Edit: Diệp Lưu Nhiên
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Lực lượng lôi điện ủ trong mây đen, lại chứa đầy. Ba tia lôi điện ầm ầm ầm bổ xuống, căn bản không cho Ngân Trần cơ hội thở dốc.
Khóe miệng Ngân Trần đã tràn ra vết máu, nhưng vẫn cắn răng đón nhận kiếp lôi.
Lập tức, năm chiếc đuôi của hắn đã biến mất không còn trước mặt Mộ Khinh Ca và Bạch Li. Cộng thêm một chiếc đuôi bị mất trước đó, bây giờ hắn chỉ còn lại ba chiếc đuôi.
"Còn mấy tia kiếp lôi?" Mộ Khinh Ca hỏi Bạch Li.
Bạch Li cũng nhíu mày nói: "Đã qua bảy tia, hẳn là còn hai tia nữa."
"Hai tia!" Mộ Khinh Ca mím chặt môi, nàng không xác định Ngân Trần còn có thể tiếp được hay không.
Ngay khi nàng chuẩn bị dùng lực khế ước trợ giúp Ngân Trần. Ngân Trần lại nói với nàng: 'Chủ nhân, đừng ra tay. Ta có thể tiếp được!'
Ngân Trần nói, khiến Mộ Khinh Ca hơi do dự.
Ngay lúc này, giữa khe hở mây đen rốt cuộc bổ xuống hai tia kiếp lôi.
Ngân Trần phát ra tiếng nghiêm nghị, lại lần nữa phản kháng kiếp lôi.
Hai tia kiếp lôi thoáng qua, sau lưng Ngân Trần chỉ còn lẻ loi một chiếc đuôi. Lông tóc trên người cũng cháy đen.
"Qua rồi!" Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng, Bạch Li lại nhìn lên bầu trời, nhíu mày không nói.
Chín tia lôi kiếp đã qua, lẽ ra phải tản đi rồi mới đúng. Thế nhưng vì sao vẫn còn tụ lại chưa tan.
Đột nhiên, một cỗ hơi thở còn mạnh hơn chín tia lôi kiếp xuất hiện trong tầng mây. Tròng mắt Bạch Li bỗng chốc co rụt lại, đôi mắt ngụy trang thành nhân loại lập tức biến thành đồng tử dựng đứng màu tím thuộc về Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng. Khiến ngũ quan vốn lãnh diễm của nàng càng thêm yêu dã.
Nàng đột nhiên nắm lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, trượt về sau kéo giãn khoảng cách với Ngân Trần.
"Làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Bạch Li lại cắn răng, giọng nói căm hận: "Hồ ly đáng chết này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể dẫn động đến lôi kiếp huyết mạch!"
"Cái gì lôi kiếp huyết mạch?" Mộ Khinh Ca cuống quít hỏi.
Vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Li, khiến nàng ngửi thấy nguy hiểm cực lớn!
Bạch Li không kịp giải thích, hô lớn với Ngân Trần: "Tiểu hồ ly, chớ khinh thường, còn có một tia lôi kiếp! Đừng chết yểu. Nếu ngươi chết, Khinh Ca chúng ta sẽ khổ sở!"
Lời nói của nàng khiến lông tóc Ngân Trần dựng lên, mắt đỏ sắc bén nhìn chằm chằm bầu trời u ám chưa tan.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Bạch Li.
Bạch Li nói với nàng: "Khinh Ca, ngài xác định muốn giúp hắn?"
Mộ Khinh Ca gật đầu không chút do dự.
"Vậy được. Chốc nữa lôi kiếp bổ xuống, ngài lập tức lợi dụng khế ước giúp hắn chia sẻ lực lôi điện, nhưng ngàn vạn đừng miễn cưỡng, đừng lấy mạng mình ra mạo hiểm." Bạch Li nhanh chóng nói.
Mộ Khinh Ca nheo mắt lại.
Nàng nghe ra từ giọng nói Bạch Li, kiếp lôi này không giống bình thường.
Không dám chủ quan, nàng cũng bắt đầu chuẩn bị.
'Chủ nhân, lúc ngài sắp độ lôi kiếp thì mở không gian ra, ta có thể dời lực lôi điện dẫn vào Lôi Trì.' Manh Manh nói, giống như hạn hán gặp nước mưa, khiến lo lắng trong lòng Mộ Khinh Ca giảm bớt không ít.
Nàng âm thầm gật đầu, chuẩn bị tất cả.
Kết nối khế ước, mở không gian ra.
Khi Mộ Khinh Ca chuẩn bị xong, mây đen trên bầu trời cơ hồ che phủ mặt đất, rốt cuộc xuất hiện một tia lôi điện màu đỏ có vòng sáng cực lớn.
Lôi điện vừa bổ ra, một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa ập vào mặt.
Phảng phất không có sinh linh nào có thể tránh được lôi kiếp tẩy lễ rửa tội.
"Đây rốt cuộc là lôi kiếp gì?!" Mộ Khinh Ca nhìn kiếp lôi kia, kinh hãi nói.
Kiếp lôi đỏ như máu, nàng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy!
Ầm ầm ầm!
Kiếp lôi thô bạo màu đỏ, bổ xuống từ mây đen.
Nhắm ngay giữa mi tâm Ngân Trần.
Dưới hơi thở cường hãn, toàn thân lông tóc Ngân Trần dựng đứng hết lên. Trong đôi mắt huyết sắc, là lôi điện màu đỏ đang đến gần.
Răng rắc rắc!
Lôi điện đỏ máu bao phủ cả người Ngân Trần.
Sức mạnh lôi điện khuếch tán xung quanh, thác nước bốc hơi, thảm cỏ thiêu trụi.
Thanh âm thống khổ của Ngân Trần truyền ra từ lôi điện.
Mộ Khinh Ca không dám chậm trễ, nhanh chóng dời lực lôi điện trên người Ngân Trần, đánh đến người mình....
'Phốc!'
Lực lượng kiếp lôi tiến vào thân thể Mộ Khinh Ca, khiến nàng trực tiếp phun ra ngụm máu tươi.
Lực lượng lôi điện này còn cường đại hơn bất kỳ lôi điện nào nàng từng trải qua!
Nhưng cũng may thân thể nàng từng được cải tạo, lại thường tu luyện trong Lôi Trì. Sau nháy mắt không thích ứng, nàng đã thừa nhận được lực lượng lôi điện cường đại này.
Đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca, nhiễm hồng lôi điện.
Mạch máu trên làn da bạo liệt, chảy máu nhiễm đỏ cả da.
"Khinh Ca, ngài thừa nhận quá nhiều rồi!" Thấy tình cảnh này, Bạch Li hô lên nôn nóng.
Mộ Khinh Ca không đáp lại.
Mà dời lực lôi điện từ người Ngân Trần, chuyển qua ít một.
Nhưng nàng không định cứng rắn liều chết vượt qua, mà là dẫn lực lượng lôi điện vào không gian, để Manh Manh đưa vào Lôi Trì.
Lực lôi điện đỏ như máu du tẩu trên người Mộ Khinh Ca, tẩy tủy gân cốt huyết mạch nàng, thậm chí cải tạo lực lôi điện vốn có của nàng.
Lôi hệ di năng của nàng cũng được bao bọc bởi lôi điện màu đỏ, thay thế cho màu tím lam vốn có.
Tất cả điều này, Mộ Khinh Ca không phát hiện, nàng chỉ chuyên tâm cùng Ngân Trần chống cự khảo nghiệm đến từ bầu trời!
Qua hồi lâu, lực lượng lôi điện dần tan đi.
Mộ Khinh Ca như bị hư thoát mềm nhũn, được Bạch Li đỡ lấy ôm vào lòng.
"Khinh Ca, ngài không sao chứ?" Trong đồng tử dựng thẳng của Bạch Li tràn ngập lo lắng.
Mộ Khinh Ca vô lực lắc đầu, giờ phút này tuy toàn thân vừa bủn rủn vừa mệt, nhưng không trở ngại. Hơn nữa, các tế bào đã được cải tạo qua đang không ngừng chữa trị trọng tổ, khôi phục cơ năng thân thể nàng.
Nàng không lo lắng cho thân thể mình, mà lo lắng Ngân Trần: "Ngân Trần sao rồi?"
Bạch Li nhìn Ngân Trần bên kia, một chùm lôi điện đỏ máu đang bao bọc lấy hắn, không nhìn thấy rõ. Nhưng mây đen đã tan đi, sắc trời đã khôi phục trong sáng.
Thu hồi mắt, Bạch Li nói với Mộ Khinh Ca: "Hắn không sao, hẳn là đang hóa hình."
Nghe thấy Ngân Trần không sao, Mộ Khinh Ca rốt cuộc yên tâm mỉm cười.
Bạch Li oán trách nói: "Đã bảo ngài đừng có quá liều mạng."
"Ta không sao." Mộ Khinh Ca nói câu, thân thể đã khôi phục sức lực.
Theo thân thể đề cao, nàng cảm thấy tốc độ khôi phục thương tổn càng lên cao, càng lúc càng nhanh.
Nhìn toàn thân máu đen, Mộ Khinh Ca nói với Bạch Li: "Ta đi thay y phục trước." Nói xong, nàng biến mất trước mắt Bạch Li, vào trong không gian.
Nhưng rất nhanh, lần thứ hai Mộ Khinh Ca xuất hiện trước mặt Bạch Li, cả người đã rực rỡ hẳn lên, những máu đen đó đã được tẩy rửa sạch sẽ.
"Ngân Trần đang hóa hình sao?" Mộ Khinh Ca nhìn chùm điện đỏ máu đang bao vây Ngân Trần.
Giờ phút này Ngân Trần đã rút nhỏ kích cỡ, thân thể bị chùm điện màu đỏ bao bọc quấn lên giống như màng thịt.
Màng thịt kia đang chậm rãi mấp máy, phảng phất có sinh mệnh.
Bạch Li gật đầu: "Không bao lâu nữa là ngài có thể nhìn thấy hồ ly biến thành người."
Mộ Khinh Ca cười không nói.
Nàng không nói cho Bạch Li, thật ra nàng đã sớm biết dáng vẻ Ngân Trần biến thành người thế nào. Hồi mới gặp, Ngân Trần tạo ảo cảnh muốn mạng nàng, nàng đã thấy qua.
Cẩn thận nhớ lại, nàng cư nhiên quen biết Ngân Trần lâu như vậy!
Thật đúng là thời gian như thoi đưa!
Khi suy nghĩ Mộ Khinh Ca bay xa, tầng màng mỏng màu đỏ bao quanh Ngân Trần bỗng hóa thành tinh quang tiêu tán.
Thân thể tuyết trắng cuộn tròn thành một đoàn, xuất hiện trước mặt hai người Mộ Khinh Ca và Bạch Li.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, còn chưa kịp thấy rõ đã bị một bàn tay ngăn trở.
Đó là tay thuộc về Bạch Li, thon dài mềm mại. Nàng chặn tầm mắt mình, Mộ Khinh Ca tưởng tượng là hiểu.
"Hồ ly thúi, nhanh chóng mặc quần áo vào!"
Quả nhiên...
Mộ Khinh Ca yên lặng cười.
Thanh âm lãnh lệ của Bạch Li phối hợp với giọng nói bú sữa, đúng là chẳng có sức thuyết phục!
Mộ Khinh Ca nhìn trời, không nghĩ ra một ngự tỷ khí phách như Bạch Li sao lại có một thanh âm bán manh như vậy?
Khi tầm mắt Mộ Khinh Ca bị che đậy, khuôn mặt lạnh buốt của Bạch Li nhìn chằm chằm nam nhân đứng dậy từ mặt đất.