Edit: Diệp Lưu Nhiên
Là bởi vì Hỏa Vân Dương Viêm mang đến lòng tin cho hắn sao?
Mộ Khinh Ca thầm suy tư.
Đột nhiên, nàng đánh rớt suy nghĩ kia lại. Ngước mắt nhìn về phía Hàn Thải Thải, đưa ra lời hứa của mình: "Ba năm sau, ta sẽ giao Địa Hoàng Đan cho Vạn Tượng Lâu Trung Cổ Giới."
Hàn Thải Thải cũng không phải người lỗ mãng. Một khi hắn đã nói vậy, tức là đã có kế hoạch, căn bản không cần nàng lo lắng.
"Đồ vật đã lấy được, nếu không có việc gì, vậy ta đi trước." Mộ Khinh Ca nói.
Hàn Thải Thải cười khẽ: "Đúng là qua cầu rút ván!"
Mộ Khinh Ca nhướng mày, hỏi: "Còn có việc?"
Khóe miệng Hàn Thải Thải cong lên nụ cười không rõ, đôi mắt hẹp dài bắn ra tia sáng nhỏ vụn: "Ngươi đã nghe được câu đồng dao bên đường rồi đi."
"Quả nhiên là ngươi." Mộ Khinh Ca nói, không hề ngoài ý muốn.
Hàn Thải Thải vô tội nhẹ bĩu môi, thong dong tự nhiên nói: "Ta thấy ngươi chậm chạp không ra tay, đành phải ra tay thay ngươi."
Mộ Khinh Ca ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu. Khi hắn dần thu liễm nụ cười, nhíu mày, nàng mới đột nhiên lên tiếng cảnh cáo: "Hàn Thải Thải, chuyện của ta sau này ngươi bớt nhúng tay vào đi."
Dứt lời, nàng xoay người nhanh chóng rời đi, không chút lưu luyến.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Hàn Thải Thải lắc đầu than nhẹ: "Đúng là... nhân vô tình."
Chữ 'nữ' suýt buột miệng thốt ra bị hắn nuốt trở về. Hắn giống như đã có thể xác định giới tính thật của Mộ Khinh Ca, lại bởi vì không được tận mắt chứng thực nên không xác định.
Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, bất kể Mộ Khinh Ca là nam hay nữ, nàng đều đã ở trong trái tim mình, khiến mình không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Trong đôi mắt hẹp dài của Hàn Thải Thải, chậm rãi thu liễm ý cười. Đôi môi mỏng mím chặt, mày nhíu lại, thần sắc trở nên phức tạp.
...
Mục đích đã đạt được, Mộ Khinh Ca cảm thấy không cần phải về sảnh đấu giá.
Trên đường về, lúc đi ngang qua sảnh đấu giá, nàng quay đầu nhìn thoáng qua tình cảnh náo nhiệt bên trong, rời đi không lưu luyến.
Khi nàng từ Vạn Tượng Lâu trở về dịch quán, lời đồn đãi trên đường bắt đầu chuyển sang hướng gió khác.
Một phiên bản Mộ Khinh Ca chân thật, bắt đầu truyền lưu ở Thiên Đô.
Vốn trong lời đồn về Mộ Khinh Ca, là một tên ăn chơi lấy sắc hầu người, dựa vào sắc đẹp của mình đảo loạn các thế lực khắp nơi, đạt được mục đích lam nhan họa thủy.
Mà theo lời đồn mới, nàng đã trở thành một thiếu niên tướng quân đánh một trận thành danh, trở thành anh hùng vì gia tộc, vì tướng sĩ mà phản kháng hoàng quyền. Trở thành nhân vật vì thiên hạ, mà từ bỏ nhi nữ tình trường.
Vô luận là nàng mang theo năm trăm thân vệ đến biên quan, đại chiến với linh thú, cứu về vô số tính mạng tướng sĩ, ở thời khắc quân lương cạn kiệt đã ra quyết sách lấy thịt linh thú thay quân lương. Hay là sự tích nàng trở lại Lạc Đô nộ sát quốc cữu gia trên đường, dứt khoát kiên quyết trở về biên quan. Hoặc là sau khi nàng trở lại Lạc Đô, bình ổn hoàng thất, đánh Đồ quốc, khiến địch tới xâm phạm chật vật rút lui, từ từ trở thành tiếng ca thiêu đốt nhân tâm.
Lúc nàng công thành danh toại, không hề nhớ nhung quyền thế danh lợi, mai danh ẩn tích du tẩu các nước, tiến vào phân viện Dược Tháp quét ngang những đệ tử khác, trở thành đan sư Linh cấp đầu tiên của tam đẳng quốc. Lại thản nhiên tiếp nhận khiêu chiến của thiên tài đệ nhất Dược Tháp lúc ấy, do đó lần nữa trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, danh chấn Dược Tháp... Kể lại chi tiết, không hề bỏ sót.
Bao gồm tất cả hành động của nàng khi tiến vào Thiên Đô, cũng bị biên thành thoại bản, bắt đầu lưu truyền trong Thiên Đô.
Người đầu tiên dám đánh người bò ra đất ở Thiên Đô, một người cười khiêu khích với các thế lực quốc gia tại quốc yến, giơ tay nhấc chân đẩy lui quân địch. Một người bất phân thắng bại với kẻ điên đệ nhất Thiên Đô Thẩm Bích Thành, sẽ là một gia hỏa lấy sắc hầu người sao?
Sau khi nghe xong lời đồn chính bản, trong lòng các bá tánh Thiên Đô đều hoài nghi tính chân thật của phiên bản mình nghe lúc trước.
Giống như theo lời Mộ Khinh Ca nói, lời nói dối vĩnh viễn sẽ không biến thành sự thật!
Những tin đồn dối trá sau lưng, ẩn chứa sự ghen ghét tràn ngập không chiếm được lòng thỏa mãn.
Lời đồn vớ vẩn về Mộ Khinh Ca bắt đầu chuyển hướng. Mà trong một dư luận khác, mơ hồ lộ ra bộ mặt chân thật. Đó chính là tiểu thư Lam Phi Nguyệt của Lam gia, bị Thánh Vương bệ hạ ghét bỏ, trục xuất khỏi Ly cung...
Tiếng đồ rơi vỡ!
Loảng xoảng boong ---!
Trong thâm trạch Lam phủ, truyền đến âm thanh đồ sứ vỡ vụn.
Cùng với đó là tiếng nữ tử tức giận gào thét.
"Đi ra ngoài! Cút ra ngoài hết cho ta! Là ai? Rốt cuộc là kẻ nào hãm hại sau lưng ta?"
Lam Phi Nguyệt đứng giữa đống đồ sứ vỡ vụn đầy đất, tức giận đến toàn thân phát run.
Nàng ta vẫn mặc váy lam như cũ, nhưng không nhìn ra tiên khí phiêu phiêu như trước, chỉ cảm thấy ngũ quan nàng ta cực khủng bố.
Nhóm nô tỳ hầu hạ nàng ta, đều sợ tới mức run người, không dám tới gần.
Lại thêm một hồi, Lam gia chủ vừa về gấp từ Vạn Tượng Lâu vội vội vàng vàng đi vào, nhìn thấy đồ sứ vỡ nát đầy ra đất thì đau lòng chỉ vào nữ nhi: "Ngươi làm gì vậy? Đồ sứ ở đây đều là đồ thượng đẳng, tùy tiện một món cũng đủ để tiện dân sống cả đời được rồi!"
Lam Phi Nguyệt đột nhiên xoay người, mặt âm trầm nhìn phụ thân mình, cất giọng căm hận: "Phụ thân, chẳng lẽ ngài không nghe được những tin đồn bên ngoài về con sao?"
Lam gia chủ làm sao sẽ không nghe thấy? Vì biết, nên mới vội vàng chạy về.
"Cho dù là thế, ngươi cũng không nên xúc động!" Đôi mắt Lam gia chủ vẫn nhìn chằm chằm vào mảnh sứ vỡ vương vãi, giọng nói đầy đau lòng.
Ngũ quan tuyệt lệ của Lam Phi Nguyệt lạnh đi, nói với Lam gia chủ: "Phụ thân cảm thấy con vô dụng rồi sao? Ngài cũng cảm thấy Thánh Vương bệ hạ chướng mắt con, muốn đuổi con ra?"
Lam gia chủ ngẩn ra, trầm mặc nhìn nữ nhi mình tỉ mỉ bồi dưỡng.
Hắn đã từng cho rằng, nữ nhi xuất chúng như vậy, sẽ được Thánh Vương bệ hạ ưu ái. Thánh Vương bệ hạ cũng là nam nhân, là nam nhân thì không chịu nổi cô đơn, cho nên hắn rất có niềm tin vào nữ nhi mình.
Nhưng gặp ở Ly cung, khiến hắn tỉnh lại từ mộng đẹp. Hắn không dám đi oán trách Thánh Vương bệ hạ, chỉ có thể oán trách nữ nhi mình không đủ hoàn mỹ.
Mà hiển nhiên, nữ nhi hắn không nghĩ như vậy.
"Ngươi còn muốn thế nào? Thái độ Thánh Vương bệ hạ đã rất rõ ràng, nếu ngươi còn không tỉnh ngộ, sẽ chỉ chọc giận Thánh Vương bệ hạ. Đến lúc đó, toàn bộ gia tộc đều sẽ vì ngươi mà gặp xui xẻo. So với mơ tưởng đến chuyện không thực tế, còn không bằng sớm thanh tỉnh. Thừa dịp thanh danh của ngươi còn không quá kém, tranh thủ thời gian lập một mối hôn sự tốt." Lam gia chủ trầm giọng nói.
"Phụ thân muốn mang con gả chồng?!" Thanh âm Lam Phi Nguyệt đột nhiên lên cao.
Nàng sinh là người của Thánh Vương bệ hạ, chết là quỷ của Thánh Vương bệ hạ, tuyệt đối sẽ không gả cho người khác!
"Vậy còn có thể làm sao?" Lam gia chủ phẫn hận không thôi. Hắn không cam lòng, thì có tác dụng gì? "Lúc trước ta không cho chuyện ngươi bị trục xuất khỏi Ly cung bị quá nhiều người biết, nghe theo ngươi mà phái người đi bôi đen Tiểu tước gia Tần quốc kia. Hiện giờ bị người nhìn thấu, ngược lại bắt lấy ngươi không tha. Ngươi còn không thừa cơ tìm đường đi, vậy chờ cả nước đều cười nhạo ngươi thì ngươi mới tự biết tỉnh ngộ sao?"
"Mộ Khinh Ca! Tất cả là do Mộ Khinh Ca!" Đôi mắt Lam Phi Nguyệt tràn ngập hận ý. Nện một quyền lên mặt bàn, lập tức khiến mặt bàn chia năm xẻ bảy.
"Nếu hắn không xuất hiện, ngày đó ở Ly cung, lực chú ý của Thánh Vương bệ hạ hẳn phải ở trên người ta! Hắn chỉ là một tên tiểu tước gia đến từ tam đẳng quốc hèn mọn, lấy gì so với ta? Có tư cách gì được Thánh Vương bệ hạ ưu ái?" Lam Phi Nguyệt phảng phất rơi vào ma chướng. Nét mặt nàng ta trừ hận ý, chính là điên cuồng.
Nàng ta không cam lòng bị Tư Mạch trục xuất, nên đều ghi tạc hết vào Mộ Khinh Ca. Cho rằng nàng (Mộ Khinh Ca) xuất hiện, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về nàng ta.
Một khắc này, Lam Phi Nguyệt đã hoàn toàn hận Mộ Khinh Ca. Có thể nói, lúc trước nàng ta có bao nhiêu cao ngạo ở trước mặt Mộ Khinh Ca, thì bây giờ đều là thù hận.
Hận này, dường như không có nguyên do. Lại dường như có thể lần theo dấu vết.
Nói trắng ra là, đây là do ghen ghét quấy phá. Một nữ nhân ghen ghét, có thể hủy thiên diệt địa, đủ thấy trình độ điên cuồng.
"Ngươi muốn làm gì?" Lam gia chủ cảm nhận được sát ý sắc bén từ Lam Phi Nguyệt, không khỏi khẩn trương.
Ánh mắt Lam Phi Nguyệt tàn nhẫn hung ác, tóc dài bị lệ khí toàn thân tản ra mà bay lên. Vốn là ngũ quan thanh lệ tuyệt luân, giờ phút này cũng trở nên âm trầm khủng bố, dữ tợn đáng sợ.
"Ta muốn gϊếŧ hắn!" Lam Phi Nguyệt gằn ra từng câu từng chữ, khắc cốt hận ý trả lời câu hỏi phụ thân.