Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca và Manh Manh có liên hệ nhau, dễ dàng có thể tìm được nàng ấy.
Còn chưa tới gần, đã nhìn thấy tiểu gia hỏa này uốn éo mông không biết làm cái gì.
"Manh Manh." Mộ Khinh Ca hô.
Đột nhiên tới thanh âm, khiến Manh Manh hoảng sợ.
Nàng nhanh chóng thu hồi đồ vật trong tay, giấu hai tay sau lưng, xoay người nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Động tác khác thường của nàng khiến Mộ Khinh Ca nghi ngờ. Nhìn chằm chằm hai tay phía sau nàng, hỏi: "Trong tay ngươi cầm cái gì đấy?"
"Không có gì!" Toàn thân Manh Manh căng thẳng, lập tức nói.
Điều này làm cho Mộ Khinh Ca càng nghi ngờ hơn.
Nàng bước tới, trực tiếp duỗi tay tới Manh Manh: "Lấy ra đây."
Manh Manh cắn môi cúi đầu, cánh tay không cử động.
"Manh Manh." Giọng điệu Mộ Khinh Ca nghiêm khắc thêm.
Cảm giác Mộ Khinh Ca tức giận, Manh Manh mới chậm rì rì đưa đồ vật giấu trong tay ra.
Nhìn thấy đồ vật trong tay Manh Manh, Mộ Khinh Ca mới kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Manh Manh ngẩng đầu, mắt đen mở to chớp chớp nhìn nàng: "Chủ nhân, chẳng lẽ ngài đã quên khi mình tấn chức lên Linh Động Kỳ, không gian sẽ giải phong một số bộ phận sao."
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, nàng đúng là đã quên!
Hơn nữa còn quên sạch bách!
Ách, thật sự không trách nàng, trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, nàng mới quên mất đại sự này!
"Giải phong cái gì vậy?" Mộ Khinh Ca lập tức hứng thú.
"Ách, một đám binh khí Bảo cấp được giải phong, còn có một vài cung điện, và võ kỹ càng cao cấp hơn. Nhưng mà..." Manh Manh muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà gì?" Mộ Khinh Ca nghe mà kích động, Manh Manh đột nhiên dừng làm nàng phải truy hỏi.
"Có một gian phòng tài liệu luyện khí không biết vì sao lại trống không, chỉ để lại cái này." Manh Manh đưa đồ vật đen thui như than tới trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cau chân mày, ánh mắt trói chặt lên cốc than độ dài bằng cánh tay.
"Sau khi ta phát hiện, vẫn luôn nghiên cứu rốt cuộc thứ này là gì, nhưng vẫn không có kết quả." Manh Manh lại nói.
Ngay cả Manh Manh cũng không nhìn ra là gì?
Mộ Khinh Ca nhận lấy cốc đen, trong lòng nghĩ đến: 'Chẳng lẽ là tài liệu luyện khí sao?'
Đột nhiên khi tay nàng tiếp xúc đến cốc đen, trong đầu đột nhiên thấy đau đớn. Sự đau đớn này tới đột ngột, không có dự liệu trước, Mộ Khinh Ca lập tức không thừa nhận được, hô một tiếng buông tay cốc đen, khiến nó rơi xuống đất.
Bỏ xuống cốc đen, đau đớn trong đầu Mộ Khinh Ca mới biến mất.
Manh Manh khẩn trương hỏi: "Chủ nhân ngài làm sao vậy?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nghi hoặc nhìn cốc đen, lại nhìn về phía Manh Manh: "Lúc ngươi cầm nó, không có cảm giác gì khác sao?"
Manh Manh mờ mịt lắc đầu.
Điều này làm nội tâm Mộ Khinh Ca thấy kỳ quái.
Nàng khom lưng, nhặt cốc đen từ dưới đất lên.
Nhưng khi nàng lại tiếp xúc với cốc đen lần nữa, cảm giác đau đớn lại đánh úp tới. Lần này nàng đã có tâm lý chuẩn bị, không buông tay ra, mà siết chặt cốc đen.
Đột nhiên một số tin tức lung tung rối loạn không xem hiểu chui vào não bộ nàng. Theo tin tức truyền vào, đau đớn trong đầu nàng càng nặng, cơ hồ muốn nổ đầu nàng.
Kiên trì một lúc, Mộ Khinh Ca đã mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt.
Manh Manh khẩn trương hô một tiếng: "Chủ nhân!"
Mộ Khinh Ca nhẹ buông tay thả cốc đen ra, cảm giác đau đớn dần biến mất. Chỉ là, những tin tức đó...
"Rốt cuộc là cái gì?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Manh Manh quan tâm nói.
Mộ Khinh Ca điều chỉnh chút hô hấp, lắc đầu. Nàng nói với Manh Manh: "Thứ này rất quái dị, trước cứ giữ đấy, có thời gian lại nghiên cứu."
Manh Manh gật đầu, cất cốc đen đi.
Mộ Khinh Ca rời khỏi không gian, trong lòng đang suy nghĩ đến vấn đề cốc đen.
Vì sao khi nàng tiếp xúc, mới có phản ứng không giống nhau? Nếu nói bởi vì Manh Manh là khí linh, cho nên không có phản ứng, vậy những người khác sẽ có phản ứng sao?
Chờ khi nào có thời gian, chắc phải tìm người thử xem.
Tạm thời đặt chuyện cốc đen sang một bên, Mộ Khinh Ca thu liễm tâm thần bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Không gian giải phong một số đồ vật, nàng đã biết từ Manh Manh, không nóng nảy đi xem. Còn ba ngày nữa là tới thời điểm khởi hành đi di tích Thượng Cổ, hiện tại nàng phải tiếp tục tu luyện, bảo đảm chuyến đi này vạn vô nhất thất.
Đồ Tư Mạch muốn, nàng chắc chắn phải lấy về cho hắn!
Mộ Khinh Ca kiên định nói trong lòng.
...
Ba ngày thoảng qua.
Tư Mạch đề nghị, khiến Mộ Khinh Ca không hề hao tâm tốn sức. Nếu mọi người đều muốn đi vào, vậy đơn giản đi cùng nhau vào là được.
Di tích Thượng Cổ ở đâu, rồi vào thế nào, chỉ có một mình Tư Mạch biết.
Cho nên địa điểm xuất phát đều ở dưới chân núi Ly cung.
Trước khi xuất phát, Tư Mạch tìm Mộ Khinh Ca.
"Đây là..." Mộ Khinh Ca nhìn cung linh mạ vàng trên tay Tư Mạch, cực kỳ tinh xảo xinh đẹp.
Tư Mạch hơi mỉm cười, thay nàng đeo lên hông.
Cung linh rũ xuống, như ẩn như hiện dưới hồng bào của nàng, điểm xuyết cho cẩm bào Mộ Khinh Ca càng đẹp thêm. Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ phẩy cung linh, tiếng chuông rất nhỏ vang lên.
Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, cũng không khiến người ta cảm thấy ồn ào.
"Thích không?" Tư Mạch hỏi.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Thích chứ, nhưng có ý gì?" Nói xong, nàng đăm chiêu nói: "Chẳng lẽ là tín vật đính ước?"
Ai ngờ, Tư Mạch thế mà gật đầu: "Nói đúng rồi."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, khó tin nhìn hắn: "Chàng biến mất ba ngày, chính là đi nghiên cứu tín vật đính ước sao?"
Tư Mạch cười mà không nói, chỉ vén bạch y của mình. Bên hông hắn cũng có một cung linh y chang.
Trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, tựa hồ hiểu ý Tư Mạch.
"Cung linh này là pháp bảo do ta sửa chế, độc nhất vô nhị. Chúng nó vốn là một thể, cho nên sẽ có cảm ứng lẫn nhau. Ta rót khí tức ta vào của nàng, nên khi nàng tiến vào di chỉ, nếu đi ngang qua đồ vật kia, ta có thể thông qua năng lực cung linh mà cảm ứng được, xác định chắc chắn là có thể cho nàng tin tức." Tư Mạch giải thích.
"Cái này cũng được?" Mộ Khinh Ca khϊếp sợ nhìn cung linh của mình và Tư Mạch.
"Không chỉ có thế, cung linh này là vật tùy thân theo hai người chúng ta. Dù cách xa đến mấy, cũng có thể cảm ứng lẫn nhau." Nói xong, Tư Mạch cầm lấy cung linh bên hông, nhẹ nhàng lay động.
Cung linh bên hông Mộ Khinh Ca, cư nhiên cũng lay động theo.
Cha mạ ơi!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động.
Phản ứng đầu tiên của nàng không phải là cảm động Tư Mạch lãng mạn, mà là cảm thấy vật nhỏ này cư nhiên có công dụng phát tin nha!
Chỉ cần nàng và Tư Mạch thống nhất mật mã, sau đó dù khoảng cách xa đến mấy, đều có thể truyền lại qua cung linh.
Ví như lay một tiếng đại biểu 'ta rất khỏe'. Lay hai tiếng đại biểu 'án binh bất động'. Lay liên tục đại biểu 'phía trước có mai phục, mau rời!'.
Càng nghĩ, Mộ Khinh Ca càng cảm thấy cung linh có tác dụng phi phàm, đôi mắt càng nóng lên.
"Nàng suy nghĩ cái gì vậy?" Tư Mạch thấy nàng thất thần, có chút không vui hỏi.
Mộ Khinh Ca lập tức kích động nói ý nghĩ của mình cho Tư Mạch: "... Chàng nói xem, đây có phải bảo bối tốt không? Thứ này chế tác thế nào vậy, sau khi về ta phải luyện chế một đống, sau đó đưa cho Long Nha Vệ mỗi người một cái. Như vậy là có thể truyền tin dễ dàng rồi!"
Mộ Khinh Ca hưng phấn, khiến Tư Mạch đen mặt: "Nàng nói, là muốn cho Long Nha Vệ mỗi người một cái?" Đã nói là tín vật đính ước đâu?
Ách!
Mộ Khinh Ca bị ngữ khí của nam nhân làm bừng tỉnh.
Lúc này mới nhận ra, mình hình như nói lời gì không nên nói. Nàng lập tức sửa miệng: "Chỉ là mượn ý tưởng thôi, không phải là cung linh xinh đẹp mỹ lệ như vậy. Bọn họ đều là hán tử, mỗi người giắt lệnh bài là được rồi."
Nói đến nói đi, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tư Mạch ôm chặt nàng, thanh âm trầm thấp mà thuần hậu vang lên bên tai nàng: "Phương pháp này không tồi. Nhưng mà ta kiến nghị mật hiệu giữa chúng ta phải là độc nhất vô nhị. Ví như, lay một chút, đại biểu nàng nhớ ta. Lay hai cái, đại biểu nàng rất muốn ta. Lay ba cái, đại biểu nàng nhớ ta đến mức không ngủ được. Lay liên tục, là hy vọng ta lập tức xuất hiện bên cạnh nàng!"
Mộ Khinh Ca nghe mà mặt đen thui, khóe miệng nàng co rút: "Thế quái nào đều là ta nhớ chàng? Mà không phải chàng nhớ ta!"
Nói xong, không chút lưu tình đấm một quyền vào mũi người nào đó.
...
Dưới núi Ly cung, đội ngũ sáu mươi tư người sớm đã tập kết xong, chờ dưới chân núi.
Bọn họ đang đợi Thánh Vương bệ hạ xuất hiện, cũng đang đợi Mộ Khinh Ca.
Bởi vì từ sau khi rời khỏi cấm địa hoàng cung, Mộ Khinh Ca không có xuất hiện nữa. Ngày đó dáng vẻ nữ tử của nàng đã làm không ít người một thoáng kinh hồng, ký ức hẵng còn mới mẻ.
(*) Một thoáng kinh hồng: thoáng nhìn thôi cũng để lại ấn tượng mạnh mẽ khó phai.
Chỉ là đại chiến vừa đi qua, Mộ Khinh Ca có chút chật vật, rồi ngại lực uy hϊếp của Tư Mạch, khiến không ai dám nhìn kỹ.
Cho nên, hôm nay không ít người đều đang chờ mong.
Muốn nghiêm túc nhìn một cái, nữ tử thiên tài mê hoặc Thánh Vương bệ hạ, kinh diễm như thế nào!
Trong lúc chờ đợi, lối vào Ly cung mở ra, Cô Nhai xuất hiện trước một bước. Phía sau hắn là hai thân ảnh một đỏ cuồng ngạo một trắng phiêu dật nắm tay nhau...