Edit: Diệp Lưu Nhiên
**Mình thấy nhiều bạn mong bão chương, nên là mình xả 12 chương cho mọi người thoải mái đọc nè. Có ai vui không? Vui thì khen mình một tiếng nha, mốt có động lực mình lại bão chương tiếp**
Tiểu dược đồng nghi hoặc nhìn về phía Chu Linh, khó hiểu nói: "Chu sư tỷ sao vậy? Không phải nói hôm nay tỷ nhất định phải luyện chế ra được Khổ Huyền đan sao?"
Chu Linh chậm rãi lắc đầu: "Ta cảm thấy tâm thần không yên, trạng thái này không tốt để luyện đan. Chờ ta tĩnh tâm rồi nói sau." Nói xong, nàng đi ra cửa, mở cửa đá đóng chặt.
Nhưng đập vào mắt là hắc ám, khiến nàng sửng sốt ngốc lăng tại chỗ.
Tiểu dược đồng đi phía sau nàng cũng kinh hoảng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tối thui thế này!"
...
Màu đen vô tận bao vây thẩm thấu toàn bộ Lâm Xuyên.
Trong không gian rách nát, Cô Nhai và Cô Dạ quỳ một gối xuống đất. Ngũ quan lạnh lùng tràn ngập ngưng trọng và lo lắng.
Giờ phút này Tư Mạch tựa hồ đã dung hợp với hắc ám. Hắn ôm Mộ Khinh Ca, ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: "Tiểu Ca nhi, chờ ta!"
Tiếng hắn rơi xuống, xung quanh đột nhiên bùng phát ra chùm sáng đầy màu sắc, hấp thu mọi thứ.
Thời gian... chảy ngược...
Tất cả vị diện lớn nhỏ, bởi vì Tư Mạch nghịch chuyển, tàn phá mọi thứ phía trước.
Chuyện đã từng phát sinh, giống như bị một bàn tay vô hình cứng rắn xóa đi, mạnh mẽ kéo trở về!
Không gian thí luyện rách rát lại lần nữa trở về. Mộ Khinh Ca còn chưa dẫn lực lượng lôi điện làm tăng tốc không gian sụp đổ. Ba trăm Long Nha Vệ còn chưa chết, Khương Ly không chết, Thẩm Bích Thành không chết, Phượng Vu Phi không chết...
Khi những tinh anh Ly quốc Ngu quốc sắp trọng sinh, Tư Mạch ở không gian hư vô đột nhiên phun một búng máu.
"Chủ tử!"
"Chủ tử!"
Cô Nhai và Cô Dạ khẩn trương hô.
Mà Tư mạch vẫn nhắm mắt, thân ảnh hắn trở nên cực nhạt. Cô Nhai và Cô Dạ cũng như thế, ngay lập tức sau đó, ba người biến mất.
Lực lượng nghịch chuyển biến mất, thời gian của tất cả vị diện đều chảy ngược về một canh giờ trước.
Hàn Thải Thải chớp chớp mắt, hắn còn đứng ở trong cấm địa hoàng cung.
Chìa khóa trên bầu trời vỡ vụn, hóa thành bột phấn năm màu.
"Đi, cùng ta đi Ly cung!" Hàn Thải Thải kéo lấy cổ áo Hoàng Phủ Hoán, rống to.
Hoàng Phủ Hoán lại cười khổ nói: "Thánh Vương bệ hạ không ở đây, đi thì có ích gì?"
Cùng là một câu nói ra từ miệng Hàn Thải Thải, sau đó hắn trở về Vạn Tượng Lâu, tra cách khác mở ra không gian.
Lúc này Thiên Đô vẫn còn sáng. Bá tánh đều tụ lại, không ngừng bàn tán 'tường vân bảy màu' trên bầu trời hoàng cung.
Ở vị diện không biết tên, đang triển khai trận chiến tàn khốc.
Quân đội nhìn như nhân loại, cùng vô số quái vật mạnh mẽ dây dưa, gặt hái tính mạng lẫn nhau!
Ở nơi xa, Vương của bọn họ, đang chiến đấu kịch liệt với một quái vật có hình thể cực lớn, diện mạo khủng bố dữ tợn. Quái vật kêu điên cuồng, nhưng vẫn không thể tới gần bạch y khuynh thành.
Đột nhiên trong lúc giao chiến, Tư Mạch khẽ giật mình. Đôi mắt màu hổ phách đột nhiên lập lòe. Khi ánh mắt hắn dựng đồng tử quỷ dị đối diện với Yên hoàng, đã tràn đầy hung ác.
Móng vuốt sắc bén của Yêu hoàng đã duỗi tới trước mặt hắn, hắn vốn có thể nhẹ nhàng tránh đi.
Nhưng hắn không làm vậy, mà động thân về phía trước.
Hành động khác thường của hắn, khiến Yêu hoàng sửng sốt. Đồng thời hai người Cô Nhai và Cô Dạ cách gần nhất cũng sợ hãi.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, sẽ khiến chủ tử mạo hiểm như thế.
Phanh!
Yêu hoàng công kích, dừng lên người Tư Mạch. Tư Mạch tràn ra búng máu. Nhưng hắn cũng đồng thời vặn gãy cổ Yêu hoàng. Tay không lấy trái tim nó, nháy mắt bóp vỡ.
Thân thể khổng lồ của Yêu hoàng, rơi xuống từ bầu trời đen tối.
Nó vừa chết, thực lực của đám quái vật đó bị giảm đi đáng kể, tùy ý cho quân đội đồ sát!
Tư Mạch rớt xuống từ không trung, Cô Nhai và Cô Dạ nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, khẩn trương nói: "Chủ tử!"
Vết máu đỏ thắm còn tàn lưu bên khóe miệng Tư Mạch, ngay cả vạt áo cũng bị rách từ khi nào.
Chủ tử bị thương!
Phát hiện sự thật này, khiến Cô Nhai và Cô Dạ hoảng sợ.
Đã bao nhiêu năm?
Đã nhớ không rõ mấy ngàn năm, hay là mấy vạn năm, chủ tử đều chưa từng bị thương. Trước nay chỉ có ngài đả thương người khác, chứ không ai đả thương được ngài.
Mà hiện tại, chủ tử lại bị thương?
Nếu truyền trở về, chỉ sợ không biết bao nhiêu người muốn họ lấy chết tạ tội.
Tư Mạch nâng ngón tay, dùng ngón cái lòng bàn tay lau nhẹ vết máu. Nét mặt mang theo một tia cấp bách: "Các ngươi giải quyết tốt hậu quả nơi này."
Sau đó, biến mất tại chỗ.
Cô Nhai và Cô Dạ sau khi Tư Mạch rời khỏi, đột nhiên cảm thấy đầu như bị kim đâm.
Một ít hình ảnh dũng mãnh tràn vào não họ.
Khi đau đớn biến mất, hai người liếc mắt lẫn nhau. Đôi mắt đều tràn ngập khiếp sợ.
Lực lượng Nghịch Chuyển, không phát sinh lên người Tư Mạch. Cô Dạ và Cô Nhai cũng nhớ rõ đoạn thời gian phát sinh bị Tư Mạch mạnh mẽ lau đi.
Nhớ lại, khiến bọn họ biết, chủ tử sở dĩ bị thương là vì thời gian trước khi kết thúc chiến đấu.
Ngài ấy muốn chạy về cứu người kia!
"Xem ra, chúng ta thật sự sắp có nữ chủ nhân rồi." Cô Dạ thở dài nói với Cô Nhai.
Cô Nhai chẳng kinh ngạc, hắn chỉ hơi lo lắng: "Chủ tử sử dụng cấm chú, tu vi bị quét sạch vạn năm. Vừa rồi chịu một kích của Yêu hoàng, chỉ sợ..."
Cô Dạ nghiêm túc nói: "Chuyện này tuyệt không thể truyền ra, nếu không..."
Ánh mắt hai người đều tràn đầy ngưng trọng.
...
Trong không gian thí luyện tàn phá, đại chiến tạm ngăn.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly cùng sóng vai đứng, vảy cự mãng phía sau các nàng. Ba trăm Long Nha Vệ bảo hộ phía trước các nàng, người ba đại thế lực giằng co.
Thẩm Bích Thành, Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi bị bắt.
"Mộ Khinh Ca, nếu ngươi không muốn bọn chúng chết trước mặt mình, thì không bằng tự sát đi?" Thái Sử Cao càn rỡ đề nghị.
Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương, nhắm mắt chậm rãi ngẩng đầu. Mở mắt, hào quang sắc bén bắn ra: "Gϊếŧ!!!"
"Gϊếŧ!!!"
"Gϊếŧ!!!"
"Gϊếŧ!!!"
Nhóm Long Nha Vệ thét gào, nghĩa vô phản cố nhào tới cường giả Linh Động Kỳ.
Khương Ly cũng mang theo vảy rắn nhắm tới một lão quái trong đó.
Trong không gian Mộ Khinh Ca, phảng phất không gian bị định trụ lại bắt đầu chậm rãi thức tỉnh. Máu tươi nhuộm dần không gian, đột nhiên rơi mưa máu.
Mưa máu nhỏ giọt, bầu trời mặt đất đều khôi phục như ban đầu.
Mà những mưa máu đó hội tụ một đường, lặng yên không tiếng động chảy vào quả trứng bảy màu.
Máu không ngừng bị quả trứng bảy màu hấp thu. Vỏ trứng phát ra tiếng rách 'răng rắc', nhiều thêm mấy đường rách.
"Hu..."
Tiếng khóc nhỏ suy nhược, như ẩn như hiện truyền ra từ khe hở.
Manh Manh ngồi quỳ trong bãi cỏ không gian, giải thoát khỏi định thân. Nàng chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngay sau đó, nàng đột nhiên mở to mắt, cả kinh kêu lên: "Có người sử dụng cấm chú Nghịch Chuyển!" Sau đó, nàng chuyển mắt, cười nói: "Vậy là Manh bảo bảo không cần đổi chủ nhân nữa rồi!"
...
"Ngao --!"
Trong lúc chiến đấu kịch liệt, Mộ Khinh Ca đột nhiên nghe được tiếng thú bi thương.
Mộ Khinh Ca tranh thủ nhìn qua, thấy vảy nghịch lân cự mãng của Khương Ly bị đánh nát. Mà công kích của lão quái cũng ép tới Khương Ly.
Nếu là bị đánh trúng, Khương Ly chắc chắn phải chết!
Dưới tình thế cấp bách, Mộ Khinh Ca rút dây chuyền trên cổ xuống, ném tới cường giả Linh Động Kỳ.
Ầm!!!
"A!!!"
Cùng với tiếng nổ lớn, là tiếng kêu thảm thiết.
Lão quái công kích tới Khương Ly đã hóa thành tro tàn. Sợi dây chuyền huyết sắc của Mộ Khinh Ca cũng huyễn hóa thành bóng người cường hãn mơ hồ rồi tan biến.
Khương Ly được cứu trợ, Mộ Khinh Ca âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không nghĩ tới, một giọt máu Tư Mạch để lại, sẽ có uy lực lớn như vậy.
Đột nhiên, nàng có chút hối hận sao lúc trước không lấy thêm mấy giọt máu. Tích đủ mười giọt, còn không sợ đám chó già không biết xấu hổ này sao?
Ý niệm còn chưa tiêu tán, công kích vung ra lúc trước đã đánh đến Mộ Khinh Ca.
Nàng miễn cưỡng chống đỡ, bên tai lại truyền ra tiếng vang thanh thúy. Hình như, khuyên tai màu tím bị nứt ra rồi.
Đúng lúc này, một thanh âm khiến người khủng bố đột nhiên từ trên trời giáng xuống...
"Các ngươi đáng chết --!!!"