Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Điều này nói lên cái gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
Khương Ly lắc đầu nói: "Không thể nói lên cái gì. Chỉ là ta đang suy đoán, thời điểm rời khỏi không gian thí luyện, người Lam gia sẽ nhân lúc ngươi đi ra mà đột nhiên rút chìa khóa, thì sẽ thế nào."
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, cười gượng: "Nếu dựa theo lý luận, không gian thí luyện không nằm tại Lâm Xuyên. Vậy khả năng duy nhất là ta sẽ vĩnh viễn lạc vào lối đi thời không. Vận khí tốt thì cứ phiêu phiêu đãng đãng như vậy đến chết. Vận khí không tốt thì bị khe hở không gian xé thành mảnh nhỏ."
"Ngươi đúng là hiểu rõ." Khương Ly cười nói.
"Vậy ngươi có kế sách gì?" Mộ Khinh Ca khiêm tốn học hỏi.
Khương Ly nửa giỡn nói: "Kế hoạch tốt thì không có, nhưng mà ngươi có thể suy xét ở thời điểm đi ra, chém mấy đứa con cưng của Lam gia, khiến Lam gia không dám xằng bậy."
"Đa tạ nhắc nhở." Mộ Khinh Ca cạn lời.
Nếu Lam gia thật sự tính kế nàng như vậy, sao lại quan tâm đến mấy tên tiểu bối Lam gia chứ?
"Tóm lại, tuy chúng ta đều không cho rằng bọn chúng lại động thủ với ngươi ở tràng thí luyện. Nhưng trong lòng ta vẫn còn cảm giác bất an, ngươi phải cẩn thận chút." Khương Ly nghiêm túc nói.
Lời trước, có thể cho là nói giỡn.
Nhưng lời này, nàng hy vọng Mộ Khinh Ca nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Mộ Khinh Ca gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ hết.
"Ngươi thật sự định theo vào cùng chúng ta? Nếu có nhiều nhân tố không xác định như vậy, không bằng ngươi ở lại, còn có thể phòng ngừa bọn chúng ở bên ngoài giở trò quỷ." Mộ Khinh Ca lại khuyên nhủ Khương Ly.
Khương Ly cố chấp lắc đầu: "Một khi không gian thí luyện mở ra, trong khoảng thời gian ngắn rất khó mở lại. Nếu ta ở bên ngoài, dù biết bọn chúng có âm mưu gì với ngươi, cũng chỉ có thể lo lắng suông. Cho nên ta phải vào cùng ngươi, dù sao ta cũng chưa thấy qua không gian thí luyện là bộ dáng gì."
Nàng nói rất tùy ý, Mộ Khinh Ca lại có thể nhận ra sự nghiêm túc trong câu nói này. Nội tâm cảm động, Mộ Khinh Ca nói: "Thật ra ngươi không cần mạo hiểm vì ta."
"Nếu đổi lại là ngươi thì sao?" Khương Ly hỏi ngược lại.
Mộ Khinh Ca không phản bác được.
Nàng không am hiểu xử lý nhất, chính là vấn đề tình cảm.
Giữa nàng và Khương Ly là không đánh không quen. Sự ăn ý đến từ linh hồn, trong vô hình trở thành tình bạn ràng buộc lẫn nhau.
Nàng không hy vọng Khương Ly mạo hiểm vì nàng, nhưng cũng hiểu nếu hôm nay người gặp nguy cảnh là Khương Ly, nàng sẽ đứng trước mặt, ngầm hoặc công khai ngăn cản đòn kích.
Giây lát, nàng mới nghẹn ra một câu: "Mọi việc lấy an toàn làm ưu tiên."
Khương Ly cười nói: "Chỉ mong là chúng ta buồn lo vô cớ, đều sẽ không phát sinh cái gì."
"Đi thôi, thời gian sắp tới rồi." Mộ Khinh Ca nói với Khương Ly.
Thời điểm tiến vào hoàng cung, Mộ Khinh Ca suy tư trong lòng.
Vốn nàng định tập hợp tam đẳng quốc lại cùng tiến vào không gian thí luyện, rồi cùng tìm lệnh bại, dựa trên đó rồi linh hoạt điều chỉnh phân chia tích điểm, bảo đảm ba quốc gia đều có xác suất lớn nhất đạt được tư cách tiến vào di tích Thượng Cổ.
Nhưng nếu thật sự không gian thí luyện có nguy hiểm nhắm vào nàng, vậy Ly quốc và Ngu quốc đi theo nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu phải tách ra, vậy vạn nhất họ bị bắt, làm mồi dẫn khiến nàng mắc câu... Kết quả vẫn giống nhau.
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca có cảm giác mình làm liên lụy mọi người.
Cảm giác này khiến nàng cực khó chịu, không khỏi nhăn mi.
"Khinh Ca, đừng nghĩ nhiều. Mọi việc còn chưa phát sinh, đệ đừng gánh lên lưng quá nặng." Triệu Nam Tinh phát giác Mộ Khinh Ca áp lực, mở miệng trấn an.
Phượng Vu Phi cũng nói: "Tiểu tước gia, chúng ta cùng theo ngươi tới là muốn trở nên mạnh mẽ, mà không hy vọng trở thành trói buộc của ngươi. Cho nên đừng cân nhắc nhiều về chúng ta."
Mộ Khinh Ca nhìn hai người họ, hơi mỉm cười.
Mọi thứ đều không cần nói gì.
Đám người đi tới cấm địa hoàng cung, mở lối vào không gian thí luyện.
Nơi này, hoang vắng trống trải.
Dù cho không dựng lên tấm bia 'cấm địa', cũng sẽ chẳng ai xông vào. Dù có xông vào, cũng chẳng chiếm được gì.
Đám người Mộ Khinh Ca đi vào, đã có không ít người ở đây.
Người các nước nhị đẳng quốc, còn có một đội trẻ tuổi đồng lứa tứ đại gia tộc.
Mộ Khinh Ca đảo mắt qua. Địch quốc, Vũ quốc, Nhung quốc mỗi bên đều dẫn vào một trăm năm mươi người. Mà bên tứ đại gia tộc thì nhân số nhiều nhất, đủ mọi trang phục lộn xộn, phỏng chừng có ba bốn trăm người.
Lúc này Hoàng Phủ Hoán đã đi tới, đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca và Khương Ly, thấp giọng: "Người Lam gia còn chưa tới."
Ánh mắt Khương Ly đảo qua, cũng nói: "Ta cũng không thấy Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp đâu."
Đối với câu này, Hoàng Phủ Hoán thấy bình thường: "Hôm nay tiến vào không gian thí luyện, bảy ngày sau mới ra. Chúng ta ở bên ngoài không thể biết được tình huống bên trong, tới cũng như không. Trước kia cũng không có bóng dáng các thế lực không cần dự thi."
Khương Ly im lặng một chút, hỏi: "Nếu bên ngoài không biết được, vạn nhất người bên trong gặp nguy hiểm thì sao giờ?"
Hoàng Phủ Hoán cười thần bí: "Đợi lát nàng sẽ biết."
Mộ Khinh Ca nhìn hai người này. Đôi mắt thanh thấu như suy tư trông ánh mắt Hoàng Phủ Hoán nhìn Khương Ly, hình như có gì khác. Nhưng đến cùng là khác chỗ nào, nàng không nói ra được.
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Mọi người đứng ở ngoài cấm địa đều nhìn lại người tới.
Chỉ thấy một đội trẻ tuổi mặc trang phục Lam gia, dưới sự dẫn dắt của Lam Phi Nguyệt đeo khăn che mặt, thong dong đến chậm.
Đội này cũng có hơn trăm người, tính tổng nhân số bên tứ đại gia tộc là năm trăm người. Là đội có nhân số nhiều nhất trong các thế lực tiến vào không gian thí luyện.
Trong tứ đại gia tộc, người Cảnh gia do Cảnh Thiên dẫn đội.
Từ sau khi giao phong với Mộ Khinh Ca, bị phụ thân kiên nhẫn khuyên bảo, hắn đã thu bớt đi tính kiêu căng rất nhiều. Lúc này gặp lại Mộ Khinh Ca, hắn giống như không quen biết nàng, không có liếc mắt nhìn một lần.
Người Hoa gia đều là nữ tử, do vị tiểu thư Hoa Cầm Tâm ái mộ Mộ Khinh Ca mà không được, dẫn đội.
Thẩm gia dĩ nhiên là do Thẩm Bích Thành dẫn đội.
Lam Phi Nguyệt dẫn theo người Lam gia, lộ ra hơi thở như hàn băng, đi qua đám người Mộ Khinh Ca, tới chỗ tứ đại gia tộc tụ tập.
Khi nàng ta vượt qua người mình, Mộ Khinh Ca rõ ràng nghe được tiếng hừ lạnh từ trong xương.
Mà bởi vì khoảng cách gần, Mộ Khinh Ca quan sát thấy vết sẹo dữ tợn trên dung mạo dưới khăn che mặt của nàng đã không còn.
Mộ Khinh Ca liếm môi, thầm nghĩ: 'Xem ra tình báo Khương Ly không sai, Vạn Thú Tông đã đưa Tu Nhan Đan cho Lam gia.'
Vạn Thú Tông đặc thù, do sở trường nên cần có được Tu Nhan Đan, cũng không phải chuyện hiếm lạ.
"Nàng ta có địch ý với ngươi, vậy mà không thèm che giấu!" Khương Ly ghé sát bên tai Mộ Khinh Ca, thấp giọng.
Tiếng hừ lạnh kia, không chỉ có mình Mộ Khinh Ca nghe được.
Mộ Khinh Ca cười nhạt, không để tâm đến thái độ Lam Phi Nguyệt.
Tương tự, nàng cũng không cảm thấy mình ra tay với Lam Phi Nguyệt quá mức tàn nhẫn. Ngày đó nếu tu vi nàng kém hơn Lam Phi Nguyệt, không đánh lại, chắc là phải đảo ngược kết cục.
Nhưng mình không muốn, thì đừng đẩy cho người khác. Nàng chỉ là lấy bỉ chi đạo hoàn chi bỉ thân thôi. (lấy đạo của người hoàn trả lại người)
Lúc Lam Phi Nguyệt dẫn người Lam gia đến chỗ tứ đại gia tộc, tất cả người dự thi đều đã tới đông đủ.
Chỉ cần chờ đợi mấy vị gia chủ cầm chìa khóa, và Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên xuất hiện.
...
Trong tứ đại gia tộc, Hoa Cầm Tâm nhìn về phía Lam Phi Nguyệt, cười đến phá lệ động lòng người: "Ơ, đây không phải là tiểu thư Phi Nguyệt sao? Sao không đợi ở Ly cung, mà chạy tới chịu khổ cùng chúng ta vậy!"
Nàng cố ý giễu cợt Lam Phi Nguyệt, rước lấy đội nữ tử Hoa gia cười khúc khích.
Cái gọi là, đồng giới bài xích.
Đặc biệt, Hoa Cầm Tâm và Lam Phi Nguyệt đều thuộc về cấp bậc mỹ nữ, dĩ nhiên là không nhìn thuận mắt lẫn nhau.
Trước kia, Hoa Cầm Tâm ngại Lam Phi Nguyệt tự mình rêu rao là người Ly cung, nên không quá đắc tội. Hiện giờ, Lam Phi Nguyệt tan nát mộng đẹp tiến vào Ly cung, khắp nơi đối nghịch với Mộ Khinh Ca, Hoa Cầm Tâm sao có thể bỏ lỡ cơ hội chế nhạo nàng ta?
"Câm miệng." Lam Phi Nguyệt lạnh lùng quăng một câu.
Hoa Cầm Tâm sửng sốt, khinh thường hừ lạnh: "Thế nào, tiểu thư Phi Nguyệt không lôi danh hào Thánh Vương bệ hạ tới áp chúng ta nữa sao?"