Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đều do nữ nhân Lam gia kia! Nếu không phải nàng ta tự cho là đúng đi chọc giận Thánh Vương bệ hạ, bọn họ sẽ không bị đuổi ra.
Trong lòng mọi người giờ phút này đều hận chết Lam Phi Nguyệt.
Sắc mặt Lam Phi Nguyệt xanh trắng đan xen, ngốc tại chỗ.
Tại sao lại vậy? Khác hoàn toàn với ảo tưởng của nàng? Vì sao? Vì sao Thánh Vương bệ hạ không thèm nhìn nàng lấy một lần? Hai chữ 'lui ra' tràn đầy chán ghét?
"Thánh Vương bệ hạ bớt giận!" Hoàng Phủ Hạo Thiên vội nói.
Chọc giận Thánh Vương bệ hạ, cũng không phải chuyện tốt.
Trong lòng Hoàng Phủ Hạo Thiên đã tức chết hành vi ngu ngốc của Lam gia. Trước kia lôi cờ Thánh Vương bệ hạ ra, cáo mượn oai hùm còn chưa tính. Hiện giờ thật đúng là muốn leo lên, quả thực chính là không biết sống chết!
"Lui ra." Tư Mạch nói lại một lần.
Sóng khí vô hình tràn ra theo hai chữ này, nổi lên một trận cuồng phong, trực tiếp thổi bay đám người trên mặt đất ra khỏi ngoài cửa đại điện.
Theo đó, cửa đại điện khép chặt, Cô Nhai và Cô Dạ xuất hiện canh ở cửa chính, ngăn trở bất kỳ kẻ nào tới gần.
Mọi người bị ném ra, mỗi người đều chật vật không chịu nổi.
Lam Phi Nguyệt quỳ rạp dưới đất, cơ thể đau nhức không so được với tâm đau.
Thời điểm cuồng phong thổi đến, nàng ta cảm thấy da mình như bị lưỡi dao sắc bén lăng trì, Thánh Vương bệ hạ không hề thương hương tiếc ngọc.
Nàng cũng giống người khác, bị ném ra như cún.
Cảm giác nhục nhã này khiến Lam Phi Nguyệt hận không thể đào một cái động chôn vùi mình đi.
"Ơ? Khinh Ca đâu?" Đột nhiên, trong đám người truyền đến thanh âm Khương Ly.
Thanh âm nàng tràn ngập kinh ngạc, hoàn toàn không rảnh lo quy định không được nói lung tung.
Cô Nhai và Cô Dạ đồng thời nhìn nàng, đôi mắt lạnh nhạt tràn ngập cảnh cáo.
Khương Ly lập tức ngậm miệng, nhưng Mộ Khinh Ca đột nhiên mất tích khiến nàng nôn nóng không thôi.
Lúc bị thổi ra, Mộ Khinh Ca rõ ràng ở bên cạnh nàng, sao lại đột nhiên không thấy tăm hơi?
Bị nàng hô phá, những người khác cũng chú ý không thấy Mộ Khinh Ca. Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi khẩn trương tìm khắp nơi, nhưng không có phát hiện.
Hoa Cầm Tâm không màng mẫu thân ngăn cản, chạy đến bên Khương Ly, nôn nóng hỏi: "Mộ tiểu tước gia đâu?"
Khương Ly bây giờ không có tâm trạng đối phó nàng, trực tiếp đẩy nàng ra, đi tới chỗ Cô Nhai và Cô Dạ. Nếu muốn biết Mộ Khinh Ca ở đâu, chỉ có thể hỏi hai người họ.
Nhưng nàng vừa mới đi được vài bước, đã bị Hoàng Phủ Hoán trực tiếp ngăn cản lại.
Khương Ly nhìn về phía hắn, đáy mắt kim sắc tràn ngập lệ khí.
Hoàng Phủ Hoán vội nói: "Đừng xúc động. Mộ tiểu tước gia là được Thánh Vương bệ hạ giữ lại, sẽ không có việc gì." Hắn biết giữa Mộ Khinh Ca và Tư Mạch có quen biết, còn bị đặc biệt phân phó phải chiếu cố Mộ Khinh Ca. Cho nên Mộ Khinh Ca mất tích ở đây, hắn đã đoán được ngọn nguồn.
Hắn nói, khiến mọi người khiếp sợ.
Mà khiến người khó tin nhất là, hai vị hắc hầu đại nhân Cô Nhai và Cô Dạ không phản bác Hoàng Phủ Hoán.
Đôi mắt Khương Ly tràn ngập khiếp sợ, chớp chớp mắt chưa kịp phản ứng. Nhưng lệ khí trong mắt đã tiêu tán đi, không còn kinh hoảng như trước.
Mà giờ khắc này trong nội tâm mọi người đều có phản ứng không giống nhau.
Bọn họ bị đuổi ra, lại chỉ có mình Mộ Khinh Ca được giữ lại, có nghĩa gì?
Đáy mắt Thẩm Bích Thành dấy lên chiến ý hừng hực. Nếu không phải địa phương không đúng, hắn rất muốn khiêu chiến Mộ Khinh Ca.
Mà sắc mặt Cảnh Thiên càng trắng hơn. Khói mù đen tối trong mắt nhìn về phía cửa lớn đóng chặt, tràn ngập ghen ghét.
Lâu Huyền Thiết và Hắc Mộc vội vàng trao đổi ánh mắt, truyền tin cho đối phương kế hoạch có biến, tạm dừng thực thi.
Thái Sử Cao cũng tràn ngập ghen ghét nhìn cửa chính. Nội tâm hắn cực kỳ không phục, dựa vào cái gì bọn họ bị đuổi ra, mà Mộ Khinh Ca được giữ lại?
Lam Phi Nguyệt vẫn quỳ rạp dưới đất, nàng ta đứng lên điềm nhiên như không có việc gì.
Nàng ta vẫn luôn tự cho mình là nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ, hiện giờ bị vô tình lãnh khốc ném ra. Mà lúc trước cái kẻ Mộ Khinh Ca mà nàng từng muốn lôi kéo vào Lam gia, thậm chí có thể hứa dẫn tiến cho Thánh Vương bệ hạ lại được một mình giữ lại?
Bằng, cái, gì!
Đáy mắt Lam Phi Nguyệt tràn đầy không cam lòng, ghen ghét, điên cuồng tăng trưởng.
Theo nàng ta thấy, người có thể được giữ lại hẳn là nàng mới đúng. Cái tên con cháu thừa kế đến từ tam đẳng quốc, tính là cái gì!
...
Cửa chính đóng lại, ngăn cách hai thế giới trong ngoài.
Trong đại điện chỉ có mình Mộ Khinh Ca đứng, càng thêm vắng vẻ, cũng càng nhỏ bé.
Nàng không bị thổi ra như mọi người, mà là bị một cỗ lực lượng định ngay tại chỗ. Nàng không phản kháng cỗ lực lượng này, bởi vì nàng biết nguồn gốc từ ai.
"Lại đây." Thanh âm cao lớn, ngồi thẳng người, vẫy vẫy tay với nàng.
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, nói thầm: "Giả thần giả quỷ."
Thanh âm nàng không lớn, nhưng vẫn rơi vào tai Tư Mạch.
Tiểu nhân nhi thương nhớ ngày đêm cuối cùng xuất hiện, đi tới trước mặt hắn. Sự lạnh băng xa cách thiên địa trong đôi mắt Tư Mạch dần hòa tan, chỉ mang theo nhu tình nhàn nhạt.
"Chân thân của ta không ở Lâm Xuyên, đây chỉ là một tia thần thức ta lưu lại. Sau khi nói chuyện với nàng, sẽ tiêu tán." Tư Mạch tốt tính giải thích cho nàng.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn ảo ảnh Tư Mạch. Nàng không nghĩ tới mình tới trước mặt hắn, hắn lại không ở đây!
"Nơi ta đi cách Lâm Xuyên thực sự quá xa. Thần thức giữ lại có giới hạn thời gian, sao có thể lãng phí cho người không liên quan?" Tư Mạch lại giải thích.
Cái này, Mộ Khinh Ca hiểu rồi. Vì sao hắn vừa mở miệng đã đuổi người, hóa ra là thời gian gấp!
Mộ Khinh Ca đi tới trước mấy bước, nghiêm túc đánh giá thần thức Tư Mạch lưu lại. Tuy sinh động như thật, nhưng lại không có cảm giác dày đặc như chân thân.
"Tiểu Ca nhi, lên đi, để ta nhìn nàng thật kỹ." Tư Mạch lại vẫy tay nàng.
Trong lời nói ẩn chứa nhớ nhung vô hạn.
Gương mặt Mộ Khinh Ca ửng đỏ, nhưng vẫn mặt lạnh: "Có gì đẹp? Ta còn chưa chúc mừng ngươi, có mỹ nữ tự tiến cử tới cửa."
"Mỹ nữ gì?" Thần thức Tư Mạch nghi hoặc. Hắn nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca: "Đáy lòng ta, ai cũng kém hơn nàng."
Khóe môi Mộ Khinh Ca bởi vì câu nói này mà hơi nhếch lên, mặt lạnh tản ra không ít.
Nàng nhìn về phía Tư Mạch, lạnh mặt hỏi: "Ta có lời muốn hỏi ngươi."
"Hỏi đi." Tư Mạch sảng khoái nói.
Mộ Khinh Ca mím môi, mặt mũi rối rắm, mới nói: "Thời điểm ta ở U Hải tiến vào ảo giác, có phải ngươi cố ý bóp méo ảo giác của ta không?"
Tư Mạch nhìn nàng, thật lâu không nói.
Đôi mắt hổ phách càng ngày càng lộ ra ánh sáng hào quang, phảng phất vạn vật dưới cái nhìn chăm chú của hắn đều dần dần thức tỉnh.
"Trả lời ta." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.
Trong giọng nói, nghiêm túc chưa từng có.
"Không có." Tư Mạch trả lời chắc chắn.
Câu trả lời này khiến tâm Mộ Khinh Ca để xuống. Nhưng nàng lại nhíu mày truy vấn: "Vậy sao khi ta rời khỏi ảo giác, ngươi đột nhiên nói câu kia?"
Tư Mạch chậm rãi nói: "Ta ở trong ảo giác của nàng, đúng là ta. Bởi vì ta cảm nhận được hơi thở nàng biến hóa nên mới chạy đến, nhưng ta không thao túng ảo giác của nàng, mà thuận theo ảo giác của nàng an bài."
"Thật sự?" Mọ Khinh Ca không tin tưởng hỏi lại lần nữa.
Tư Mạch cười nói: "Nếu ta có tâm giấu nàng, cần gì phải ở lúc cuối cùng nói ra câu kia?"
"Ta..." Mộ Khinh Ca không phản bác được.
Đúng là nếu Tư Mạch thao túng để nàng tin là thật, trúng kế hắn, vậy hắn không có lý do cố ý nhắc nhở mình.
Vậy là nói, ảo giác kia đúng là thật. Không bị thao túng mà thay đổi quỹ đạo.
Lúc Mộ Khinh Ca đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thanh âm Tư Mạch lại vang lên: "Tiểu Ca nhi, ngoan ngoãn chờ ta. Ta xong việc, sẽ nhanh chóng trở về. Cô Nhai và Cô Dạ phải đi cùng ta, nhưng ta đã an bài Hoàng Phủ gia chiếu cố nàng, mọi sự không cần lo lắng."
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía Tư Mạch, phát hiện thân thể hắn càng trở nên hư ảo, đã không còn rõ ràng như trước.
Ánh mắt nàng lóe lên, biết đây là thần thức sắp tiêu tán.
"Đúng rồi! Hoàng Phủ Hoán nhờ ta hỏi ngươi, có thể thu hắn làm đồ đệ không?" Nhắc tới Hoàng Phủ gia, Mộ Khinh Ca đột nhiên nhớ tới mình đáp ứng chuyện Hoàng Phủ Hoán.
"Tiểu Ca nhi muốn ta thu hắn sao?" Tư Mạch hỏi lại.
Mộ Khinh Ca vừa há miệng, đã nhìn thấy thân ảnh Tư Mạch hóa thành hư vô trước mắt nàng.
"Tiểu Ca nhi, chờ ta." Lời nói Tư Mạch quanh quẩn trong cung điện.
"Ngươi chừng nào thì..." trở về.
Mộ Khinh Ca nói đến một nửa, chợt dừng lại. Bởi vì thần thức Tư Mạch, thanh âm hắn đã biến mất.
Nàng còn có chuyện muốn nói với Tư Mạch, chẳng lẽ lại phải tiếp tục chờ sao?
...