Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 533: Nữ nhân ghen ghét! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tổng kết bảng xếp hạng tích điểm, Tần quốc đứng đầu với hai trăm sáu mươi tám điểm, Địch quốc đứng thứ hai với một trăm linh sáu điểm, thứ ba là Vũ quốc chín mươi bảy điểm, thứ tư là Nhung quốc chín mươi lăm điểm, thứ năm là Ly quốc chín mươi ba điểm, và thứ sáu là Ngu quốc với chín mươi điểm."

Kết thúc xa luân chiến bảy ngày bảy đêm, Thánh Nguyên đế quốc phụ trách thống kê tích điểm, tuyên bố ra tổng điểm cuối cùng.

Sự thật chứng minh, Mộ Khinh Ca không lo lắng là đúng. Cho dù hai ngày cuối bị ba nước nhị đẳng quốc liên minh hợp lại muốn chặn Tần quốc, cuối cùng vẫn không thành công. Trái lại còn lưu cơ hội, giúp Ly quốc và Ngu quốc đuổi lên, rút ngắn chênh lệch.

Sau vòng thi đấu thứ nhất, nghỉ ngơi ba ngày, mới bắt đầu vòng đấu thứ hai.


Thời gian này, hội đấu giá Vạn Tượng Lâu cũng sắp bắt đầu rồi.

...

"Lại nói, Tiểu tước gia đến từ tam đẳng quốc kia từ nhỏ đã nam sinh nữ tướng. Mặt mày tinh xảo, da trắng mềm mại, giọng nói và dáng điệu đều xinh đẹp. Lúc còn nhỏ, đã mang danh đệ nhất mỹ ở Lạc Đô. Cùng với mấy vị hoàng tử Tần quốc có thể nói là..."

Trong một quán trà Thiên Đô, người thuyết thư ngồi trên án kỉ vỗ kinh đường mộc (khối gỗ), kể thoại bản về Mộ Khinh Ca sinh động như thật.

Ghế khách đều ngồi kín người, rất nhiều người không có chỗ đều ngồi xổm hoặc đứng nghe.

Nghe tới Mộ Khinh Ca lấy sắc đẹp mê hoặc khiến các hoàng tử trở mặt thành thù, công chúa hương tiêu ngọc vẫn, tiếng chửi rủa lập tức vang vọng toàn bộ quán trà. Khách nhân đang cắn hạt dưa, cũng quăng cả đĩa hạt dưa đi, biểu cảm khổ đại cừu thâm cứ như chính hắn là nhân vật trong sách đấy vậy.


Ở một góc quán trà, dùng bình phong ngăn cách, ngăn cản tầm mắt khác dòm ngó, có một người ngồi bên trong thu hết hình ảnh quán trà vào đáy mắt.

Nghe thấy tiếng mắng không dứt bên tai, người đưa lưng về phía bình phong chỉ lười biếng dựa vào ghế, cùi chỏ chống tay vịn, hai tay bưng chén trà, thả lỏng mặt mày.

Có thể từ khóe miệng nàng như ẩn như hiện nhìn ra, nàng đang cười.

Người ngồi đối diện nàng trang điểm kỳ dị, khác với bốn phía. Trên khuôn mặt ngoại trừ đôi mắt trở xuống đều bị mạng che mặt tơ vàng khuất đi dung mạo tuyệt mỹ, chỉ lộ đồng tử phiếm kim quang nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào người đối diện mình.

Phía sau hai người, là mấy tên thị vệ.

Từ cách ăn mặc và vị trí đứng có thể suy đoán, mấy người này đều là thị vệ của hai người họ.

"Đúng là không thể hiểu nổi ngươi. Bị người ta nói thành như vậy, ngươi vẫn còn giữ được tâm bình khí hòa?" Khương Ly bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhẹ lắc đầu.


Mộ Khinh Ca nhếch miệng, nụ cười càng đậm.

Nàng nhẹ đặt chén trà lên mặt bàn, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Khương Ly: "Dao ngôn chỉ vu trí giả (*), ta tức giận thì thay đổi được gì?"

(*) Dao ngôn chỉ vu trí giả (流言止于智者): nghĩa là lời nói không có căn cứ mà truyền tới tai người có đầu óc suy xét thì sẽ không thể lưu truyền tiếp nữa, ý là lời đồn không qua nổi suy nghĩ, phân tích.

Khương Ly nói: "Ngươi nói không sai. Nhưng ở tình huống bây giờ, ta không cảm thấy ngươi giữ im lặng là có thể trừ khử âm thanh vu khống bên tai đó."

"Ta đi làm sáng tỏ, thì có người tin sao?" Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi nàng.

Khương Ly bị nàng nói trả đến nghẹn. Sau một lúc lâu, mới nhụt chí nói: "Ta không nói lại ngươi."

Mộ Khinh Ca cười, hơi nghiêng người cầm ấm trà lên rót một tách cho Khương Ly: "Uống tách trà bớt giận đi. Bọn chúng nói là ta, ta không giận ngươi giận cái gì?"
Khương Ly nâng chung trà lên, uống ực vào miệng một hơi, rồi đặt mạnh tách trà xuống, tức giận nói: "Nếu nói ta còn tốt, cùng lắm thì băm đầu lưỡi những kẻ khua môi múa mép ra cảnh cáo. Mà bọn chúng nói là ngươi, ta có thể tức giận thay ngươi, cố tình ngươi lại làm bộ không sao hết."

"Ai nói ta không tức giận?" Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca giương cao.

Khương Ly chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"

Nàng cho rằng Mộ Khinh Ca đã có kế hoạch, bởi vì trong lòng nàng, Mộ Khinh Ca trước giờ đều là người dùng mưu trước động thủ sau.

Nhưng khi nàng chờ mong Mộ Khinh Ca sẽ ra kế hoạch tuyệt diệu, Mộ Khinh Ca lại vô cùng thong dong lắc đầu: "Không có tính toán gì."

"Ngươi nói cái gì?" Khương Ly thiếu chút muốn rớt cằm.

Nàng trừng mắt, tràn ngập khó tin nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
Không có bất kì tính toán gì, vậy mà nàng (Mộ Khinh Ca) còn bình tĩnh như thế? Làm ra bộ dáng bày mưu lập kế, thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay cho ai xem?

Biểu tình Khương Ly, làm cho Mộ Khinh Ca rất là vô tội.

Nàng buông tay, nói với Khương Ly: "Ta chỉ là một phàm nhân, không phải tiên cơ có thể liệu địch. Ngẫu nhiên có thời điểm mờ mịt cũng là bình thường."

"..." Khương Ly còn có thể nói gì?

Là nên nói lúc trước mình đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Mộ Khinh Ca, hay là nói nàng ấy quá mức trì độn, đối với chuyện thương tổn mình còn rơi vào trạng thái chết lặng?

"Ngươi đã nói, những lời đồn này được truyền bá đến nay đều do ngươi, Hoàng Phủ gia và Vạn Tượng Lâu đều âm thầm tra ngọn nguồn, nhưng vẫn chỉ thấy đầm nước đục. Điều này đã nói lên, sau lưng chuyện này không chỉ có một phương thế lực. Ngẫm lại người nào ta từng đắc tội, rồi lại có bản lĩnh làm việc này. Thật ra không khó đoán ra những người đó giở trò quỷ sau lưng. Chẳng qua, biết rồi thì thế nào? Chẳng lẽ chờ mong bọn chúng chủ động đứng ra làm sáng tỏ sao?" Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói.
Khương Ly không cam lòng nói: "Đương nhiên là không có khả năng để bọn chúng đứng ra làm sáng tỏ, nhưng cũng phải giải quyết chuyện này chứ? Cứ tiếp tục mặc kệ, sợ là không bao lâu ngươi sẽ biến thành nhân vật mà ai cũng đòi đánh."

Lúc này người thuyết thư bên ngoài bình phong đã kể đến tình tiết Mộ Khinh Ca tiến vào Thiên Đô, tiến vào Ly cung, dựa vào sắc đẹp mê hoặc Thánh Vương bệ hạ.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nhìn bóng người ẩn hiện ngoài bình phong, trầm mặc vài giây rồi nói với Khương Ly: "Nếu chưa từng làm, sẽ không từ giả biến thành thật. Đi thôi."

Dứt lời, Mộ Khinh Ca ném một khối bạc vụn lên bàn, dẫn đầu đi ra khỏi quán trà.

"Nè, chờ ta đã." Khương Ly nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo Mộ Khinh Ca rời đi.

Đi ra từ quán trà, tiến vào phiên chợ náo nhiệt Thiên Đô. Hai người đều ăn ý thu liễm khí thế, giảm bớt sự tồn tại của mình.
Đây không phải là sợ có người nhận ra Mộ Khinh Ca, sau đó dùng ngôn ngữ công kích.

Mà bởi bề ngoài hai người quá xuất chúng, tránh cho phiền toái không cần thiết tạo nên xôn xao, nên tất nhiên cần phải điệu thấp.

"Vạn Tượng Lâu ở trên đường cái phía đông, chúng ta đi qua đó chứ? " Khương Ly đuổi theo Mộ Khinh Ca hỏi.

Hôm nay là ngày bắt đầu hội đấu giá Vạn Tượng Lâu. Lấy thân phận Khương Ly, nàng dĩ nhiên cũng thu được thiệp mời từ Vạn Tượng Lâu.

Mộ Khinh Ca nhìn thời gian, gật đầu: "Vậy qua đấy đi."

Hai người đi đến đường lớn phía đông Thiên Đô. Mấy hài đồng nhỏ tuổi vui đùa ầm ĩ chạy trên đường, nghe câu ca dao được xướng lên miệng bọn nhỏ, khiến Mộ Khinh Ca không tự chủ dừng chân nghe xem.

"Lam gia có nữ sắp trưởng thành, duyên dáng yêu kiều động lòng người. Tự tiến cử hầu hạ quân vương, tiếc rằng quân vương coi thường. Vung tay áo quạt bay ra cửa, hoa dung thất sắc chật vật về. Lam gia nữ nhi khóc thút thít, một khóc hai nháo muốn tìm chết..."
Khương Ly đi theo Mộ Khinh Ca cũng dừng lại, cẩn thận nghe thì kinh ngạc nở nụ cười: "Bài hát thiếu nhi cho đứa trẻ hát, sẽ không phải như chúng ta nghĩ đó chứ!"

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cười nói :"Đã nói rõ thế rồi, ngoại trừ nàng ta còn ai nữa?"

Khương Ly ngước mắt nhìn lại, trên mặt đường có không ít trẻ con nô đùa náo nhiệt, đều không ngoại lệ xướng lên câu ca dao giống vậy.

Mộ Khinh Ca duỗi tay giữ lại một tiểu cô nương, mỉm cười hỏi: "Tiểu muội muội, là ai dạy các muội xướng bài hát này vậy?"

Tiểu nữ hài bị giật lại, vốn sợ tới mức muốn khóc lớn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Mộ Khinh Ca, mặt khóc lập tức ngẩn ngơ, buột miệng: "Ca ca thật xinh đẹp!"

Bị tiểu bằng hữu ngây thơ khen xinh đẹp, mặt Mộ Khinh Ca hiếm khi hiện lên một tia xấu hổ. Nàng lặp lại câu hỏi một lần, tiểu nữ hài mới nói: "Sáng nay có một thúc thúc dạy chúng ta hát. Còn bảo chúng ta xướng mỗi ngày, thì sẽ cho chúng ta kẹo ăn."
"Thúc thúc kia trông thế nào, muội còn nhớ rõ không?" Mộ Khinh Ca lại hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.