Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Đây là cái gì?"
Mộ Khinh Ca thấy trên khay để mấy tấm thẻ bài, khó hiểu nhìn Tư Mạch.
Tư Mạch tùy ý nói: "Hoàng Phủ Hạo Thiên đưa tới, nói là cho nàng mấy vị trí tư cách tiến vào di tích Thượng Cổ còn dư."
"..." Mộ Khinh Ca bỗng thấy cạn lời.
Cảm giác có đại thần chống lưng đúng là có tư vị khác.
Từ khi nào chuyện điều động nội bộ xếp hạng hội Lâm Xuyên đến phiên một tiểu tước gia từ tam đẳng quốc như nàng rồi?
Mộ Khinh Ca lật thẻ bài trong khay lên, phía trên đó viết tổng cộng tên sáu quốc gia. Phân biệt là sáu quốc gia tham gia hội Lâm Xuyên lần này.
Ba cái tam đẳng quốc, ba cái nhị đẳng quốc.
"Từ đã." Trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, cầm lấy thẻ bài Tần quốc quơ quơ trước mắt Tư Mạch, thần sắc cổ quái: "Cái này cũng có thể viết sai?"
Tư Mạch nâng mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt hổ phách đảo qua chữ trên thẻ bài.
Ngoài chữ Tần quốc, còn có một dòng chữ nhỏ viết 'nhị đẳng quốc', khiến Mộ Khinh Ca thấy cổ quái.
Khóe miệng Tư Mạch xẹt qua ý cười, rũ mắt nói với Mộ Khinh Ca: "Nàng lật thẻ của Nhung quốc lên xem."
Mộ Khinh Ca mang theo nghi hoặc, cầm thẻ bài Nhung quốc vào tay. Khi ánh mắt nàng đảo qua nội dung trên thẻ, con ngươi bỗng chốc co rụt lại, đuôi lông mày nhướng cao.
Tầm mắt nàng nhìn qua lại giữa hai tấm thẻ. Đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Ngắn ngủn một tháng, Tần quốc biến thành nhị đẳng quốc, Nhung quốc biến thành tam đẳng quốc. Nguyên hoàng đúng là hào phóng, sao không nhường vị trí nhất đẳng quốc cho Tần quốc đi?"
"Tiểu Ca nhi hy vọng Tần quốc sẽ trở thành nhất đẳng quốc?" Tư Mạch đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo nghiêm túc.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, cười trừ: "Ta nói đùa thôi, chàng ngàn vạn lần đừng có làm như vậy!"
Nhìn thấy Tư Mạch nghiêm túc, nàng thật sợ hắn coi lời nàng nói là thật, nâng Tần quốc thành nhất đẳng quốc.
"Vì sao?" Tư Mạch mỉm cười hỏi nàng.
Mộ Khinh Ca bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn: "Lấy nội tình Tần quốc, dù có chàng chống thì muốn trở thành nhất đẳng quốc cũng sẽ trở thành đích ngắm của mọi người thôi. Tần quốc với ta chỉ là quê hương. Nó là tam đẳng quốc, hay nhất đẳng quốc không sao cả. Ta muốn, vẫn luôn là Mộ gia an ổn. Thêm nữa, ta không phải hoàng đế Tần quốc, cần phải lo cho Tần quốc sao?"
Tư Mạch nghiêm túc nhìn nàng, cặp mắt hổ phách mang theo ánh sáng sao trời xán lạn.
Trong ánh mắt hắn có sủng nịch, có đau lòng, lại có một ít tình cảm Mộ Khinh Ca xem không hiểu.
"Làm sao vậy?" Bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, Mộ Khinh Ca không khỏi sờ sờ mặt mình.
Ánh mắt Tư Mạch hơi thu liễm, cánh tay dài duỗi ra ôm Mộ Khinh Ca vào lòng. Nói khẽ với nàng: "Ta cười nàng luôn nghĩ một đằng nói một nẻo."
Biểu tình Mộ Khinh Ca sửng sốt.
"Hiện tại nàng tỏ vẻ không quan tâm đến Tần quốc, nhưng nếu có người mạo phạm Tần quốc, người đầu tiên xông lên sẽ là nàng." Ngón tay thon dài Tư Mạch nhẹ điểm lên chóp mũi nàng.
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, lẩm bẩm: "Có rõ ràng vậy sao?" Nói xong, biểu cảm nàng cũng trở nên hơi hoảng hốt.
Trong đầu nàng hồi tưởng lại lời Tư Mạch nói.
Đúng là, Tần quốc an ổn, Mộ gia an ổn, nàng sẽ tùy tâm sở dục làm chuyện của mình. Một khi Tần quốc bị uy hϊếp, Mộ gia bị uy hϊếp, nàng lại dẫn đầu lao ra, chống lại tất cả.
Bộ dáng Mộ Khinh Ca giờ phút này khiến trong mắt Tư Mạch nổi lên đau lòng.
Hắn ôm chặt Mộ Khinh Ca hơn chút, dùng ngữ khí cực chậm cực nhẹ: "Nàng vẫn luôn thể hiện mình không quan tâm, phảng phất nàng chỉ để ý đến người nhà. Nhưng thực tế nàng để ý rất nhiều. Phàm là người nàng nhận là bằng hữu, nàng đều thu họ dưới cánh chim mình, đảm đương người bảo vệ. Không chỉ Tần quốc, dù là Ly quốc, Ngu quốc, chỉ cần bọn họ cầu nàng, nàng đều sẽ vì Phượng Vu Phi hay Triệu Nam Tinh mà phấn đấu quên mình."
"Ta có vĩ đại như chàng nói sao?" Mộ Khinh Ca mất tự nhiên.
Tư Mạch lắc đầu cười nói: "Không phải vĩ đại, là Tiểu Ca nhi của ta quá trọng tình nghĩa."
Mộ Khinh Ca nâng đôi mắt thấu triệt nhìn về phía hắn. Sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh rực rỡ, là một phong tình rất hiếm có xuất hiện trên người Mộ Khinh Ca.
Ngưng mắt nhìn Tư Mạch, khóe miệng Mộ Khinh Ca chậm rãi giương lên.
Nàng vươn tay, nhéo nhéo chóp mũi như điêu khắc hoàn mỹ của Tư Mạch, câu môi cười: "Không hổ là nam nhân của ta, hiểu ta!"
Động tác của Mộ Khinh Ca làm Tư Mạch ngẩn ra, đôi mắt hổ phách dần đậm màu, một vòng sương mù quấn quanh đáy mắt thâm sâu.
"Tiểu Ca nhi..."
"Làm chính sự đi." Mộ Khinh Ca đánh gãy lời Tư Mạch, nhảy ra khỏi lòng hắn, lần nữa đi về hướng chiếc khay đựng sáu tấm thẻ bài.
Lòng ngực mất đi ôn hương, Tư Mạch bất đắc dĩ nhìn đôi tay trống không của mình.
Tiểu Ca nhi của hắn trở nên nghịch ngợm rồi!
Thu liễm cảm xúc bị Mộ Khinh Ca trêu chọc, Tư Mạch đi tới đứng phía sau nàng, lẳng lặng nhìn nàng đùa nghịch sáu tấm thẻ bài.
"Ta chắc chắn là phải đi vào." Mộ Khinh Ca lẩm bà lẩm bẩm, rồi cầm thẻ bài Tần quốc để sang một bên.
Vô luận là cá nhân, hay là lấy thành tích trận đấu ở hội Lâm Xuyên, Tần quốc đều có được tư cách, không có gì đáng trách.
"Còn lại ba tư cách..." Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày.
Nàng vốn định tính toán sẽ mang Ly quốc và Ngu quốc cùng vào. Nhưng lần ở không gian thí luyện này, Ngu quốc và Ly quốc tổn thất quá nặng. Nếu tiến vào di tích Thượng Cổ, nguy hiểm chắc chắn càng lớn hơn không gian thí luyện, bọn họ có thể toàn thân trở lui sao?
Nàng đưa bọn họ đến, nhưng không muốn đưa đống thi thể về!
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, ánh mắt chuyển qua Địch quốc, Vũ quốc, Nhung quốc.
Địch quốc, cho nàng ấn tượng không tồi.
Dù khi nàng gặp nguy nan, bọn họ không duỗi tay viện trợ, nhưng thái độ cũng là quang minh lỗi lạc.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, để thẻ bài Địch quốc ra.
Bốn tư cách, đã đi một nửa.
Còn lại hai cái, đại diện cho hai quốc gia.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca di động ở bốn cái quốc gia, lưỡng lự.
Tiến vào di tích Thượng Cổ, có nguy hiểm, cũng có kỳ ngộ.
Nếu không, cũng sẽ không khiến toàn bộ các nước Lâm Xuyên đều tích cực tham dự.
Hiện tại suy xét, chính là được mất mà thôi.
Muốn lấy kỳ ngộ, sẽ phải mạo hiểm. Cá và tay gấu không thể lấy hết, đạo lý này Mộ Khinh Ca hiểu!
Nàng do dự, là Ly quốc và Ngu quốc có thể gánh được nguy hiểm này hay không, với cả, thật sự không quá muốn cho cơ hội lãng phí.
"Tiểu Ca nhi nếu do dự, không bằng thay đổi một chút. Ngu quốc và Ly quốc cùng chung một danh ngạch, Vũ quốc và Nhung quốc cùng chung một danh ngạch. Cứ thế, mọi người đều có cơ hội tiến vào di tích Thượng Cổ, cơ hội của mọi người đều là bình đẳng." Tư Mạch đột nhiên nói.
"Vậy có thể sao?" Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt.
Tư Mạch nhẹ gật đầu: "Quy củ là chết, người là sống. Cải biến này không liên quan đến ích lợi, chỉ cần quốc gia nguyện ý xác nhập, người khác lại có thể nói gì?"
Mộ Khinh Ca mím môi nghĩ, thả thẻ bài, ngồi xuống đối diện Tư mạch, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, hỏi: "Di tích Thượng Cổ có cái gì?"
"Tiểu Ca nhi muốn biết?" Tư Mạch nhìn nàng, mỉm cười.
Giống như chỉ cần ởtrước mặt nàng, Tư Mạch sẽ không keo kiệt nụ cười.
Mộ Khinh Ca nghiêm túc gật: "Ta không cho rằng chàng là người nhiệt tình. Nếu chàng không bại ở nơi này, vì sao còn muốn ở lại đây? Mục đích của chàng là gì? Trực giác ta thấy, mục đích của chàng có liên quan đến di tích Thượng Cổ!"
"Tiểu Ca nhi thật là thông minh." Tư Mạch khen ngợi. Giữa trán kiêu ngạo, cực kỳ bắt mắt.
Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn hắn, bấm tay gõ gõ lên ghế vịn, sửa đúng: "Ta không phải là muốn được khen ngợi."
Đuôi lông mày Tư Mạch ẩn chứa suиɠ sướиɠ, nhìn Mộ Khinh Ca tựa như thưởng thức bảo bối quý nhất: "Tiểu Ca nhi phân tích không sai, ta đến Lâm Xuyên thật ra là có mục đích. Ta muốn một món đồ, mà món đồ kia ở trong di tích Thượng Cổ."
"Món đồ gì? Nếu chàng biết ở đâu, vì sao không tự mình đi lấy?" Mộ Khinh Ca nhíu mày nhảy ra mấy câu hỏi. Nhưng vừa hỏi xong, ánh mắt nàng rùng mình, lập tức phản ứng lại: "Chàng không vào được, cũng không lấy được?"
Tư Mạch mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt kia, quả thực đang nói 'Tiểu Ca nhi nhà ta là thông minh nhất!'