Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca hơi mím môi, trầm giọng nói: "Đệ sẽ dẫn hết ba trăm Long Nha Vệ theo. Nếu bên trong quá rộng, vậy thì thêm một người tức là thêm một cơ hội." Nàng mới không ngốc mà chỉ mang đi vài người. Đến lúc đó bảy ngày trầy trật ở phạm vi nhỏ mà không tìm được, nàng tha hồ khóc.
Huống chi, trong quy tắc không giới hạn nhân số, vậy nàng cần khách khí làm gì?
Nàng đã mở miệng, Triệu Nam Tinh cũng gật đầu tỏ thái độ: "Thủ hạ của ta không lợi hại như Long Nha Vệ, nhưng có thể giúp đỡ tìm lệnh bài. Ta cũng dẫn ba trăm người vào."
"Một khi đã vậy, ta cũng dẫn theo ba trăm người. Tam đẳng quốc chúng ta cộng lại là chín trăm người, tụ lại cùng nhau cũng coi là một lực lượng." Phượng Vu Phi nói.
Về phần sau khi tìm lệnh bài thì phân chia thế nào, nàng và Triệu Nam Tinh đều không đề cập.
Bởi vì bọn họ đều tín nhiệm Mộ Khinh Ca, có thể phân chia tốt nhất.
"Ta cũng đi cùng các ngươi." Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến thanh âm Khương Ly.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn về phía nàng, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng ngước mắt lên.
"Ngươi đi góp vui làm gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Khương Ly nhún vai, ngồi bên cạnh Mộ Khinh Ca: "Dù sao ta ở bên ngoài cũng chán, không bằng vào xem cùng các ngươi. Ta không mang theo ai khác, chỉ đi theo chân Mộ tiểu tước gia ngươi, cũng không tính là vi phạm quy củ. Với cả có ta hỗ trợ, nói không chừng các ngươi có thể tìm thêm được mấy cái lệnh bài đấy."
"Quyết định rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Khương Ly quyết đoán gật đầu.
Biết Khương Ly một khi đã quyết định, thì sẽ khó thay đổi. Dù sao cũng không ảnh hưởng cái gì, Mộ Khinh Ca cũng không nói nữa, tùy ý nàng ấy vậy.
Mộ Khinh Ca suy tư một lúc, hỏi Khương Ly: "Cái thí luyện không gian kia, ngươi có tư liệu gì không?"
"Ngươi coi ta là trạm tình báo à!" Khương Ly hờn dỗi nói.
Nhưng vẫn thành thật nói những gì mình biết: "Ta chưa đi qua thí luyện không gian kia, nhưng có nghe lão nhân trong tộc nói qua. Thí luyện không gian này là do Thánh Vương bệ hạ dùng đại pháp kéo tới."
Nói đến Tư Mạch, Khương Ly còn ái muội liếc mắt, nhìn đến khiến Mộ Khinh Ca mất tự nhiên.
"Bên trong rốt cuộc lớn bao nhiêu, không ai biết. Nhưng mà trước đó, Nguyên hoàng sẽ cho các quốc gia một tấm bản đồ. Địa phương được vẽ trên bản đồ, chính là khu vực lệnh bài. Khu vực khác không đánh dấu trên bản đồ tương đương với nguy hiểm, hơn nữa nơi đó cũng sẽ không xuất hiện lệnh bài." Khương Ly nói.
"Nguy hiểm là chỉ linh thú sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Khương Ly gật đầu. Biểu tình giữa mày nàng trở nên ngưng trọng vài phần, nghiêm túc nói: "Lão nhân trong tộc nói, linh thú trong thí luyện không gian hình như không giống ở Lâm Xuyên. Thay vì nói là linh thú, không bằng càng giống với hung thú hơn. Chúng nó bị nuôi dưỡng trong không gian thí luyện, dã tính khó thuần, tàn bạo hung ác. Võ sĩ nhân loại dưới Lục cảnh ở trước mặt hung thú, sẽ bị xé xác như chơi. Hơn nữa hung thú còn kết bè kết đội. Chọc một con, nói không chừng thứ chờ ngươi là một tộc đàn. Chậc chậc!"
Khương Ly chậm rãi lắc đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Không gian thí luyện có giới hạn tu vi, Thanh cảnh trở lên đến Tử cảnh đỉnh mới có thể đi vào. Tu vi thấp, đi vào chỉ có chịu chết. Mà cường giả Linh Động kỳ vượt qua Tử cảnh đỉnh, nếu đi vào, không phát sinh chiến đấu còn tốt, một khi chiến đấu thì có khả năng ảnh hưởng đến không gian, thậm chí bị vỡ vụn. Cho nên đám thủ hạ của các ngươi nếu không đạt tới Thanh cảnh, thì không cần mang vào."
Khương Ly nói khiến ba người im lặng.
Mộ Khinh Ca còn tốt, ba trăm Long Nha Vệ đều có tu vi Lam cảnh, cho nên không cần trừ ai. Nhưng Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi thì không giống, thuộc hạ của họ không lợi hại như Long Nha Vệ. Thanh cảnh ít ỏi có thể đếm được, phần lớn đều ở Lục cảnh và Hoàng cảnh.
Triệu Nam Tinh cười khổ nói: "Xem ra, vòng thứ ba này, hai nước chúng ta phải dựa vào Tiểu tước gia rồi!"
Hắn nửa đùa nói, khiến Phượng Vu Phi cười khúc khích, che miệng: "Tam đẳng quốc chúng ta bây giờ, ai mà không biết Tiểu tước gia? Chỉ cần hắn nguyện ý vung tay lên, muốn thống nhất tam đẳng quốc chắc chắn không mất một binh một tốt nào. Chúng ta không dựa vào hắn, thì còn dựa vào ai?"
Mộ Khinh Ca bị hai người họ trêu chọc, cười nói: "Các ngươi quá đề cao ta rồi. Nếu muốn thống nhất tam đẳng quốc, phỏng chừng phải đại chiến một lần. Nhưng mà thống nhất thì có ý nghĩa gì? Ai tới quản lý? Chuyện khổ sai như vậy ta mới không làm!"
"Ngươi nha, ai cũng muốn được bước lên ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, ngươi lại cố tình xì mũi coi thường." Phượng Vu Phi bất đắc dĩ cười nói.
Mộ Khinh Ca trêu nàng: "Thân ta kiêm trọng trách, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Lâm Xuyên. Nếu ta ở lại làm hoàng đế, vậy lang quân Mộc Dịch nhà ngươi làm sao bây giờ?"
"Ngươi!" Nhắc tới người trong lòng, Phượng Vu Phi luôn luôn thiết nương tử cũng phải lộ ra mặt thẹn thùng.
Khương Ly tò mò truy vấn: "Mộc Dịch là ai vậy? Là vương phu của Phượng thái nữ sao?"
Nụ cười trên mặt Phượng Vu Phi lập tức thu liễm lại.
Chuyện xưa giữa nàng và Mộc Dịch, ở Ly quốc ai cũng biết. Đây là khúc mắc của nàng, tuy nhắc tới thì không sao, nhưng muốn nàng nhớ lại hồi ức giữa nàng và Mộc Dịch, lòng nàng vẫn sẽ cảm thấy đau.
Nhưng mà người hỏi là Khương Ly, nàng cũng rất có hảo cảm với nữ hoàng Cổ Vu quốc. Cho nên nàng không ngại kể ra chuyện xưa giữa nàng và Mộc Dịch lần nữa.
Thậm chí bao gồm hiệp nghị giữa nàng và Mộ Khinh Ca, nàng cũng không hề cố kỵ nói ra.
Nghe xong chuyện xưa của Phượng Vu Phi, Khương Ly cảm thán nói: "Ngươi thật là si tình!" Sau đó nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói với nàng: "Khinh Ca, chờ ngươi tìm được Mộc Dịch kia, nếu hắn còn tình cảm thì coi như thôi. Nếu hắn di tình biệt luyến (*), vậy thực xin lỗi Phượng thái nữ, ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn!"
(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Mộ Khinh Ca còn chưa nói gì.
Phượng Vu Phi đã nói: "Ta tin Mộc Dịch sẽ không gạt ta."
"Hầy, đúng là đa tình tự cổ nan dư hận (*)." Triệu Nam Tinh than một tiếng.
(*) Đa tình tự cổ nan dư hận, Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ: là kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận,nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi.
Trông hắn đa sầu đa cảm làm cho Khương Ly khinh thường cười nhạo. Mộ Khinh Ca trêu ghẹo nói: "Triệu sư huynh nhớ Thương sư tỷ rồi hả?"
Triệu Nam Tinh cũng không xấu hổ, thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà, Tương Vương hữu mộng Thần nữ vô tâm (tình cảm đơn phương không được đáp lại), không biết khi nào ta mới có thể vào được tâm Tử Tô."
Nói xong, còn u oán liếc nhìn Mộ Khinh Ca.
Đối với 'tình địch' này, hắn đúng là có lửa cũng không thể phát!
Mộ Khinh Ca hiểu hàm nghĩa trong mắt hắn, ho giả hai tiếng, cổ vũ hắn: "Cái gọi là chân thành đến nước chảy đá mòn, chỉ cần Triệu sư huynh không buông tay, một ngày nào đó sẽ cảm động Thương sư tỷ, khiến tỷ ấy nhìn thấy huynh tốt."
"Hy vọng là thế!" Triệu Nam Tinh nói.
Mấy người tùy ý tán gẫu, sắc trời đã sáng rõ. Không ít người tỉnh lại, bắt đầu hoạt động gân cốt, chuẩn bị thi đấu hôm nay.
Khương Ly ở lại bồi bên cạnh Mộ Khinh Ca, hỏi: "Thẩm điên kia rốt cuộc có tới hay không? Đã qua hơn nửa thời gian rồi mà hắn vẫn không lộ diện, còn giả bộ thần bí cái gì?"
Nàng bất mãn, khiến Mộ Khinh Ca mỉm cười.
Rất nhiều thời điểm, Khương Ly để bụng chuyện Mộ Khinh Ca còn hơn chuyện của mình.
Có lẽ, đây gọi là 'khuê mật' đi.
Kiếp trước nàng chỉ có chiến hữu, cấp trên, địch nhân, quan hệ xã giao đơn giản thô bạo như vậy. Mà đời này, nàng lại may mắn có được người nhà, bằng hữu, thậm chí khuê mật, còn có... Tư Mạch.
Đột nhiên nghĩ đến nam nhân này, Mộ Khinh Ca nhẹ rũ mắt, nổi lên một tầng ánh sáng nhu hòa không dễ phát hiện.
Tuy rằng ngày đó ở Ly cung, hai người còn chưa kịp nhiều lời, thậm chí chưa làm rõ quan hệ. Nhưng giống như nàng đã nói với Khương Ly vậy, người nam nhân này là của nàng, cũng chỉ có thể là của nàng!
Đang lúc Mộ Khinh Ca nhớ đến Tư Mạch, một bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bao phủ nàng trong đó.
Mộ Khinh Ca bị quấy rầy, bất mãn ngẩng đầu. Lại thấy cặp mắt như dã thú tràn ngập chiến ý của Thẩm Bích Thành.
"Ta tới rồi!" Thẩm Bích Thành nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thu liễm nội tâm nhớ nhung, chậm rãi đứng lên.
Khương Ly cũng đứng dậy theo, chỉ trích Thẩm Bích Thành: "Nè, là ngươi chủ động khiêu chiến, sao đến bây giờ mới xuất hiện hả?"
"Có việc, chậm trễ." Thẩm Bích Thành đơn giản giải thích. Nhưng đôi mắt vẫn trước sau như một không rời khỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười nhạt, giơ tay phủi phủi nếp áo hơi nhăn, nói: "Đi thôi."
Thẩm Bích Thành cũng không trì hoãn, xoay người đi tới một 'lung' vừa mới mở ra chưa có ai vào.