Edit: Diệp Lưu Nhiên
"A!!!"
"A A!!!"
Đột nhiên những cường giả Tử cảnh, đệ tử trẻ tuổi Lam gia, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp đang đánh nhau đều kinh hoảng nhảy dựng lên, thống khổ rêи ɾỉ.
Có người động tác chậm, đã biến thành hư vô.
Cường giả Linh Động Kỳ giằng co với Mộ Khinh Ca lập tức hô: "Đây là Bát Hoang Hư Không Viêm, dùng linh lực dập tắt, không kịp thì lập tức chém ngay chỗ bị thiêu."
Câu nhắc nhở này, khiến những người trúng chiêu đều trắng nhợt cả mặt.
Nguyên Nguyên đắc ý nói với Mộ Khinh Ca: "Lão đại, Nguyên Nguyên biểu hiện thế nào?"
"Biểu hiện không tồi!" Mộ Khinh Ca tán thưởng không hề keo kiệt.
Giờ phút này, Ngân Trần và Khương Ly đều giao chiến với cường giả Linh Động Kỳ, chỉ có nàng là chưa chân chính động thủ.
Lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp nhìn chằm chằm Nguyên Nguyên, ánh mắt sắc bén: "Có thể đồng thời có được hai loại dị hỏa, ngươi là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!"
"Cái gì? Đứa bé kia là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm?" Lâu Huyền Thiết chấn kinh.
"Lão đầu nhìn cái gì? Ta chính là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!" Nguyên Nguyên chống eo, vẻ mặt cao ngạo. Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác như viết lên 'không phục thì đi lên đây'.
Đáng giận đáng hận!
Ngũ quan Lâu Huyền Thiết vặn vẹo đáng sợ. Gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Nguyên, tựa hồ hận không thế một ngụm nuốt hắn vào bụng.
'Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm này vốn nên là của ta! Ta! Ta! Đều bị Mộ Khinh Ca đoạt đi, nếu không ở đâu đến phiên hắn kiêu ngạo?' Lâu Huyền Thiết kêu gào trong lòng.
"Hừ, chỉ là một Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm ở kỳ trưởng thành, thật cho rằng có thể thiên hạ vô địch sao?" Lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp hừ lạnh một tiếng, trong mắt không giấu được tham lam.
"Lão phu tới đấu ngươi!" Dứt lời, lão nhắm về phía Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên thu thần sắc trên mặt nhỏ, hóa thành ngọn lửa nghênh đón.
Lâu Huyền Thiết nhìn thấy cảnh này, tức giận đến đau răng.
Sao hắn không đoán được ý định của lão tổ? Rõ ràng động tâm với Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, muốn chiếm cho riêng mình!
Hắn tự nhiên không dám sinh câu oán hận với lão tổ tông môn mình, chỉ có thể dời cỗ nghẹn khuất và hận ý lên đầu Mộ Khinh Ca.
Tám cường giả Linh Động Kỳ, hiện giờ đã đi phân nửa.
Bốn người còn lại, cộng thêm Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết vẫn gắt gao bao vây Mộ Khinh Ca. Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt có thể xem nhẹ.
Hắc Mộc âm hiểm: "Mộ Khinh Ca, ngươi còn lá bài tẩy gì chưa lấy ra? Lão phu khuyên ngươi một câu, không lấy ra thì không còn cơ hội đâu."
"Lá bài tẩy?" Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng cười, ánh mắt nàng tràn đầy điên cuồng: "Lá bài tẩy lớn nhất của ta, chính là bản thân ta!"
Lời vừa rơi, nàng hóa thành một đạo lưu quang, chủ động nghênh chiến.
Đáy mắt Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết hiện lên một tia tàn nhẫn, vẫn chưa ra tay. Nghênh chiến Mộ Khinh Ca chính là hai lão quái Linh Động Kỳ. Hai người dư lại thì ở tại chỗ, không cho Mộ Khinh Ca có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Hai lão quái Linh Động Kỳ đối phó với một mình Mộ Khinh Ca, đủ cho Mộ Khinh Ca phân lượng.
Tại lúc giằng co ban đầu, là khinh thường Mộ Khinh Ca. Theo sự kiện phát triển tiếp, để cho bọn chúng càng coi trọng Mộ Khinh Ca lên từng bước cao.
Nếu Mộ Khinh Ca là hậu bối bọn chúng, bọn chúng sẽ coi nàng là hy vọng quật khởi tương lai.
Nhưng làm địch nhân, bọn chúng cần phải bảo đảm trăm phần trăm, bóp chết nàng khi nàng chưa chân chính trưởng thành!
Đại chiến vượt qua không gian chịu tải, đã toàn diện triển khai, không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Trong cấm địa hoàng cung, năm chiếc chìa khóa không ngừng run rẩy, lại không thể hơi thở tương thông.
Đám người Hoàng Phủ Hạo Thiên đã đổ mồ hôi đầm đìa, linh lực tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nhưng không có cách nào mở được thông đạo không gian thí luyện.
Lúc này trên bầu trời Thánh Nguyên đế quốc, màu sắc không ngừng biến ảo. Bảy màu nhanh chóng luân phiên, hình thành dị tượng.
Dị tượng này, mỗi người trong Thiên Đô đều thấy.
Đối mặt dị tượng, vô số bá tánh đều dừng lại, khiếp sợ chỉ trỏ dị tượng.
Thiên Đô, Vạn Tượng Lâu.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Không phải người đánh đàn đột nhiên dừng lại, mà là dây đàn bị đứt.
Đôi tay Hàn Thải Thải đè lên dây đàn bị đứt, nhắm chặt đôi mắt hẹp dài. Hôm nay hắn cảm thấy phập phồng không yên, không thể yên ổn. Vốn định dùng tiếng đàn điều hòa lại, gột rửa tâm cảnh, như không ngờ dây đàn bị đứt.
"Thiếu chủ!" Lúc này, có người vội vàng xông vào phòng hắn.
Hàn Thải Thải mở mắt, đáy mắt hẹp dài hiện lên một tia tàn khốc.
Người quỳ xuống đất biết chủ tử mình không vui, nhanh chóng báo cáo: "Phương hướng hoàng cung đột nhiên xuất hiện dị tượng bảy màu. Hiện giờ toàn bộ Thiên Đô đều tương truyền, trời giáng điềm lành."
Phương hướng hoàng cung!
Trong mắt Hàn Thải Thải bắn ra tinh quang.
Hắn đứng bật dậy, áo gấm cẩm bào đột nhiên buông xuống. Gương mặt yêu nghiệt giăng kín một tầng băng sương. 'Nếu không nhớ lầm, thời gian này hẳn là giai đoạn diễn ra vòng đấu cuối cùng hội Lâm Xuyên. Mà thông đạo không gian thí luyện, ở hoàng cung.'
"Lập tức phái Thông giả tới gặp ta!" Hàn Thải Thải sai thuộc hạ.
Thuộc hạ thối lui. Hắn lại ra khỏi phòng, nhìn về phía ánh sáng bảy màu không ngừng biến hóa trên bầu trời hoàng cung.
Rất nhanh, Thông giả ở Vạn Tượng Lâu đã xuất hiện trước mặt Hàn Thải Thải. Cái gọi là Thông giả, tượng trung cho người khống chế một phương tình báo tin tức.
"Thiếu chủ." Thông giả Vạn Tượng Lâu cung kính với Hàn Thải Thải.
Hàn Thải Thải chỉ lên bầu trời hoàng cung, hỏi: "Ta muốn biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì."
Thông giả ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi rũ mắt xuống, nhanh chóng đáp: "Lam gia, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp cấu kết nhau, mang không ít lão quái Linh Động Kỳ và cường giả Tử cảnh lẻn vào không gian thí luyện, muốn lấy mạng Mộ tiểu tước gia. Bầu trời trên hoàng cung biến hóa, khả năng một là hoàng thất Hoàng Phủ cưỡng chế mở không gian gây ra, khả năng hai là bên trong đã nổ đại chiến kinh thiên động địa, đạt tới giới hạn không gian thừa nhận. Một khi không chịu nổi, không gian thí luyện sẽ sụp đổ."
"Lam gia, Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp... Rất tốt, rất tốt!" Hàn Thải Thải nheo đôi mắt hẹp dài.
Thân ảnh hắn chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Thông giả sửng sốt, có chút không sờ thấu tâm tư thiếu chủ.
Mấy từ 'rất tốt' đó là ý gì?
Nhưng hắn biết, thiếu chủ nhà mình đang thịnh nộ.
Đúng vậy, Hàn Thải Thải đích xác rất tức giận!
Hắn tức mình giận dỗi Mộ Khinh Ca, cố ý không để ý tới nàng trong thời gian này. Cũng tức Mộ Khinh Ca, cư nhiên không chủ động tới tìm mình!
Hắn dám đoán chắc, Mộ Khinh Ca nhất định đã nhận ra địch ý của ba nhà trước khi vào không gian thí luyện.
Nếu nàng chiu tới Vạn Tượng Lâu tìm hắn, cầu hắn hỗ trợ, vậy là có thể tra ra dấu vết. Nhưng, nàng không làm.
Tính là gì?
Không muốn qua lại nhiều với hắn? Hay là không muốn coi hắn là bằng hữu?
Bằng hữu!
Từ ngữ xa lạ này nhảy vào đầu Hàn Thải Thải, khiến thân ảnh hắn chạy như bay bỗng hơi ngừng lại.
Mộ Khinh Ca coi hắn là bằng hữu sao?
Hình như là, hình như không phải.
Trong lòng hắn, dường như Mộ Khinh Ca đại biểu cho cảm xúc khác....
Thời gian không cho hắn tiếp tục nghĩ sâu. Hắn từng nghĩ tới, nếu Mộ Khinh Ca đúng là nữ tử, vậy hắn nhất định muốn có nàng. Nhưng Mộ Khinh Ca lại không lộ chút sơ hở, khiến hoài nghi cái liếc mắt trước kia của mình, có phải hoa mắt nhìn lầm rồi không.
Mà giờ phút này, hắn lại chỉ có một ý niệm, đó là Mộ Khinh Ca không thể xảy ra chuyện!
Hàn Thải Thải trực tiếp xâm nhập vào hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, dừng trong khu cấm địa.
Hắn xuất hiện, khiến sắc mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên biến đổi.
Nhưng bởi vì linh lực phải kiềm chế chìa khóa, không thể mở miệng nói chuyện.
Hoàng Phủ Hoán từ Ly cung thất vọng trở về, kịp thời đi tới trước mặt Hàn Thải Thải, nói: "Hàn thiếu chủ, sao ngươi ở đây?"
"Mộ Khinh Ca đâu?" Hàn Thải Thải lạnh mặt, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Hoàng Phủ Hoán sửng sốt. Hắn không cảm nhận được Hàn Thải Thải có địch ý với Mộ Khinh Ca, nên đáp thật: "Hiện tại Mộ tiểu tước gia bị nhốt ở trong không gian thí luyện."
"Vì sao còn chưa mở không gian ra! Ly cung, Ly cung đi chưa?" Hàn Thải Thải nghiến răng nói.
Nửa câu đầu, hắn hoàn toàn là trút giận.
Nhìn thấy mấy người Hoàng Phủ Hạo thiên, còn có mấy chìa khóa làm thế nào cũng không dung hợp được đang lơ lửng trên không trung, dĩ nhiên hắn đoán được tình hình. Nửa câu sau, là hắn đưa ra đối sách.
Hoàng Phủ Hoán cười khổ: "Đi, nhưng Thánh Vương bệ hạ căn bản không ở Ly cung."
Hai lần đi Ly cung, hắn đều ôm hy vọng mà đi, rồi thất vọng mà về. Thời gian càng lâu, hy vọng càng xa vời. Hắn thật sự không biết, kế tiếp còn có biện pháp nào.
'Không ở đây! Cư nhiên không ở đây!' Trong mắt Hàn Thải Thải phát ra quang mang sắc bén. Theo hắn thấy, vô luận Mộ Khinh Ca là nam hay nữ, nếu vị kia đã nhìn trúng hắn thì phải bảo vệ hắn thật tốt. Ở thời điểm mấu chốt như vậy, vị 'thần' duy nhất có thể xoay chuyển cục diện vậy mà không ở đây?
Nội tâm Hàn Thải Thải dâng lên xúc động muốn gϊếŧ người, siết chặt nắm đấm dưới tay áo...