Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ba đại gia chủ đều không hẹn mà nhìn về phía Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên mặt đen như đáy nồi.
"Cảnh Thiên, ngươi nói rõ tình huống bên trong ra, không được nói sai một từ." Hoàng Phủ Hạo Thiên nói Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên liếc mắt nhìn phụ thân mình, sau khi phụ thân nhẹ gật đầu mới nói: "Lam gia cấu kết Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp chuẩn bị diệt sát Mộ tiểu tước gia. Vốn chúng ta định ở lại trợ giúp Mộ tiểu tước gia một tay, nhưng không ngờ đối phương cư nhiên lợi dụng túi trữ linh thú của Vạn Thú Tông mà giấu các lão quái ít xuất thế vào không gian bên trong. Chỉ là cường giả Tử cảnh của đối phương đã hơn trăm người, thậm chí có bao nhiêu cường giả Linh Động Kỳ. Dưới hiểm cảnh như vậy, Mộ tiểu tước gia nhanh chóng quyết định bóp nát truyền tống phù, nhưng không hiểu sao chỉ có mỗi ta và Hoa tiểu thư đi ra."
Lúc hắn nói chuyện, không dấu vết để lộ mình có ý tương trợ, làm cho Cảnh gia chủ rất vừa lòng.
Nhưng khi hai người họ xuất hiện, lại khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên hơi chau mày. Cảnh gia chủ và Hoa gia chủ đều rời đi, hai gia tộc này sợ là sẽ không tận sức nhiều.
"Vậy Thẩm Bích Thành đâu?" Hoàng Phủ Hạo Thiên trầm giọng hỏi.
Cảnh Thiên còn chưa trả lời, Thẩm gia chủ rất hiểu tính con mình, cười khổ: "Phỏng chừng con ta căn bản không bóp truyền tống phù."
"Ngươi có biết những lão quái kia không?" Hoàng Phủ Hạo Thiên lại truy hỏi.
Cảnh Thiên cười khổ: "Ta nhận ra Lam gia Lam Cương, còn có Lam Huyền Phong, người còn lại thì ta không quen, thực lực cũng không thấp hơn họ." Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp ở Nhung quốc xa xôi. Đại đa số thời gian Cảnh Thiên đều luyện đan ở tổng viện, tự nhiên sẽ không biết lão quái của hai thế lực này.
Mà Lam Cương và Lam Huyền Phong đều là người trong tứ đại gia tộc, lúc phụ thân cố ý bồi dưỡng hắn, mới biết được một chút.
Lam Cương! Lam Huyền Phong!
Hoàng Phủ Hạo Thiên và ba vị gia chủ đều cả kinh.
Hai kẻ này ở lúc trước đã lên tới cường giả Linh Động Kỳ. Mộ Khinh Ca có lợi hại thì cũng chỉ là cường giả Tử cảnh đỉnh. Tử cảnh đỉnh và Linh Động Kỳ cách nhau một khoảng xa lắc, khó có thể vượt qua.
Hai kẻ này, tùy tiện một tên đã đủ gϊếŧ Mộ Khinh Ca. Huống chi ngoại trừ hai kẻ đó, còn có những người khác?
Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên lập lòe, lập tức nói: "Xem ra việc cứu người, không thể trì hoãn." Dứt lời, hắn lại nói với Hoa gia chủ và Cảnh gia chủ: "Hai vị gia chủ, tuy giờ người gia tộc các vị đều đi ra. Nhưng Mộ tiểu tước gia còn ở bên trong. Tình huống từ Cảnh thiếu chủ nói, đã không cho phép chúng ta cầu may mắn. Ngẫm lại bên trong có bao nhiêu cường giả Linh Động Kỳ, một khi đánh nhau, không gian thí luyện chắc chắn bị rách nát. Không gian thí luyện liên quan đến ích lợi của mọi người, cho nên mong hai vị lấy đại cục làm trọng."
Hắn hàm hồ nhắc nhở bọn họ nhớ rõ phải ra sức.
Cảnh gia chủ lập tức lĩnh hội: "Nguyên hoàng yên tâm, Cảnh gia ta bất luận thế nào cũng sẽ đứng bên Nguyên hoàng, thảo phạt nghịch tặc."
"Mẫu thân, ngài nhất định phải cứu Mộ tiểu tước gia!" Hoa Cầm Tâm nóng vội kêu.
Đã nói là đồng sinh động tử, giờ nàng đi rồi, không biết Mộ Khinh Ca sẽ nghĩ nàng thế nào.
Hoa gia chủ cho nàng một ánh mắt đừng nóng nảy, bảo đảm với Nguyên hoàng: "Hoa gia chúng ta, sẽ do Nguyên hoàng sai đâu đánh đó."
Hai gia chủ đáp lại, khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa lòng gật đầu, nói với họ: "Được, hiện giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng bên trong có thể tiếp tục kéo dài, cung phụng Thất có thể thuận lợi lấy được chìa khóa Lam gia."
Hắn vừa dứt lời, cung phụng Thất chợt xuất hiện. Mà trên tay hắn đang cầm đúng là chìa khóa Lam gia.
Tròng mắt Nguyên hoàng co rụt lại, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy cung phụng Thất nghiêm túc đi tới chỗ hắn: "Bệ hạ, lão phu phụng mệnh thu hồi chìa khóa của Lam gia. Trên đường bị lão tổ Lam gia ngăn trở, cho nên tới chậm."
"Lão tổ Lam gia ra tay!" Hoàng Phủ Hạo Thiên cả kinh nói.
Các vị gia chủ khác cũng sắc mặt ngưng trọng.
Một khi thật sự động thủ, đó chính là sắp khai chiến!
Đây là một trận xào lại bài các thế lực đỉnh cấp Lâm Xuyên.
Cung phụng Thất gật đầu: "Đại cung phụng đã chắn trở về, chỉ qua một hai chiêu. Nhưng mà..." Hắn có chút chần chờ: "Lão phu nghe được từ Lam gia chủ, người bị đưa vào không gian đều mang thêm một tấm truyền tống phù do lão tổ Lam gia tự thân chế tạo. Lúc không gian thí luyện sụp đổ, có thể kịp thời truyền tống ra."
"Cho nên bọn chúng có thể không kiêng nể gì xằng bậy trong không gian sao?" Nguyên hoàng nổi giận.
Chỉ cần có thể rời đi, những lão quái đó sẽ ra tay không hề cố kỵ. Cứ tiếp tục như vậy, Mộ Khinh Ca sẽ càng nguy hiểm, mà khả năng không gian bị hủy càng lớn.
"Lam gia cư nhiên phát rồ đến mức này! Bọn chúng điên rồi sao?" Hoa gia chủ lạnh mặt.
Cảnh gia chủ cười lạnh: "Không phải điên rồi, mà mộng đẹp bị phá vỡ nên mới váng đầu. Bọn chúng thật sự coi Lam gia trở thành đại gia tộc đệ nhất Lâm Xuyên, cư nhiên dám khiêu khích Thánh Vương bệ hạ."
Thẩm gia chủ yên lặng rũ mắt, thở dài trong lòng: 'Lam gia kiêu ngạo làm bậy, không thể tránh khỏi công sức bọn họ ngày ngày phủng sát!'
"Bọn chúng xem nhẹ phân lượng của Mộ tiểu tước gia trước mặt Thánh Vương bệ hạ. Vô luận thế nào, đây chính là bất kính với Thánh Vương bệ hạ. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Chỉ sợ hiện tại Lam gia chủ đã hối hận biết vậy chẳng làm." Hoa gia chủ cười khẩy.
Thẩm gia chủ nói: "Trước mắt, trong cao thủ Lam gia cũng chỉ có lão tổ Lam gia là kiên quyết không tin Thánh Vương bệ hạ sẽ ưu ái một tiểu gia hỏa, thái độ cường ngạnh."
"Lam gia, sau này chỉ sợ không còn Lam gia trên đại lục Lâm Xuyên." Hoàng Phủ Hạo Thiên cười lạnh.
Nói xong, hắn tập trung nghĩ: "Nếu chìa khóa đã mang tới, vậy chúng ta bắt đầu đi."
Ba gia chủ yên lặng gật đầu, đứng tách ra.
Mà cung phụng Thất thì cầm chìa khóa Lam gia, thay thế vị trí Lam gia.
...
Không gian thí luyện, vùng đất Thần Di.
"Động thủ đi." Một lão quái Linh Động Kỳ của Vạn Thú Tông mở miệng.
Lấy kinh nghiệm của hắn, cứ dề dà không quyết định nhanh, càng kéo dài thì càng sinh biến.
'Đây là sắp bắt đầu rồi sao!'
Nội tâm nhị đẳng quốc vây xem đều nhảy dựng.
"Chậm đã." Đột nhiên, dẫn đội Địch quốc đi ra.
Hắn lên tiếng, khiến lão quái Vạn Thú Tông mở miệng kia không vui. Đảo mắt qua, thấy người dẫn đầu Địch quốc che ngực lại, phun ra máu tươi.
"Đại nhân!"
Những người Địch quốc sợ hãi vây quanh hắn, đáy mắt nổi giận mà không dám nói gì.
Cường giả Linh Động Kỳ! Bọn họ còn chưa nghe nói qua cảnh giới này, nào dám trêu chọc?
Người dẫn đầu Địch quốc giơ tay khiến thanh âm an tĩnh lại.
Hắn nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia, ngài là người đáng kính. Thân vệ ngài, cũng đều là hán tử thiết huyết. Hôm nay xin tha thứ cho Địch quốc ta không thể tham dự chuyện này. Lệnh bài trên người ngài, Địch quốc ta sẽ không thèm lấy một tấm. Ngài yên tâm, vô luận kết quả thế nào, lời Địch quốc từng hứa với ngài sẽ thực hiện! Bảo trọng!"
Địch quốc hứa Mộ Khinh Ca, là khi ở đêm cung yến lúc mới tới Thiên Đô, đã tăng phần thưởng cho Mộ Khinh Ca thi đấu thắng.
Người lĩnh đội Địch quốc có lẽ là bị kỳ tích của Long Nha Vệ lây nhiễm, hoặc là tâm sinh bội phục khi thấy Mộ Khinh Ca không hề sợ hãi đối mặt với cường địch.
Hắn không định tiếp tục ở lại đây, chờ nhặt của hời.
Nói xong với Mộ Khinh Ca, hắn hạ lệnh người Địch quốc bóp vỡ truyền tống phù, biến mất tại chỗ.
Người Địch quốc vừa đi, chỉ còn lại Vũ quốc và Nhung quốc.
Người lĩnh đội Vũ quốc nghĩ nghĩ, cũng bóp nát truyền tống phù rời đi.
Mà kẻ lĩnh đội Nhung quốc thật sự có chút không cam lòng, hắn cư nhiên do dự: "Mộ tiểu tước gia, bây giờ gặp trường hợp này, chắc hẳn lệnh bài vô dụng với Mộ tiểu tước gia. Không bằng thuận nước đẩy thuyền đưa cho ta?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trào phúng quét mắt tới hắn, lập tức khiến hắn xấu hổ vô cùng mà bóp nát truyền tống phù.
"Người nên đi đều đi cả rồi, có thể chiến một trận." Mộ Khinh Ca nhếch môi tạo hình cung, đôi mắt thấu triệt thiêu đốt chiến ý vô hạn.
"Gϊếŧ --!" Tiếng quát trầm thấp, phát ra từ miệng Mộ Khinh Ca.
Nàng giống như mũi tên, ra tay không báo trước.
Linh Lung Thương hóa thành thần thương được nàng cầm trong tay. Mục tiêu nàng là hai người, Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt!