Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nam nhân có một đầu tóc bạc dài, phiêu dật xuất trần.
Thân thể cao lớn, tỉ lệ hoàn mỹ. Đường cong cơ bắp đều rõ ràng, lộ ra gợi cảm chí mạng.
Ngũ quan càng là yêu dã vũ mị, rồi lại cương nghị lãnh khốc. Cặp mắt đỏ hồ ly đủ để khiến bất kì nữ tử nào đều trầm luân trong đó.
Hồ tộc vốn chính là nhất tộc được trời ưu ái. Tộc nhân bọn họ chỉ cần hóa hình thành công, bề ngoài đều sẽ xuất sắc điên đảo chúng sinh.
Càng đừng nói Ngân Trần chính là Tuyết Hồ Vương! Vương giả hồ tộc!
Bạch Li nói, không khiến Ngân Trần thấy xấu hổ. Hắn lạnh lùng nhìn qua, đôi mắt đỏ chuyển động lưu quang: "Xà tham ăn, không hiểu phi lễ chớ nhìn sao?"
"Phụt!" Mộ Khinh Ca không nhịn được phì cười.
Xà tham ăn? Ngân Trần thật sự không phải xuyên không tới chứ? Biệt danh Bạch Li làm cho Mộ Khinh Ca liên tưởng đến một trò chơi kinh điển ở kiếp trước.
Ngẫm lại trò chơi kia, rất hợp với Bạch Li.
Ừm, đúng là chuẩn xác chết tiệt!
Tiếng cười của Mộ Khinh Ca vô hình trừ khử không khí giương cung bạt kiếm.
Ngân Trần nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đôi mắt nàng bị Bạch Li che đi, cản trở tầm mắt lẫn nhau.
Ánh mắt Bạch Li quét tới quét lui trên người Ngân Trần, lạnh giọng châm chọc: "Hồ ly thúi, ngươi có hiểu cái gì gọi là liêm sỉ không."
Cảm giác trơn bóng mát mẻ, đúng là không tốt.
Nhưng Ngân Trần vẫn khốc khốc, không phản ứng Bạch Li.
"Ách, Bạch Li nói đúng. Không mặc y phục dễ bị cảm lạnh. Ngân Trần, ta đưa ngươi về không gian thay y phục trước. Ngươi tạm mặc những y phục đó, chờ về tới Lạc Đô, ta sẽ gọi thợ may cho ngươi y phục vừa người." Mộ Khinh Ca nói.
Mộ Khinh Ca ra lệnh, Ngân Trần dĩ nhiên sẽ không phản kháng.
Bạch quang chợt lóe, hắn biến mất trước mắt Bạch Li.
Xác định không còn mùi khai hồ ly ở đây nữa, Bạch Li mới thả tay xuống.
Nhưng nàng lại nhíu mày kỳ quái: "Kỳ quái! Hắn vừa tỉnh lại, sao biết ta có thể ăn?"
"Ách, có lẽ thời điểm Ngân Trần hôn mê, thần trí vẫn còn, cho nên nghe được chúng ta nói." Mộ Khinh Ca giải thích thay Ngân Trần.
Bạch Li trái lại không miệt mài theo đuổi, chỉ phản ứng lại rồi mày liễu dựng ngược: "Hắn gọi ta là gì? Xà tham ăn? Cái đồ hồ ly thúi lẳиɠ ɭơ."
Mộ Khinh Ca cười ngượng ngùng, bồi thêm một câu: "Ngươi gọi hắn là hồ ly thúi, hắn gọi ngươi là xà tham ăn, rất công bằng."
"Khinh Ca!" Bạch Li u oán nhìn về phía nàng.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Được rồi, phỏng chừng Ngân Trần đã mặc xong y phục, chúng ta về không gian đi."
"Ta không muốn, thật vất vả ta mới ra ngoài được." Bạch Li từ chối.
Mộ Khinh Ca câu môi cười: "Ta về nhà thăm người thân, mang theo ngươi bên cạnh, ta phải giải thích không biết bao nhiêu lần. Chờ ta xử lý chuyện xong xuôi rồi rời khỏi Lâm Xuyên, ta sẽ thả ngươi ra, tùy ý ngươi ở bên ngoài bao lâu cũng được."
Bạch Li nghĩ nghĩ, cảm thấy Mộ Khinh Ca nói có lý.
Tưởng tượng đến, nếu hiện tại đi ra ngoài phải cùng Mộ Khinh Ca chạm mặt đủ loại người, xem đám nhân loại ngươi lừa ta gạt, vẫn là thôi đi, không bằng thoải mái ở không gian.
Chờ nàng ngủ dậy một giấc, phỏng chừng Mộ Khinh Ca cũng sắp rời khỏi Lâm Xuyên, khi đó ra ngoài không muộn.
Nghĩ thông suốt xong, Bạch Li không kiên trì nữa mà cùng Mộ Khinh Ca về không gian.
Trong không gian, Ngân Trần đã thay xong y phục.
Manh Manh và Nguyên Nguyên đứng trước mặt hắn, tay chống cằm, đôi mắt toát ra nụ cười si mê, khóe miệng còn nhỏ xuống vật gì đó khả nghi.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, trường hợp này làm nàng hơi kinh ngạc.
Đứng trong không gian là một nam tử tóc bạc thân hình đĩnh bạt, mảnh khảnh cao quý. Mặc một thân hồng y, yêu mị tuấn dật nói không nên lời. Đặc biệt là đôi mắt đỏ kia, càng khiến người ta cảm thấy như hai viên đá quý.
Mặc dù Mộ Khinh Ca đã từng thấy Ngân Trần hóa hình, nhưng bây giờ cũng bị làm cho choáng ngợp.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân Ngân Trần là Thần thú, hắn yêu dã tuấn dật khác xa với Hàn Thải Thải, có thêm mấy phần tiên khí mờ ảo.
'Cơ hồ đuổi kịp khí thế của Mạch đại gia nha!' Mộ Khinh Ca sợ hãi thán phục trong lòng.
Nhưng nàng đột nhiên ngộ lại, sửa lại ý nghĩ sai lầm trong lòng mình: 'Ừm! Không, Tư Mạch nhà nàng là soái siêu cấp vô địch vũ trụ, không ai so sánh được, không ai vượt qua được!'
"Chủ nhân." Ngân Trần cung kính với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Trước kia thì thôi đi, bây giờ bộ dáng ngươi hiện tại mà vẫn gọi ta là chủ nhân, ta không quen. Ngươi cũng giống với Bạch Li gọi ta là Khinh Ca đi."
Ngân Trần cũng không kiên trì, hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Dù sao, vô luận sửa xưng hô thế nào, quan hệ chủ tớ giữa hắn và Mộ Khinh Ca sẽ không thay đổi.
Đặc biệt trải qua nhiều chuyện đồng sinh cộng tử như vậy.
"Khinh Ca, tại sao lại để hồ ly thúi kia học theo ta?" Bạch Li không thuận theo.
Ngân Trần lạnh lùng liếc nhìn nàng, nói: "Xà tham ăn ngươi đừng quên mình là người mới."
"Hồ ly thúi! Ngươi tìm chết!" Bạch Li dựng thẳng đồng tử, cả người đầy sát khí.
Ngân Trần cũng không yếu thế chút nào, đôi mắt đỏ tràn đầy quang mang sắc bén.
Hiện giờ tu vi hắn và Mộ Khinh Ca không phân cao thấp, chống lại một Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng chưa hoàn toàn thức tỉnh trí nhớ và năng lực, hắn vẫn có sức liều mạng.
"Đủ rồi!" Mộ Khinh Ca thở dài.
Nàng phát hiện, bên cạnh nàng tụ tập toàn phi nhân loại, thật sự đúng là đôi oan gia.
Cũng may, bọn hắn chỉ cãi nhau, không làm chuyện gì khác người. Nếu không chắc đầu nàng muốn to ra luôn.
Mộ Khinh Ca phát uy, hai đầu nhỏ, hai đầu lớn lập tức yên lặng.
Quét mắt nhìn bọn họ, Mộ Khinh Ca mới hỏi: "Bạch Li, lúc trước ngươi nói lôi kiếp huyết mạch là ý gì?"
Câu hỏi này, Ngân Trần cũng nhìn qua Bạch Li.
Bạch Li thưởng cho Ngân Trần cái nhìn xem thường, mới nói với Mộ Khinh Ca: "Lôi kiếp huyết mạch rất khó xuất hiện. Nói dễ hiểu thì, nó chỉ xuất hiện khi linh thú có huyết mạch Thánh thú viễn cổ trải qua lôi kiếp tẩy lễ. Nhưng hồ ly thúi này không phải chỉ có huyết mạch Thần thú sao? Sao lại có cả huyết mạch Thánh thú viễn cổ?"
Nói xong, nàng tò mò đánh giá Ngân Trần.
Mộ Khinh Ca cũng nhìn về phía Ngân Trần, tựa hồ đang hỏi hắn có biết chuyện này hay không.
Nhưng Ngân Trần lại mờ mịt lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ.
"Xem ra hồ ly thúi này cũng không biết, nhưng mà mặc kệ, có được huyết mạch Thánh thú viễn cổ đồng nghĩa hồ ly thúi này rất có tiềm lực." Bạch Li khẽ gật đầu.
Sắc mặt Ngân Trần hơi đen, hừ lạnh: "Xà tham ăn, đừng có chốc chốc gọi ta là hồ ly thúi."
Bạch Li ngạo kiều hừ một tiếng.
Ngân Trần im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Xà tham ăn, có ai từng nói qua thanh âm ngươi nghe rất giống em bé bú sữa chưa."
"Hồ ly thúi, ngươi chán sống!" Bạch Li hận nhất là người khác nói âm thanh nàng, lập tức hóa thành bạch quang nhắm về phía Ngân Trần.
Ngân Trần cũng không cam lòng yếu thế, thân thể hư hóa đánh nhau với Bạch Li.
Mộ Khinh Ca lắc lắc đầu, lúc rời đi thì nói với Manh Manh: "Ngươi là khí linh, đừng để bọn họ đánh hỏng địa bàn của chúng ta!"
Dứt lời, nàng biến mất.
Trong mắt Manh Manh sáng ngời: 'Đúng vậy! Nơi này chính là nhà của Manh bảo bảo và chủ nhân! Sao có thể để mặc cho hai người xấu phá hư?' Manh Manh tâm niệm vừa động, hai tia sáng đánh nhau túi bụi đã bị kéo ra, một tên bị vứt ra phía nam không gian, một tên bị vứt ra phía bắc.
Vỗ vỗ tay, Manh Manh đắc ý nói với Nguyên Nguyên: "Thu phục! Đi, Manh tỷ tỷ giúp tiểu tử ngươi làm mấy bộ y phục!"
Nguyên Nguyên chép miệng chậc lưỡi, tay bụ bẫm vuốt túi rỗng tuếch, thở dài hoài niệm: "Ta nhớ cha rồi!"
...
Ra khỏi không gian, Mộ Khinh Ca cưỡi hắc diễm đi vào dịch quán hội hợp với Long Nha Vệ.
Mới vừa thấy hình dáng dịch quán, nàng đã nghe thấy thanh âm quen thuộc đang nói chuyện với Mặc Dương.
"Mặc Dương, ngươi nói cho ta biết, lời đồn bên ngoài là thật? Lão đại ta là nữ?"
"Thiệu công tử, chốc nữa Tiểu tước gia sẽ trở lại. Ngài có thắc mắc gì, cứ trực tiếp đi hỏi." Mặc Dương nói.
Thiệu mập cư nhiên chạy tới dịch quán chờ nàng!
Kinh hỉ này làm cho Mộ Khinh Ca mỉm cười từ nội tâm.
Nàng cưỡi hắc diễm đến dịch quán, nhìn thấy thân thể tròn vo kia, cười nói: "Mập mạp."
Xưng hô quen thuộc làm cho Thiệu mập ngẩn ra, linh hoạt xoay người, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Kinh hỉ trong mắt hắn bị thay thế bằng kinh hãi. Hắn trừng lớn đôi mắt ti hí, chỉ vào Mộ Khinh Ca, lắp bắp nói: "Lão đại... huynh huynh huynh huynh..."