Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trên con đường tiến vào Lạc Đô, một đội nhân mã an tĩnh đi tới.
Diễm mã dưới thân họ khiến động vật xung quanh đều hoảng loạn tránh xa.
Đội ngũ năm trăm người, chỉnh tề chỉ còn lại thanh âm.
Trước bọn họ có một hồng y thiếu nữ dẫn đầu. Nàng mặc cẩm bào kiểu nam, nhuyễn giáp, bên hông còn treo cung linh được chạm rỗng kim sắc tinh xảo.
Trên ngón trỏ tay phải đeo chỉ bộ màu bạc tinh tế. Chỉ bộ bén nhọn, hàn khí thấu xương.
Phía tai trái đeo khuyên tai màu tím, dưới ánh mặt trời tản ra sắc thái yêu dã.
Ngũ quan nàng tuyệt mỹ, khí chất vô song.
Chỉ nhìn một lần, đã khiến người ta khó quên. Rồi nhìn thêm một lần, lại khiến người ta cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch.
Nàng phảng phất là ánh dương không thể chạm tới. Chỉ có thể nhìn lên, mà không thể đưa tay!
Nàng tùy ý cưỡi lên diễm mã vương tuấn mỹ, một đỏ một đen phối hợp càng tăng thêm sức mạnh. Con đường không nhìn thấy điểm cuối khiến nàng hơi uể oải.
Mí mắt buông xuống, hàng mi dài nhẹ rung.
Đột nhiên, nàng chợt mở mắt. Đôi mắt bắn ra tinh quang.
Nàng giữ chặt dây cương hắc diễm, chạy tới phía khu rừng, chỉ để lại một mệnh lệnh không cho phản kháng: "Đi dịch quán trước chờ ta."
Nàng nói, là dịch quán cuối cùng khi tiến vào Lạc Đô.
Tới dịch quán, cách Lạc Đô cũng chỉ có trăm dặm.
Lấy cước trình diễm mã cũng chỉ mất nửa canh giờ, là có thể chạy tới Lạc Đô.
"Vâng, Tiểu tước gia!" Long Nha Vệ đáp lại, Mộ Khinh Ca đã sớm không thấy bóng dáng căn bản không nghe được.
Đương nhiên, nàng cũng không cần thiết phải nghe.
Chỉ cần Long Nha Vệ hành sự theo phân phó của nàng là được.
Tốc độ hắc diễm rất nhanh, chỉ chốc lát đã mang theo Mộ Khinh Ca biến mất trong rừng rậm, đi sâu vào trong.
Dọc theo đường đi, chim bay mãnh thú đều bị hù dọa bởi hắc diễm, hốt hoảng chạy tán loạn, không dám tới gần. Chỉ chốc lát, trong rừng rậm đã có vô số chim bay cất cánh đi.
'Đủ xa chưa?' Cưỡi lên hắc diễm, giữ chặt dây cương, Mộ Khinh Ca thầm nói.
'Xa thêm tí nữa.' Thanh âm bú sữa đáp lại trong đầu Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca mím môi, phân phó hắc diễm đi sâu vào trong.
Khu rừng bên cạnh con đường chỉ là khu rừng bình thường, không có nhiều nơi hiểm trở. Hắc diễm mang theo Mộ Khinh Ca chạy như điên, rốt cuộc dừng lại bên thác nước.
Mộ Khinh Ca xoay người xuống ngựa, phân phó hắc diễm cách xa chút.
Sau đó vung tay hướng về phía mặt cỏ bên thác nước, hai tia sáng xuất hiện đáp đất, biến thành một người một hồ.
Người nọ quyến rũ mỹ lệ, mang theo quý khí cô lãnh. Tóc đen áo trắng, lãnh diễm bừng bừng. Rõ ràng nhất chính là chiếc cằm nhọn của nàng, và thân hình tinh tế như rắn nước.
Nhưng mà Mộ Khinh Ca lại nhìn thẳng vào cặp chân thon dài của nàng, giật mình nói: "Đuôi của ngươi đâu?"
"Ngài có từng thấy người nào đuôi dài sao?" Thanh âm bập bẹ của Bạch Li lầm bầm hướng tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca co miệng.
Bạch Li hóa thành hình người, chính là đánh chủ ý không muốn về không gian.
Không dây dưa đến vấn đề đuôi của Bạch Li nữa, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn ngân hồ trong lòng nàng.
Nhăn mày, nàng có thể cảm giác được từ người Ngân Trần truyền đến sức mạnh cực kỳ lớn và không ổn định.
Bạch Li thả Ngân Trần xuống bãi cỏ, lôi kéo Mộ Khinh Ca lui về sau, cơ hồ đứng ở mặt cỏ bên cạnh, xa xa nhìn Ngân Trần.
Đột nhiên bầu trời trong sáng, nhanh chóng tích lũy tầng mây đen, tối sầm ẩn chứa thiên uy.
Rầm rầm!
Mây đen cuồn cuộn, bên trong truyền đến tiếng sấm.
Chỉ chốc lát tia điện màu tím lam bắt đầu du tẩu giữa mây đen, tùy thời sẽ bổ xuống.
Mộ Khinh Ca lo lắng nhìn đám mây đen kia, nó đã tập trung vào vị trí Ngân Trần.
Mà giờ phút này, hai mắt Ngân Trần nhắm chặt như đang ngủ, không hề biết nguy hiểm trên đỉnh đầu hắn.
"Muốn hóa hình, phải trải qua lôi kiếp sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Bạch Li tự nhiên trả lời: "Huyết mạch của hắn đã kích phát cực hạn, muốn hóa hình thì phiền toái hơn chút. Lần đầu tiên bị Thiên lôi tẩy lễ, cũng cực kỳ có lợi với hắn."
"Nhưng..." Mộ Khinh Ca nhíu mày: "Ngân Trần gánh được không?" Nàng nhớ rõ Bạch Li từng nói, nếu không chịu nổi sẽ tan thành mây khói.
"Cái này phải xem vào chính hắn." Bạch Li nhún nhún vai.
Bạch Li trả lời, khiến Mộ Khinh Ca không phản bác được.
Ngân Trần phải tiếp nhận Thiên lôi tẩy lễ, giống như Nguyên Nguyên phải cắn nuốt dị hỏa khác mới có thể trưởng thành, đều là việc cần thiết. Hơn nữa, người ngoài khó mà hỗ trợ.
"Chỉ là..."
Bạch Li do dự không nói ra, khiến Mộ Khinh Ca chú ý.
Mộ Khinh Ca lập tức hỏi: "Chỉ là gì?"
Bạch Li cẩn thận nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, khi tiếng sấm lần thứ hai vang lên, mới nói: "Khinh Ca và hắn có khế ước liên hệ. Nếu ở thời điểm hắn không chịu nổi, ngài có thể chia sẻ với hắn một ít."
"Chia sẻ thế nào?" Mộ Khinh Ca vui mừng.
Nàng vốn tu luyện trong Lôi Trì, lại có lôi hệ dị năng, cũng không sợ hãi nhiều với lực lôi điện trên bầu trời.
Giờ phút này, có thể giúp được Ngân Trần, đương nhiên nàng vui vẻ.
Phản ứng của Mộ Khinh Ca làm Bạch Li ghen: "Hồ ly này, quan trọng với Khinh Ca như vậy?"
Nàng là Thánh thú viễn cổ, Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng. Hiện giờ tỉnh lại, có một chủ nhân còn chưa nói. Dù sao nàng rất thích Mộ Khinh Ca, cũng thích hương vị trên người nàng.
Nhưng má nó, quái nào nàng phải chung một chủ nhân với một con hồ ly?
Mùi khai của hồ ly dù cách rất xa, nàng đều ngửi được!
"Các ngươi đều như nhau. Ở trong lòng ta, các ngươi và cả Nguyên Nguyên, Manh Manh đều là người nhà và đồng đội của ta." Mộ Khinh Ca trả lời.
Nhưng những lời này lại khiến Bạch Li hụt hẫng. Lẩm bẩm: "Ta còn chưa từng chiến đấu cùng Khinh Ca nữa!"
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng: "Muốn đánh nhau, sau này có rất nhiều cơ hội. Không cần xoắn xuýt chuyện này, mau nói cho ta biết phải giúp Ngân Trần thế nào."
Bạch Li mắt trắng dã: "Không cần phiền toái như vậy, Khinh Ca đứng đây nhìn, hồ ly kia không nhanh thế đâu. Ngài lợi dụng khế ước dời lôi điện hướng tới hắn chuyển sang cho mình là được. Chỉ là, ngài ngàn vạn đừng có miễn cưỡng."
"Yên tâm đi, ta không sao." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.
Ầm ầm!
Đột nhiên một tiếng sấm nổ lên, phảng phất như trời đất sụp đổ.
Bạch Li và Mộ Khinh Ca đồng thời ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời.
Trong mắt Bạch Li hiện lên một tia ngưng trọng, nói với Mộ Khinh Ca: "Sắp bắt đầu rồi."
Ngay khi nàng vừa dứt lời, một tia chớp thô to như cánh tay trẻ con theo khe hở mây đen, trực tiếp hung hăng bổ xuống Ngân Trần.
Răng rắc!
Tia chớp đánh vào người Ngân Trần, vốn đang hôn mê đột nhiên mở con ngươi huyết hồng, phát ra tiếng kêu chói tai.
Thần sắc Mộ Khinh Ca biến đổi, muốn chạy qua xem.
Nhưng nàng vừa động, đã bị Bạch Li nắm lấy cánh tay, lắc lắc đầu với nàng.
Trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia do dự, Bạch Li lại nói: "Đừng hoảng hốt vội, hồ ly kia có thể ứng phó được."
Thời điểm giọng nói nàng vang lên, thanh âm Ngân Trần cũng vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca: 'Chủ nhân, đừng tới đây.'
Thanh âm Ngân Trần nghe vào không thấy có cảm giác suy yếu, điều này làm cho Mộ Khinh Ca thoáng yên tâm.
Nàng thu lại bước chân vừa ra, nhìn về phía Ngân Trần.
Ngân Trần ngửa đầu thét dài, thân thể đột nhiên biến lớn. Vốn là thân hình nho nhỏ, thình lình kích cỡ như tòa núi cao. Chín chiếc đuôi hồ như trường xà, lay động trong gió.
Đôi mắt huyết hồng của Ngân Trần nhìn lên tia chớp trên bầu trời, nhe răng, phát ra âm thanh chuẩn bị chiến đấu.
Răng rắc!
Lại một tia chớp bổ xuống, cửu vĩ phía sau Ngân Trần đi lên nghênh đón.
Tia chớp kia bổ xuống cửu vĩ, chia ra cho chín chiếc đuôi. Lực lượng bị suy yếu thuận theo đuôi hồ tiến vào thân thể Ngân Trần.
Sức mạnh lôi điện không ngừng du tẩu trên bộ lông Ngân Trần.
Hắn phát ra tiếng gào thét, chống lại một kích này!
Răng rắc! Răng rắc!
Hai tia chớp hợp lại một chỗ cùng nhau bổ xuống, hai mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc trừng lên.
Ngân Trần đạp chân sau, chủ động đón nhận, chín chiếc đuôi bảo vệ thân thể hắn cực kỳ chặt chẽ. Hai tia lôi điện trước sau dừng lên người Ngân Trần, hắn rêи ɾỉ một tiếng rơi xuống từ không trung.
Trong cửu vĩ, có một chiếc đuôi đã hóa thành hư ảo.
Phanh!
"Ngân Trần!" Mộ Khinh Ca cắn răng hô lên. Gương mặt nàng tràn đầy khẩn trương, không dám dời mắt khỏi Ngân Trần một giây.