Edit: Diệp Lưu Nhiên
Viu --!
Thanh âm chói tai quanh quẩn trong khu rừng Ngô Đồng.
Quái vật khổng lồ trên bầu trời lao xuống giữa tán cây.
Đây là một con quái vật đầu rắn thân chim, vuốt ưng đuôi phượng. Hai đầu rắn giao nhau, phun ra nọc độc trí mạng. Trên lưng mọc cánh, lập tức quạt lên cuồng phong gió lớn, thổi loạn rừng Ngô Đồng.
Nọc độc trí mạng phun ra như mưa rơi, phàm là thực vật bị lây dính đều khô héo rồi hóa thành vũng nước đen.
Khiến người sợ hãi, không chỉ là bề ngoài quái vật, mà là nọc độc của nó.
Trên mặt đất, gần trăm người liều mạng chạy như điên.
Lông chim thoát khỏi đôi cánh, như mũi tên nhọn bắn tới những người chạy trốn dưới đất.
Có người bất hạnh trúng chiêu, đồng bạn phải nâng đỡ tiếp tục chạy trốn.
Người sáng suốt có thể nhìn ra được. Nếu không phải có Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca liều mạng cản phía sau, những người này đã sớm hóa thành vũng nước đen.
Mười mấy Long Nha Vệ phối hợp lẫn nhau, linh hoạt thay đổi vị trí, lợi dụng súng đạn thú hạch yểm hộ, bắn xuyên qua nọc độc và vũ tiễn (lông chim), kéo dài hành động của quái vật, giúp người khác tranh thủ thời gian chạy trốn.
Mộ Khinh Ca híp mắt, khóe mắt cơ hồ phun hỏa.
Đám người sau khi thấy bọn họ, vui sướng gọi, khiến nàng phiền không chịu nổi.
Nàng đột nhiên nhảy lên, lơ lửng trên không trung. Gương mặt lạnh buốt, hồng y tung bay. Phất tay áo lấy súng ra bắn vào hai đầu của con quái vật.
"Ngao --!" Quái vật vô ý bị đánh trúng, phát ra tiếng kêu to phẫn nộ.
Đột nhiên vang lên tiếng súng bắn tới khiến những Long Nha Vệ đang miễn cưỡng chống trả quái vật, trong lòng vui vẻ.
Bọn họ nhìn về phía thần trong lòng mình. Nhìn thấy gương mặt nàng che phủ một tầng băng sương: "Nhìn cái gì, tập trung hỏa lực bắn đầu nó."
Nàng ra lệnh, vô luận là Long Nha Vệ đang trì hoãn quái vật, hay là hơn một trăm Long Nha Vệ đi theo nàng, đều không chần chờ lấy súng đạn của mình ra, ầm ầm nổ súng bắn vào đầu quái vật trên không trung.
Súng đạn lợi dụng năng lượng thú hạch chuyển hóa thành công kích. Bắn vào quái vật đầu rắn, không tốt bằng khi bắn vào đám Huyết Ma trong Huyết Ma cốc.
Da quái vật, vô cùng cứng rắn.
Đạn bắn vào lân giáp, chỉ có thể tóe ra tia lửa.
Nhưng tập trung hỏa lực tấn công, thành công kéo lại tốc độ của quái vật, khiến nó không rảnh quan tâm điều khác.
Cũng để cho những người trốn chạy có được cơ hội thở dốc.
Mấy người Triệu Nam Tinh thấy thế, vội phân phó những người còn lại đi tiếp ứng người chạy trốn.
"Tiểu tước gia, súc sinh này da dày thịt béo, súng bắn không phá vỡ được phòng ngự của nó." Một Long Nha Vệ ngửa đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói.
Mộ Khinh Ca ngưng mắt, sắc mặt lạnh như băng.
Nàng cất súng đi, hạ lệnh Long Nha Vệ: "Tiếp tục công kích." Sau đó nói với Khương Ly: "Yểm trợ ta."
Hai người trao đổi ánh mắt, Khương Ly đã hiểu dự tính của nàng.
Nàng dùng sức gật đầu. Đôi tay vung lên, vô số cột nước bắn lên đầu rắn. Lực lượng của cột nước không nhỏ, khiến đầu rắn phẫn nộ kêu gào, phe phẩy cánh chim ngăn cản.
Mượn cơ hội này, Mộ Khinh Ca nhảy lên. Thân ảnh như hồ điệp yêu dã trên không trung, bay về phía quái vật đầu rắn.
Trong mắt Khương Ly sáng ngời, cột nước trong tay càng nhiều, che đậy tầm mắt quái vật.
Mà dưới mặt đất, hai đội Long Nha Vệ nhanh chóng hội tụ lại, tập trung hỏa lực nổ súng bắn tới đầu rắn.
Mộ Khinh Ca nhảy lên không trung, dần tiếp cận quái vật đầu rắn.
Đột nhiên, chỉ bộ ở tay phải ngón trỏ nàng chợt lóe oánh quang, hóa thành Linh Lung Thương khôi phục nguyên dạng. Nàng cầm trong tay, mãnh liệt đâm tới đầu rắn.
Nàng dùng Linh Lung Thương kèm với thương pháp của nó là Nhất Diễm Thương, Vạn Quân Phá. Tại lúc quái vật khiếp sợ, đâm thủng hàng phòng ngự, xuyên vào máu thịt nó.
"Gào ---!!!" Quái vật đầu rắn phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Đầu bị hủy, dù nó có lợi hại thế nào cũng chỉ có thể biến thành cỗ thi thể, rơi xuống từ không trung.
Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca lại biến hóa, trở thành chỉ bộ đeo lên ngón trỏ nàng.
Nàng nhanh nhẹn đáp xuống, như vương giả giáng thế, khí thế sắc bén.
Vạt áo tung bay khiến người ta không dám nhìn thẳng, từ đáy lòng dâng lên sự thần phục.
Cuối cùng những người chạy thoát từ hiểm cảnh đều khiếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ngơ ngẩn nhìn nàng đáp xuống không trung, đứng lên thi thể quái vật.
Nàng chắp hai tay sau lưng, dung nhan tuyệt mỹ vô cùng lạnh giá. Toàn thân lộ ra hơi thở chết chóc...
Cảnh Thiên đứng trong đám người, sững sờ nhìn nàng.
Tựa hồ lại cảm thấy, giữa hai người bọn họ đã chẳng thể so sánh. Mộ Khinh Ca chói mắt, có thể át đi mọi tia sáng. Dù hắn có xuất sắc hơn nữa, chỉ cần Mộ Khinh Ca đứng trước mặt, hắn sẽ không khác gì người thường.
Từ giờ khắc này, Cảnh Thiên bắt đầu ý thức được, Mộ Khinh Ca không còn là đối thủ của hắn, mà là tồn tại khiến hắn phải nhìn lên.
Khu rừng Ngô Đồng, trầm mặc đến đáng sợ.
Nhóm Long Nha Vệ tập kết lại cùng nhau, đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, quỳ gối xuống đất, đồng thanh hô: "Tiểu tước gia!"
"Mạng của các ngươi là của ta, ai cho các ngươi lá gan yểm hộ thay kẻ khác?" Mộ Khinh Ca lạnh lẽo đảo qua Long Nha Vệ quỳ dưới đất.
"Các ngươi đều cảm thấy mình rất lợi hại rồi đúng không?"
Nàng vừa nói lời này, người vây xem đều chấn động.
Đối với Long Nha Vệ, Tiểu tước gia của bọn họ đang tức giận. Tức giận hành vi của bọn họ, hậu quả rất nghiêm trọng!
Mà đối với những người chạy trốn được Long Nha Vệ yểm hộ, trong lòng lại khơi dậy khó chịu.
Một nữ tử Hoa gia không chịu được đứng ra hô: "Bọn chúng chỉ là hạ nhân, yểm hộ chúng ta thì có làm sao? Ngươi hung cái gì mà hung?"
Nàng vừa mở miệng, độ ấm xung quanh đều giảm xuống mấy phần.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca như đao sắc đảo qua, phảng phất có thể gϊếŧ người vô hình.
"Đúng là đồ con heo không biết sống chết!" Khương Ly thấp giọng trào phúng.
"Ai đang nói?" Mộ Khinh Ca lạnh giọng quát.
"Là ta!" Thiếu nữ Hoa gia không màng đồng bạn ngăn cản, đứng dậy ngửa đầu ưỡn ngực nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Biểu tình nàng ta ngạo nghễ: "Nếu bọn chúng có thực lực này, vì sao không yểm hộ chúng ta? Chẳng lẽ thân vệ do tam đẳng quốc các ngươi bồi dưỡng ra đều ích kỷ như vậy, gặp chuyện thì lo tự mình chạy trốn sao?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi nhếch môi, nụ cười lạnh như băng.
Biểu cảm của nàng, người quen thuộc nàng đều biết đây là sự phẫn nộ.
Ba người Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi, Khương Ly đều yên lặng lui về sau một bước.
Ngay cả Cảnh Thiên cũng đè lại những đệ tử xúc động căm phẫn trong gia tộc mình, đứng bàng quan một bên.
"Nếu ngươi biết thực lực mình kém, vì sao còn muốn liên lụy người khác? Mạng của ngươi là mạng, mạng của thân vệ ta không là mạng sao?" Mộ Khinh Ca lạnh lẽo nói, khiến Long Nha Vệ quỳ dưới đất rớt nước mắt.
Không phải bọn họ muốn bảo hộ những người đó. Mà bởi vì tụ họp một chỗ, bọn họ đã theo bản năng đảm đương trách nhiệm bảo vệ người.
Lúc này nghe những kẻ mà họ bảo vệ, rồi lại nghe lời nói của Tiểu tước gia bọn họ, khiến bọn họ lại lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã theo đúng người.
Tuy Tiểu tước gia tức giận, mắng bọn họ, nhưng là đang đau lòng cho họ.
Mà tiểu nương tử Hoa gia kia, nhìn như bất bình thay họ, nhưng thực tế căn bản không coi bọn họ là quan trọng!
Nhóm Long Nha Vệ rũ xuống đôi mắt chứa khinh thường đang nhằm vào thiếu nữ Hoa gia.
"Mạng bọn chúng có thể so với chúng ta sao? Chúng ta là đệ tử trọng điểm của tứ đại gia tộc!" Thiếu nữ Hoa gia phản bác.
Đáy mắt Mộ Khinh Ca tràn đầy trào phúng nhìn về phía nàng ta: "Tứ đại gia tộc? Ngoại trừ đi lấy bối cảnh gia tộc ra hù dọa người khác, ngươi còn làm được gì?"
Đột nhiên, nàng ra tay, một trảo cách không.
Nữ tử Hoa gia đột nhiên không kịp đề phòng bị nàng vứt lên không trung, kinh hô.
"Nhụy Nhụy!"
Mấy nữ tử Hoa gia thất thanh hô lên tên thiếu nữ.
Muốn cứu giúp, lại bị Cảnh Thiên ngăn cản.
"Cảnh đại thiếu ngươi làm gì vậy?" Nữ tử Hoa gia bị ngăn cản, tức giận nhìn về phía hắn.
Cảnh Thiên trầm giọng cảnh cáo: "Không muốn nháo ra chuyện lớn, thì câm miệng đi."
Nàng ta cắn môi căm tức hằm hằm nhìn hắn, cuối cùng không xúc động nữa. Chỉ là lo lắng trong mắt càng đậm.