Edit: Diệp Lưu Nhiên
Linh căn, nàng không biết lôi hệ dị năng của mình có tính không. Mà nàng vốn có được song hệ dị năng là lôi hệ và không gian. Sau đó năng lực trữ vật không gian của nàng bị Manh Manh cắn nuốt, kích hoạt nên không gian tiểu thế giới, nàng không biết có tính không.
Huyết mạch, nàng có được huyết mạch Luyện khí sư từ mẫu thân.
Thiên phú... Vốn thể chất phế vật, được dược cải tạo gien nâng tiềm lực trong người nàng lên gấp mười lần.
Tựa hồ những điều kiện được trời ưu ái đều là nàng có được, chờ đợi nàng chỉ là con đường nghịch thiên bước lên đỉnh núi.
Nhưng, nội tâm nàng ẩn ẩn cảm thấy, chuyện không đơn giản như vậy.
Người, thật sự từ khi sinh ra đã bị phân chia ba bảy loại sao? Những người có được linh căn, huyết mạch thì chú định đều là thiên chi kiêu tử sao?
Có lẽ Mộ Khinh Ca không cảm thấy mình sinh ra cao quý, cho nên dù có được thiên phú khiến người ta khát vọng, nàng vẫn không cảm thấy mình là thiên tài gì.
Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái. Nếu dựa theo lời Manh Manh nói, mọi thứ đều đã chú định, như vậy không phải sẽ đánh rớt lòng phấn đấu của người ta sao?
"Chủ nhân, hiện tại ngài đừng nghĩ quá nhiều. Rất nhiều chuyện, ta cũng rất khó giải thích cho ngài hiểu. Chờ ngài đi tới độ cao kia, tự nhiên sẽ hiểu." Thanh âm Manh Manh trở nên mềm mại.
Mộ Khinh Ca thở hắt ra, gật đầu.
Manh Manh nói đúng, hiện giờ nàng biết thế này là đủ rồi, ít nhất không khiến nàng cảm thấy mê man.
"Có người từng nói với ta, đừng dễ dàng bại lộ Lôi linh căn của mình, đây là vì sao?" Mộ Khinh Ca lại tung ra một vấn đề.
Nàng đã từng hỏi Manh Manh từ rất lâu trước kia, nhưng lúc ấy Manh Manh bảo nàng quá yếu ớt nên từ chối trả lời.
Hiện giờ nếu đã nhắc tới đề tài này, vậy nàng sẽ hỏi lại một lần.
Ai ngờ, Manh Manh mặt mềm lập tức lại nghiêm túc lên, cảnh cáo Mộ Khinh Ca: "Không chỉ có ở Lâm Xuyên, cho dù chủ nhân tiến vào Trung Cổ Giới, cũng không được bại lộ trước khi mình có đủ năng lực tự bảo vệ." Nói xong, nàng lại sửa lời: "Không, tốt nhất là lúc nào cũng không được bại lộ. Một khi tin tức chủ nhân có được linh căn bẩm sinh truyền ra, sẽ đưa tới vô số phiền toái."
Manh Manh vẫn không nói ra nguyên nhân, nhưng giọng điệu nàng lại cho Mộ Khinh Ca biết, dù ở Trung Cổ Giới cũng phải kiêng dè cấm kỵ với linh căn.
Không tiếp tục hỏi nữa, Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Đề tài trở lại trên người Thẩm Bích Thành: "Nói vậy là, thành tựu tương lai của Thẩm Bích Thành sẽ tuyệt đối không thấp."
Manh Manh gật đầu nói: "Nói thì nói vậy. Nhưng cũng phải nhìn vào chính hắn, nếu hắn không có quyết tâm theo đuổi sự cường đại, cũng chỉ là thiên tài bình thường thôi."
"Hỏa linh căn bẩm sinh nha! Khó trách hắn có thể yêu nghiệt như thế, không có bật buff mà vẫn có thể ở tuổi này tu luyện lên Tử cảnh đỉnh. Hơn nữa, còn có thể tự nghĩ ra chiến kỹ." Mộ Khinh Ca hâm mộ.
Manh Manh khinh thường nói: "Làm ơn, chủ nhân. Hắn có được Hỏa linh căn bẩm sinh, tự nghĩ ra được chiến kỹ là chuyện bình thường rất ư bình thường! Chiến kỹ người khác thủy chung là của người khác, chỉ có tự mình sáng tạo ra mới là của mình, có thể kết hợp với bản thân để phát ra uy lực lớn nhất. Điểm này, tiểu tử kia coi như không tệ."
Mộ Khinh Ca nghe đến chua xót cõi lòng: "Ta cũng có được Lôi linh căn, méo nào ta không tự nghĩ ra được chiến kỹ?"
Kết quả, lại đổi lấy Manh Manh khinh thường tiếp: "Chủ nhân, ngài có thể tự xét lại bản thân không? Tiểu tử kia tự nghĩ ra được chiến kỹ, là bởi vì từ khi hắn sinh ra đến giờ, một lòng một dạ đắm chìm vào tu luyện, căn bản mặc kệ chuyện khác. Còn chủ nhân thì sao? Cả ngày bị chuyện trần tục quấn thân, chạy đôn đáo khắp nơi, hết cứu hỏa rồi lại đi làm việc khác. Chủ yếu là, chủ nhân ngài chẳng lẽ đã quên mất mới chỉ hơn bốn năm trước ngài còn chân ướt chân ráo bắt đầu tu luyện?"
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, phát hiện Manh Manh nói rất đúng.
Nàng né tránh đôi mắt nhỏ u oán kia, cười cười xấu hổ.
Tạm thời giải trừ nghi hoặc trong lòng, Mộ Khinh Ca và Manh Manh rời khỏi Lôi Trì.
Vừa đi ra, đã nhìn thấy Nguyên Nguyên đáng thương hề hề ngồi xổm bên ngoài nhìn bọn họ. Thấy nàng vừa ra, Nguyên Nguyên lập tức vui vẻ đứng lên, khuôn mặt bụ bẫm phấn điêu ngọc trác núc ních thịt tràn đầy quyến luyến nồng đậm.
Mộ Khinh Ca còn chưa kịp nói chuyện, cảm giác Manh Manh bắt lấy vạt áo mình nhanh chóng bò vào lòng mình. Đôi tay nắm chặt vạt áo, đắc ý tuyên cáo chủ quyền với Nguyên Nguyên: "Chủ nhân thương nhất là bảo bảo nhá! Vào sau thì qua bên kia xếp hàng đi!"
Sắc mặt Mộ Khinh Ca tối sầm, trầm giọng nói Manh Manh: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Manh Manh chớp chớp mắt với nàng, nhỏ giọng: "Chủ nhân, bảo bảo đang dạy dỗ sớm. Không thể để tiểu tử Nguyên Nguyên từ nhỏ đã bị dưỡng thành tính tình kiêu căng, cho rằng ai cũng phải sủng hắn!"
Mộ Khinh Ca hoàn toàn cạn lời.
Một Manh Manh còn không lớn hơn Nguyên Nguyên bao nhiêu, đã lời lẽ nói năng hùng hồn muốn dạy dỗ?
Hình ảnh này, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười.
Khóe miệng vừa kéo, Mộ Khinh Ca túm Manh Manh xuống. Một mình đi tới trước mặt Nguyên Nguyên đang cắn môi sắp khóc.
Bộ dáng Nguyên Nguyên khiến lòng Mộ Khinh Ca mềm nhũn. Từ trong lòng lấy ra một bình sứ đưa cho Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên lập tức hết khóc, đôi tay nhận lấy bình sứ, thanh âm nhu nhu mềm mại: "Cảm ơn mẫu thân lão đại!" Sau đó, còn quăng một ánh mắt thị uy Manh Manh.
Manh Manh đứng đằng sau hai người, tức giận đến ngứa răng.
Mộ Khinh Ca xoay người lại tung ra một bình sứ, rơi vào lòng ngực Manh Manh: "Của Manh Manh."
Lập tức, khuôn mặt Manh Manh lộ rõ ý cười.
Lúc này, Mộ Khinh Ca mới nói với Manh Manh và Nguyên Nguyên: "Đã có duyên ở bên nhau, thì chính là người một nhà. Người một nhà thì phải tương thân tương ái, nhất trí đối ngoại, không nên rối loạn trong ổ..."
Mộ Khinh Ca đùng đùng thuyết giáo một hồi, nói đến hai tiểu gia hỏa chóng hết cả mặt, mới xoay người rời khỏi không gian.
Mộ Khinh Ca vội vàng biến mất, Nguyên Nguyên và Manh Manh mờ mịt liếc nhau.
Đôi mắt nhỏ đều lên án lẫn nhau.
"Chủ nhân đến cùng là muốn nói cái gì?"
"Mẫu thân lão đại đang nói cái gì thế?"
...
Chạy trối chết khỏi không gian, Mộ Khinh Ca đứng trong phòng dịch quán của mình, nhịn không được xoa mi tâm.
Quả nhiên, nàng không thích hợp làm công việc dạy dỗ.
Nàng muốn giáo dục Manh Manh và Nguyên Nguyên phải hữu ái lẫn nhau, ngăn chặn tranh giành tình cảm. Nề hà nói đến phía sau, nàng cũng không biết mình đang nói cái gì? Khiến bản thân phải chật vật chạy ra khỏi không gian.
Tu luyện trong Lôi Trì đã giúp thân thể mệt mỏi của Mộ Khinh Ca khôi phục lại.
Chờ nàng kéo cửa phòng đi ra, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Cảm thấy đói bụng, Mộ Khinh Ca đi tới ngoài sảnh.
Còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi hương thức ăn thổi qua từ sảnh, câu dẫn bước chân nàng không tự chủ đi nhanh hơn.
"Thật thơm!" Mộ Khinh Ca đi theo mùi hương. Vừa bước vào cửa sảnh đã thấy ba người ngồi ở bàn tròn thưởng thức mỹ thực.
Trong mắt nàng sáng ngời, lập tức la lớn: "Được lắm! Thế mà lại ăn ngon sau lưng ta!"
Nàng vừa nói, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi lập tức nhìn nàng.
Chỉ có Khương Ly đã tháo khăn che mặt xuống, thả sang một bên. Tự mình vùi đầu hăng hái chiến đấu đống xương trong bát.
Xương ống kia có kích thước bằng luôn khuôn mặt nàng, thật sự là kích cỡ kinh người.
"Khinh Ca, đệ nghỉ ngơi tốt rồi à?" Triệu Nam Tinh cười nói.
Phượng Vu Phi cũng nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia tới vừa lúc, chúng ta cũng mới ngồi xuống thôi. Biết Tiểu tước gia nghỉ ngơi, nên mới không đi quấy rầy."
Mộ Khinh Ca đi tới, ngồi vào chỗ trống. Trước mặt, Phượng Vu Phi đã bày chén đũa ra giúp nàng.
Nhìn Khương Ly ngay đến cả liếc mắt cũng không cho, Mộ Khinh Ca không nhịn được nói: "Thế nào? Thánh Nguyên đế quốc không cho dịch quán Cổ Vu quốc đồ ăn ngon sao? Đường đường là nữ hoàng lại chạy đến dịch quán tam đẳng quốc chúng ta ăn ké?"
Khương Ly dùng răng nhần thịt ra từ xương, nhai nhai trong miệng. Lúc này mới rảnh ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, gương mặt nàng không giống người thường, yêu dã mị hoặc tuyệt sắc bại lộ trước mắt ba người, đều khiến trong mắt ba người hiện lên kinh diễm.
Nói thật, gương mặt Khương Ly không chỉ thuộc về kiểu hình kinh diễm từ ánh mắt đầu tiên, mà cũng thuộc về kiểu không nén lòng muốn ngắm lại lần hai. Càng xem, càng thấy mị hoặc mỹ diễm.
Phớt lờ kinh diễm trong mắt ba người, Khương Ly vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm khóe miệng dầu mỡ, khinh bỉ nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ngươi sai rồi."