược Tháp đưa ngân phiếu khống. Dù sao đưa mười đan sư cao cấp qua, trình độ lớn thì thực lực tam đẳng quốc càng lớn mạnh.
Sau đó, lại dùng cái này để ép Lâu Huyền Thiết khen thưởng. Lâu Huyền Thiết hận không thể gϊếŧ Mộ Khinh Ca, sao có thể cam tâm tình nguyện khen thưởng cho Mộ Khinh Ca?
Cố tình Luyện Đúc Tháp và Mộ Khinh Ca có thù riêng, không thể nói ra tại đây. Ân oán này bắt đầu từ tranh đoạt Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Đồ vật bị Mộ Khinh Ca đoạt đi, giữa đó lại bạo phát mấy cuộc đại chiến. Bao nhiêu thương tổn, ai thị ai phi, sao có thể nói rõ ràng?
Có bản lĩnh, Lâu Huyền Thiết gϊếŧ luôn Mộ Khinh Ca ngay tại đây đi, cũng sẽ không có người nói lên nửa câu.
Không có nắm chắc, hắn cũng chỉ có thể nghẹn, nuốt hết hận xuống.
"... Nếu như thế, Luyện Đúc Tháp ta đưa mười món Linh khí vào phần thưởng của Nguyên hoàng." Lâu Huyền Thiết rối rắm nửa ngày, mới không tình nguyện mở miệng.
Mới mười món?
Mộ Khinh Ca thầm bĩu môi.
"Chỉ có mười món? Ta nói ngươi đường đường là chủ nhà, sao keo kiệt thế? Quá keo kiệt!" Cũng may, ông già Dược Tháp còn bất bình cho nàng.
Ông nói câu này xong, Mộ Khinh Ca thiếu chút chưa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhìn Lâu Huyền Thiết tức giận đến xanh mặt, tâm tình Mộ Khinh Ca vô cùng suиɠ sướиɠ.
"Vậy ta thêm mười món là được rồi chứ?" Lâu Huyền Thiết bị viện trưởng Dược Tháp trêu chọc đến khó chịu nổi, đành phải kiên trì nói.
"Vậy cũng chỉ mới hai mươi món. Tam đẳng quốc nhiều quốc gia như vậy, mỗi nhà phân một ít, một quốc gia có thể được bao nhiêu? Thêm nữa đi." Viện trưởng già Dược Tháp vẫn ghét bỏ.
"Ngươi!" Lâu Huyền Thiết rũ cổ tay áo, siết chặt nắm tay. Những đệ tử Luyện Đúc Tháp phía sau hắn cũng lộ ra thần sắc tức giận.
Hít sâu vài hơi, Lâu Huyền Thiết nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Tối đa chỉ được hai mươi lăm món, không thể nhiều hơn!"
Lão nhân viện trưởng thấy tốt thì thu, câu môi cười với Lâu Huyền Thiết, tự mình uống rượu. Giống như vừa rồi người cò kè mặc cả với Lâu Huyền Thiết căn bản không phải ông.
Qua một vòng thêm thưởng, danh mục quà tặng nặng trĩu quả thực chính là choáng váng mắt người.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại dời ánh mắt nhẹ nhàng tới sứ giả Nhung quốc. Trận đấu là bọn họ đưa ra, bây giờ thua, coi như người bình thường không có việc gì thì không tốt lắm nhỉ.
Sứ đoàn Nhung quốc bị Mộ Khinh Ca nhìn đến mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Cái ý tứ trần trụi của nàng, ai không hiểu?
Nhưng, bọn họ không cam lòng...!
Nhung quốc giằng co, Địch quốc và Vũ quốc bị hắn kéo xuống nước cũng không hiểu sao xấu hổ.
Đúng là bọn họ không vui lắm với thái độ coi trọng của Nguyên hoàng dành cho Mộ Khinh Ca. Nếu Mộ Khinh Ca bị xấu mặt, bọn họ cũng vui vẻ xem.
Nhưng vấn đề là, bọn họ còn chưa làm cái gì, cũng không định làm cái gì, cứ vậy cõng nồi là sao?
Nghĩ vậy, đại biểu Địch quốc và Vũ quốc đều thầm mắng sứ đoàn Nhung quốc: 'Đồng đội heo!'
Đột nhiên, có một người đứng dậy khỏi ghế ngồi Vũ quốc.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, phát hiện người đứng lên là huynh trưởng Tiết Kiều, được người xưng là thiên tài Vũ quốc, vừa mới thăng chức lên Văn tướng, Tiết Quỳnh.
Tiết Quỳnh ngày thường nho nhã lỗi lạc, vốn hắn ngồi ở đó không dễ khiến người khác chú ý. Bây giờ đứng lên, dáng người cao dài, lập tức rước lấy ánh mắt ngắm nghía từ phía Hoa gia.
Đối mặt với mấy thiếu nữ đánh giá, hắn không có chút e lệ nào.
Mà là sau khi tự nhiên hào phóng hành lễ với Nguyên hoàng, lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nho nhã cười nói: "Vũ quốc chúng ta nguyện ý thêm một chút vào phần thưởng. Dị bảo hiếm quý, vàng bạc tài phú, thú hạch võ kỹ, đan sư linh khí đều có. Vừa vặn, trước đó không lâu mộ Vạn Thọ tặng tới một đám linh thú thuần hóa tới hoàng cung Vũ quốc. Nếu Mộ tiểu tước gia không chê, Quỳnh nguyện làm chủ đưa tới một nửa, chuyển giao cho Tần quốc."
Hắn nói chính là Tần quốc, mà không phải tam đẳng quốc. Ý tứ hết sức rõ ràng, chính là hướng tới Mộ Khinh Ca.
Về phần Vạn Thú Tông đưa linh thú cho Vũ quốc cũng hết sức bình thường. Bởi vì Vạn Thú Tông vốn có quan hệ ngoại giao với Nhung quốc và Vũ quốc. Ngày thường bắt linh thú, có ở lãnh thổ Vũ quốc, cũng có ở lãnh thổ Nhung quốc. Vì vậy ba phương ước định, cách một đoạn thời gian, Vạn Thú Tông phải đưa một đám linh thú thuần hóa cho hai nước, xem như duy trì cân bằng.
Tiết Quỳnh không nói số lượng cụ thể linh thú, nhưng Mộ Khinh Ca suy đoán, nếu hắn đã mở miệng thì cũng không ít.
"Đa tạ Tiết tướng." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Tiết Quỳnh hơi mỉm cười nhìn nàng, ngồi về chỗ.
Vũ quốc tỏ thái độ, sứ giả Địch quốc cũng đứng lên. Lại nói tiếp, lãnh thổ Địch quốc và Tần quốc liền nhau, cách ở giữa là Tần lĩnh.
Hai hàng xóm già, lại chạm mặt ở Thánh Nguyên đế quốc.
Sứ giả Địch quốc cười khổ, ôm quyền nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia, thanh danh ngươi ở Tần quốc, ta tuy ở Địch quốc những cũng có điều nghe thấy. Chỉ là Địch quốc ta tuy thuộc nhị đẳng quốc, nhưng bởi vì địa vực hạn chế, từ bệ hạ đến con dân đều rất tiết kiệm, tiết kiệm mọi đồ vật đều dùng chuẩn bị chiến tranh. Địch quốc ta thật đúng là không biết nên thêm thưởng thế nào. Như vậy đi, ta có thể đại biểu vua nước ta ký kết hiệp nghị với Tiểu tước gia. Trong vòng trăm năm, nếu là có người dám xuất binh Tần quốc, thiết kỵ Địch quốc ta chắc chắn sẽ vượt qua Tần lĩnh, tác chiến vì Tần quốc!"
Ngữ khí hắn cực kỳ thành khẩn, không có chút dối trá nào.
Tuy lời hứa hẹn này hư vô mờ mịt, lấy danh khí của Mộ Khinh Ca hiện giờ, giữ Tần quốc trăm năm bình an không phải vấn đề lớn, nhưng Mộ Khinh Ca vẫn gật đầu.
"Được! Mộ Khinh Ca tại đây đa tạ tướng quân, đa tạ Địch hoàng." Mộ Khinh Ca lấy lễ tiết trong quân đáp tạ.
Toàn dân Địch quốc đều là binh, tùy thời đều phải chuẩn bị chống cự thú triều công kích. Toàn thân vị sứ giả này đều mang theo mùi vị thiết huyết, rất hợp khẩu vị Mộ Khinh Ca.
Nên nói, không nên nói đều nói hết.
Trước mắt, còn dư lại một Nhung quốc.
Không chỉ có Mộ Khinh Ca, ngay cả Nguyên hoàng cũng nhìn về phía hắn.
Dường như đang dùng ánh mắt không tiếng động nói: Ngươi là người đề nghị, thua rồi còn không tỏ vẻ gì, không biết xấu hổ sao?