Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng thấy thân thể Lam Phi Nguyệt vì sợ hãi mà run rẩy, bởi vì xấu hổ giận dữ mà muốn né tránh.
Đáng tiếc, nàng ta cũng chỉ có thể đứng trước mặt mọi người, để mọi người thưởng thức mà không thể rời đi.
Tư Mạch dùng một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ, thật đúng là gánh nổi hai chữ 'tàn nhẫn'.
"Tiểu Ca nhi muốn nàng ta chết thế nào?" Tư Mạch đột nhiên ghé mắt, nhìn qua nàng.
Giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như đang hỏi nàng tối nay ăn gì.
Tiếng hỏi mang theo sủng nịch, dừng vào lòng mọi người, đều khiến tâm can bọn hắn run lên. Bọn hắn chờ mong Mộ Khinh Ca nói ra đáp án, lại phỏng đoán nàng sẽ không thể hiện một mặt hung ác như vậy trước mặt Thánh Vương bệ hạ.
Dù sao nữ tử ôn nhu như nước, mới chiếm được lòng của đại đa số nam tử.
Thánh Vương bệ hạ đã cường đại như vậy rồi, hẳn là thích nữ tử ôn nhu thiện lượng, rộng lượng, thấu hiểu lòng người mới đúng!
Nhưng bọn hắn đã quên, Mộ Khinh Ca không phải người ôn nhu thiện lương.
Đương nhiên, càng không có chuyện rộng lượng!
Có thù tất báo là cách sống của nàng! Đặc biệt là ở thế giới dựa vào vũ lực, quy tắc này càng khắc sâu vào đầu nàng.
Nàng chưa bao giờ buông tha kẻ khiêu khích và muốn gϊếŧ mình!
Mộ Khinh Ca mỉm cười, nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Nàng nâng tay lên. Lòng bàn tay là một viên đan dược đẹp như nhụy hoa, lẳng lặng nằm đó.
"Đây gọi là Mặt Mỹ Nhân. Người ăn vào, làn da sẽ đau khổ khó nhịn, sau đó sẽ vô thức dùng hai tay tự lột bỏ da mình, cuối cùng chết đi. Người đã chết, da để lại, cho nên gọi là Mặt Mỹ Nhân. Ngươi đẹp như vậy, ta nghĩ dùng nó là thích hợp với ngươi nhất." Mộ Khinh Ca dùng thanh âm vô cùng nhẹ nhàng giới thiệu đan dược cho Lam Phi Nguyệt.
Lam Phi Nguyệt nghe mà kinh hãi, trong mắt tràn ngập khủng bố. Không ngừng lắc đầu lui về sau.
Người Lam gia đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì nàng.
Lão tổ Lam gia giật mình, hô: "Ngươi tâm địa rắn rết bực này. Nữ tử tàn nhẫn lãnh khốc như vậy, sao xứng hầu hạ Thánh Vương bệ hạ!"
Đúng vậy! Quá tàn nhẫn đi!
Dù Lam Phi Nguyệt trừng phạt đúng tội. Nhưng cách chết như vậy, đám nam nhân bọn hắn nghe xong còn thấy sợ hãi, sởn tóc gáy, huống chi là một nữ tử xinh đẹp?
Người không hiểu Mộ Khinh Ca, cảm thấy nàng tàn nhẫn. Ngay cả tiểu thư Hoa gia đã từng ái mộ nàng, thề không nàng không gả cũng đều tái nhợt sợ hãi nhìn viên Mặt Mỹ Nhân trong tay Mộ Khinh Ca.
Nhưng lập tức người của Mộ Khinh Ca, lại cảm thấy thực bình thường.
Lam Phi Nguyệt vốn nên chết như thế!
Như là Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi, như Hàn Thải Thải, Khương Ly, hay như Long Nha Vệ...
Đả kích địch nhân, thì phải đả kích vào chỗ đau của địch nhân. Bọn chúng để ý cái gì, thì phá hủy cái đó. Trước phá hủy tâm chí, sau rồi lấy tính mạng, vốn dĩ là tiết tấu hành hạ của Mộ Khinh Ca.
Không ít người, đều nhìn về phía Tư Mạch.
Bọn hắn đều đang suy đoán Thánh Vương bệ hạ, có thể vì thấy Mộ tiểu tước gia tàn nhẫn mà thay đổi cách nhìn, hoặc là bất mãn hay không.
Nhưng bọn hắn đều xem nhẹ, Thánh Vương bệ hạ trong lòng bọn hắn cũng chỉ là trong lòng bọn hắn. Tư mạch chân chính, cho tới bây giờ không ai biết.
"Lòng dạ rắn rết? Tàn nhẫn lãnh khốc? Hầu hạ?" Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm lặp lại lời lão tổ Lam gia.
Nàng nhìn về phía Tư Mạch, nhướng mày hỏi: "Ta lòng dạ rắn rết sao? Tàn nhẫn lãnh khốc sao?"
Tư Mạch nhìn về phía nàng, không hề tức giận, mà biểu hiện ra một mặt sủng nịch của hắn trước mắt bao người: "Tiểu Ca nhi trong lòng ta, quá mức thiện lương. Mới có để đám người này khi dễ nàng. Sau này đừng quá mềm lòng. Đối phó địch nhân, thì phải đánh đến bọn chúng kiếp sau không dám đối nghịch với nàng, phải nhổ cỏ tận gốc."
Đây gọi là mềm lòng?! Đây gọi là thiện lương?
Thánh Vương bệ hạ, giá trị quan của ngài bị Mộ tiểu tước gia bẻ cong rồi sao?
Ngài mạnh, ngài tùy hứng, chúng ta còn có thể nói gì? Yên lặng xem diễn thôi...
Hoàng Phủ Hạo Thiên và Hoàng Phủ Hoán trao đổi ánh mắt, nội tâm đều nghĩ mà sợ.
Nếu Mộ Khinh Ca thật sự xảy ra chuyện, vậy hậu quả... Ngẫm lại, bọn họ đều thấy lạnh cả người!
"Ta hầu hạ chàng?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, nụ cười mang theo một tia lạnh băng.
Tư Mạch nâng mi, lắc đầu nói: "Ta sủng nàng."
Tư Mạch trả lời, khiến chúng nhân ngã rớt cằm.
Đây là Thánh Vương bệ hạ mà bọn hắn biết sao? Thánh Vương bệ hạ cao lãnh của bọn hắn đi nơi nào rồi? Mau quay lại đi a a a a a!
Không chỉ quần chúng sợ ngây người, mà ba đại thế lực tham gia diệt sát Mộ Khinh Ca cũng sợ ngây người.
Chỉ bằng biểu hiện Thánh vương bệ hạ bao che khuyết điểm, bọn chúng cơ hồ có thể đoán trước kết cục bi thảm của mình.
Cơ bắp trên mặt lão tổ Lam gia đột nhiên run rẩy, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, không biết nói thế nào.
Mộ Khinh Ca nâng cằm lên, thu liễm nụ cười, hô: "Cô Nhai."
Cô Nhai? Tên của hắc hầu đại nhân!
Nàng cư nhiên dám hô thẳng tên của hắc hầu đại nhân?
Phải biết rằng, hắc hầu đại nhân đã hầu hạ Thánh Vương bệ hạ không biết bao lâu, há một tân sủng có thể so sánh? Hắc hầu đại nhân sẽ cúi đầu sao?
Khi không ít người chờ xem Mộ Khinh Ca bị vả mặt, thì hắc hầu đại nhân cao lãnh thiết diện vô tư trong lòng bọn hắn đã đi ra từ phía sau, tới trước mặt nàng.
"Tiểu tước gia." Cô Nhai cung kính, giống hệt như đối với Tư Mạch.
Thái độ Cô Nhai, khiến mọi người lần thứ hai hít ngược một hơi.
Ý này là gì? Hắc hầu đại nhân đã tán thành thân phận Tiểu tước gia? Hơn nữa nhìn bọn họ trao đổi, hình như không chỉ mới quen biết!
Mộ Khinh Ca đưa Mặt Mỹ Nhân cho Cô Nhai.
Cô Nhai giơ tay nhận lấy, hiểu ý nàng. Hắn không hỏi nhiều, mà trực tiếp đi về phía Lam Phi Nguyệt đang sợ hãi không ngừng lui về sau.
Da thịt không hề che đậy, ở trong mắt Cô Nhai thì chả khác gì bộ xương khô màu hồng.
"Không, ta không muốn! Ta không ăn, ngươi đi ra ngươi đi ra đi!" Lam Phi Nguyệt kháng cự phất tay, sớm đã quên che đậy chỗ tư mật của mình.
Trong lúc nhất thời, mọi thứ của nàng ta đều hoàn chỉnh bại lộ trước mắt bao người.
Dù nàng ta không chết, cũng bị hủy. Hủy đến sạch sẽ!
Nhưng nàng ta phản kháng hữu dụng sao?
Cô Nhai tự mình động thủ, lão tổ Lam gia cũng chỉ làm rùa đen rụt đầu. Đây là Mộ Khinh Ca không dùng Long Nha Vệ của mình, mà dùng người của Tư Mạch trước.
Ở trường hợp vả mặt như vậy, phải dùng Cô Nhai Cô Dạ mới có hiệu quả tốt hơn nhiều.
"Không muốn --! Thánh Vương bệ hạ cứu ta --! Cứu Phi Nguyệt --! Hu hu!!!" Lam Phi Nguyệt bị Cô Nhai dùng khí tức định thân tại chỗ.
Miệng nàng ta bị bắt há ra. Cô Nhai vung ngón tay, Mặt Mỹ Nhân đã rơi vào miệng Lam Phi Nguyệt.
"Khụ khụ." Dược vật vào miệng là tan.
Dù Lam Phi Nguyệt khôi phục hành động, cũng không làm nên chuyện gì.
Cô Nhai hoàn thành nhiệm vụ, quay người trở về vị trí ban đầu mình đứng, phảng phất chưa từng di động qua.
Lam Phi Nguyệt ngã ngồi dưới đất, lấy tay móc họng. Nàng ta muốn nôn Mặt Mỹ Nhân ra, nhưng ngoại trừ làm tăng sự khó chịu thì cũng không có tác dụng gì.
Tự cứu không có hiệu quả, Lam Phi Nguyệt đành phải cầu xin tằng tổ phụ mình. Nàng ta bò đến trước mặt lão tổ Lam gia, lôi kéo vạt áo hắn cầu xin: "Tằng tổ phụ, cứu cứu con! Cứu cứu Phi Nguyệt!"
Thánh Vương bệ hạ tự mình tọa trấn ở đây, người động thủ lại là hắc hầu đại nhân.
Lão tổ Lam gia có cách nào? Huống chi, Lam Phi Nguyệt trong mắt hắn chỉ là một công cụ không còn tác dụng, một mầm tai họa mang đến tai họa cho gia tộc.
Hắn không tự tay gϊếŧ nàng ta đã rất không tồi rồi.
Lam Phi Nguyệt đau khổ cầu xin. Lúc này Mộ Khinh Ca lại lấy một viên đan dược khác, cẩn thận nói: "Mặt Mỹ Nhân phát tác còn có một chút thời gian, thời gian này chúng ta cũng đừng lãng phí. Ta còn có một viên khác gọi là Thốn Đoạn Đan. Cô Dạ, thay ta đưa cho thiếu tông chủ Thái Sử nếm thử xem."
(*) Thốn đoạn trong 肝肠寸断 [can trường thốn đoạn]: ruột đứt ra từng đoạn.
Mộ Khinh Ca nói xong, Cô Dạ trầm mặc đi tới nhận lấy viên đan dược màu đen trong tay nàng, đến chỗ Thái Sử Cao.
"Không! Chuyện không liên quan đến ta!" Thái Sử Cao sợ hãi cực độ, trốn vào trong cao thủ Vạn Thú Tông mong được bảo hộ.
Nhưng mà đám cao thủ này cũng giống với lão tổ Lam gia, ai dám đối nghịch với hắc hầu đại nhân dưới trướng Thánh Vương bệ hạ? Ngay cả Hắc Mộc cũng nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình, thối lui đến một bên.