Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hai tấm thiệp bày trước mặt Mộ Khinh Ca. Thật ra hai tấm đều phát ra từ cùng một chỗ, nhưng có khác.
Tiễn Khương Ly, Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn chăm chú hai tấm thiệp.
Một tấm, là thư mời hội đấu giá đến từ Vạn Tượng Lâu.
Một tấm, là đến từ Hàn Thải Thải.
Tên yêu nghiệt Hàn Thải Thải này vậy mà đến Thiên Đô, làm Mộ Khinh Ca rất bất ngờ. Tính ra, hai người đã hơn một năm hai năm không gặp rồi.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, cầm lấy tấm thiệp mời do Hàn Thải Thải đưa riêng tới.
"Hàn Thải Thải hẹn ta đêm nay gặp mặt? Từ khi nào hắn trở nên lễ phép như vậy?" Lại nhìn nội dung trong thiệp một lần, Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Ở trong ấn tượng của nàng, Hàn Thải Thải làm việc sẽ không bận tâm đến suy nghĩ người khác. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Kể cả muốn gặp nàng, cũng tuyệt sẽ không áp dụng phương thức bình thường.
"Không biết làm cái quỷ gì." Mộ Khinh Ca bỏ thiệp xuống, nói thầm.
Sau đó, lại cầm lấy một tấm khác.
Đây là thư mời hội đấu giá Vạn Tượng Lâu, nàng tin tưởng phân nửa toàn bộ Thiên Đô đều nhận được thư mời này. Hội đấu giá cử hành vào nửa tháng sau, nói cách khác là cử hành trong lúc tổ chức hội Lâm Xuyên?
Mộ Khinh Ca tính nhẩm thời gian, hội Lâm Xuyên cử hành vào năm ngày sau. Khoảng chừng một tháng, cách mỗi vòng thi đấu đều sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức ba ngày.
Mà thời gian hội đấu giá Vạn Tượng Lâu tổ chức, vừa vặn chính là ngày nghỉ của vòng thi đấu thứ nhất.
"Xem ra, người Vạn Tượng Lâu cũng rất tỉ mỉ tính toán." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Rũ mắt, mở thư mời ra.
Trên đó chỉ viết thời gian và địa điểm hội đấu giá, cùng với tên người được mời, và một số quy củ khi tham gia. Đối với vật phẩm đấu giá, thì hoàn toàn không được biết gì cả.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, nội tâm hơi do dự.
Với thực lực chỉnh thể của tam đẳng quốc, nếu muốn tranh thủ chiếm được thêm vị trí trong bốn danh ngạch còn sót lại, thì cần phải toàn lực ứng phó. Toàn lực ứng phó không chỉ có tu vi, còn có từng khâu tính toán và suy đoán.
Phải áp dụng bài binh bố trận nào mới hiệu quả, mới có thể bảo đảm thắng lợi sau cùng nhất!
Lần này trong ba đại biểu quốc gia từ tam đẳng quốc, Mộ Khinh Ca dĩ nhiên hy vọng cả ba đều có thể được tư cách. Nhưng bởi vậy, áp lực người dẫn đội sẽ nặng thêm.
Suốt ngày phải phiền lòng hội Lâm Xuyên, nàng đúng là không nhấc nổi hứng thú đối với hội đấu giá Vạn Tượng Lâu.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca lẩm bẩm: "Đêm nay đi gặp Hàn Thải Thải trước rồi nói sau."
Dứt lời, nàng cất thư mời hội đấu giá và thiệp của Hàn Thải Thải lại.
...
Vào đêm, Thiên Đô như khoác thêm lớp áo khác.
Thiên Đô của ban ngày chính là vị thiên kim khuê phòng đoan trang thùy mị. Thiên Đô của ban đêm lại trở nên xinh đẹp vũ mị, tràn ngập phong tình.
Mộ Khinh Ca một thân một mình rời khỏi dịch quán, không mang theo bất kỳ ai.
Mới vừa ra khỏi cửa, nàng cảm giác được bốn phía có những ánh mắt âm thầm theo dõi. Khóe miệng giương lên như có như không, Mộ Khinh Ca điềm nhiên đi vào chợ đêm.
Ban ngày, nàng được triệu kiến một mình ở Ly cung, chỉ sợ có rất nhiều người đã không kiềm chế nổi tính tò mò, muốn tìm hiểu đến cùng.
Bọn hắn cần phải biết nàng và Thánh Vương bệ hạ có quan hệ gì. Điểm này từ khi rời khỏi Ly cung, Mộ Khinh Ca đã biết rõ.
Thân ảnh Mộ Khinh Ca dần hòa vào dòng người trong chợ đêm, lập tức gia tăng độ khó đối với mấy kẻ âm thầm theo dõi.
Người bán rong tiểu thương rất nhiều ở bên đường, rao hàng đủ loại món đồ cổ quái.
Bên hồ bên suối, đều có người phóng lửa khói, thả đèn, náo nhiệt phi phàm.
Mộ Khinh Ca nhàn nhã tiêu sái đi. Những kẻ lén theo dõi nàng đã khó khăn đến mức không đuổi kịp, lại muốn che giấu hành tung bản thân.
"Lão bản, mặt nạ này bán thế nào?" Mộ Khinh Ca đi đến một quầy hàng bán mặt nạ, tùy ý chỉ một hình mặt nạ đầy mực, hình tượng dữ tợn.
"Năm văn... ách..." Tiểu thương ngước mắt trả lời, chống lại gương mặt yêu nghiệt của Mộ Khinh Ca, thất thần một lát.
Chờ hắn phục hồi tinh thần, trước mắt nào còn gương mặt mị hoặc chúng sinh kia? Ngay cả mặt nạ dữ tợn trên quầy đã không thấy, thay vào đó là năm văn tiền trên bàn.
"Ta có phải hoa mắt hay không? Công tử vô cùng tuấn tú kia, chẳng lẽ là do yêu tinh biến thành?" Tiểu thương xoa xoa đôi mắt, nói thầm.
Lúc hắn nhặt năm văn tiền lên, cảm giác chân thật này mới khiến hắn cảm thấy chuyện vừa rồi đều là chân thật.
Khi hắn không rõ là cảnh trong mơ hay hiện thực, đột nhiên có hai ba người đứng trước quầy hàng, thần sắc bối rối nhìn xung quanh.
"Ách, khách quan, muốn mua mặt nạ sao?" Tiểu thương thấy sinh ý tới cửa, vui vẻ hỏi.
Thế nhưng, hắn lại bị một người túm lấy vạt áo, lôi kéo hắn đến trước mặt: "Ta hỏi ngươi, vừa rồi có một vị công tử hồng y cực kỳ đẹp ở chỗ ngươi phải không?"
Ngữ khí hung tợn, khiến tiểu thương cảm thấy sợ hãi.
Ấp úng hồi lâu mới nói: "Hắn... hắn đã sớm đi rồi..."
"Đi rồi? Đáng chết!" Nhận được tin tức này, người nọ dùng sức ném tiểu thương ra, cùng với mấy người khác vội vàng xâm nhập vào dòng người.
Tiểu thương sợ tới mức bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, không dám tiếp tục đứng bán ở quầy hàng, cuống quít thu dọn quầy rồi đẩy xe chạy đi.
Những người kia nháy mắt bị đám đông bao phủ, lại xem nhẹ một người đeo mặt nạ vẫn luôn đứng ở một bên.
Trong lỗ mắt của mặt nạ dữ tợn là đôi mắt thanh triệt mát lạnh, bình tĩnh không gợn sóng, xuyên thấu lòng người.
Nàng nhìn mấy cái đuôi theo dõi biến mất giữa dòng người, mới xoay người đi tới một phương hướng khác.
Mặt nạ dữ tợn mang trên mặt nàng không khiến người cảm thấy đáng sợ, ngược lại tăng thêm vài phần yêu dã thần bí. Tựa hồ toàn bộ người mang mặt nạ du ngoạn trên con đường chợ đêm này, không ai có phong thái như nàng.
...
Trong thành Thiên Đô, có một hồ nước mang cảnh sắc cực kỳ duyên dáng.
Ao hồ uốn lượn xinh đẹp, chiếm diện tích rất lớn. Ban ngày, là nơi du ngoạn yêu thích của người Thiên Đô. Ban đêm, càng là nơi cho vô số giai nhân tài tử gặp gỡ, tâm sự lẫn nhau.
Mặt hồ có rất nhiều du thuyền dưới bóng đêm, theo sóng dập dềnh.
Trên du thuyền truyền đến tiếng đàn sáo mơ hồ, bóng người mạn diệu lắc lư, ca vũ thăng bình, nâng chén rượu hoan.
Mặt hồ rộng lớn, có một du thuyền cực kỳ đặc biệt.
Đặc biệt là nó không giống những du thuyền náo nhiệt khác, nhìn qua rất là yên tĩnh. Không có bóng người ca vũ uyển chuyển, cũng không có thanh âm khiến người say mê.
Sự yên tĩnh, khiến nó trở nên không hợp với nơi đây.
Nhưng, đây cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Mộ Khinh Ca ngồi trong khoang thuyền to rộng, mặt nạ dữ tợn được nàng kéo xuống, tùy ý ném sang một bên.
Nàng đánh giá xung quanh khoang thuyền. Màu lót phấn hồng, kim phấn tạo hình cực kỳ diễm tục, đúng là phù hợp với phong cách của Hàn Thải Thải. Mộ Khinh Ca chắc là cả đời không quên được khi mới gặp Hàn Thải Thải, hình ảnh người nào đó mở xe ngựa ra.
Cái kiểu trang trí tao bao mị tục này, ngoại trừ Hàn Thải Thải sợ là không tìm được người thứ hai.
Nàng đúng hẹn xuất hiện ở du thuyền Hàn Thải Thải, nhưng lại không thấy chủ nhân. Hành vi không lễ phép như vậy, có điểm phù hợp với ấn tượng của nàng về Hàn Thải Thải.
Đột nhiên, ngoài màn lụa có bóng người đong đưa.
Trong chớp mắt, bốn năm người hầu xinh đẹp cúi đầu bưng rượu ngon, món ngon đến, nhanh chóng bày đầy bàn trống trước mặt Mộ Khinh Ca.
Bày xong, các nàng lại yên tĩnh lui ra.
Từ đầu đến cuối, không ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Khinh Ca, cũng không mở miệng nói chuyện.
Đợi các nàng rời khỏi, Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn bàn ăn.
Mặt nạ bị nàng tùy tay vứt đi được cẩn thận đặt ở một bên. Vị trí còn lại được trải khăn gấm tơ vàng. Trên khăn gấm bày biện bảy tám món ăn, một bình rượu ngon.
Bát đũa ăn cơm đều dùng mỡ dê thượng đẳng chạm ngọc mài thành, cực kỳ tinh xảo.
Mộ Khinh Ca nhìn đồ ăn, đuôi lông mày không dấu vết khẽ nhướng. Đồ ăn cơ hồ có một nửa đều là món đặc sản của Tần quốc, còn lại là món ăn nổi tiếng ở Thánh Vương đế quốc.
Khoản đãi dụng tâm như vậy, đúng là khiến Mộ Khinh Ca thụ sủng nhược kinh.
Tầm mắt dời khỏi thức ăn, Mộ Khinh Ca vẫn chưa động đũa.
Nàng nhìn về phía chỗ ngồi chủ nhân trống không, hơi nhíu mắt: "Hàn Thải Thải, ta tới đúng hẹn, ngươi còn định tiếp tục giả thần giả quỷ sao?"