Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 633: Phát động toàn bộ Lâm Xuyên cầu thú! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Khinh Ca, Thánh Vương bệ hạ tự mình tới cửa cầu hôn. Con còn không mau tới đây!" Mộ Hùng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cơ hồ muốn trừng to mắt.

Mộ Khinh Ca nghe thấy câu này, quả thực chính là mọi tư vị đều chạy lên não!

Mộ Khinh Ca hung hăng giựt khóe miệng, nhìn về phía đầu sỏ.

Gương mặt mị hoặc chúng sinh, khuynh thành như tiên kia lại đang nở nụ cười ranh mãnh, thong dong nhìn về phía nàng.

'Nam nhân này cố ý!' Mộ Khinh Ca chắc chắn trăm phần trăm.

Khi nàng từ chối gia hỏa này theo mình về Tần quốc, hắn khẳng định đã hạ quyết tâm tiền trảm hậu tấu rồi!

Mộ Khinh Ca đen mặt, sai người hầu Mộ gia: "Các người đều lui xuống đi, nên làm gì thì làm đấy!"

Tiểu tước gia lên tiếng, trò hay giải tán.

Mặc dù người Mộ gia có lòng xem, cũng không chịu nổi sát khí từ Tiểu tước gia!


Lập tức người Mộ gia như chim muông tan tác, khôi phục đại sảnh yên tĩnh. Ngay cả Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng lui ra, quay trở về Trì Vân uyển chuẩn bị mọi thứ chờ Mộ Khinh Ca.

Người không liên quan đều lui xuống, Mộ Khinh Ca mới cất bước vào đại sảnh.

Mộ Hùng nhìn nàng chằm chằm, lần đầu tiên thấy cháu gái mặc nữ trang. 'Đẹp! Thật là đẹp! Đẹp hơn nương nó, phong phạm hơn cha nó!' Mộ Hùng nhất thời lão lệ tung hoành.

Nhiều năm như vậy, ông mắc nợ cháu gái!

"Gia gia, ngài khóc gì vậy?" Nhìn thấy khóe mắt Mộ Hùng ướŧ áŧ, hốc mắt ửng đỏ. Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi.

Mộ Hùng chớp chớp mắt, kiên cường nói: "Ta đâu có khóc?"

Biết lão gia tử sợ mất mặt, Mộ Khinh Ca cười không hỏi nhiều.

Nàng nhìn về phía Tư Mạch. Cô Nhai và Cô Dạ không ở bên cạnh hắn, nhưng phỏng chừng là nấp trong chỗ tối.


Mộ Khinh Ca đi tới cái ghế bên cạnh Mộ Hùng rồi nói với ông: "Gia gia ngồi xuống đi."

Ngồi?

Ông sao dám?

Không thấy có một vị tôn đại thần đang ngồi ở chính vị sao?

Mộ Hùng kéo dài mặt già.

Cháu gái cho ông kinh hỉ lớn quá! Nếu không phải những năm gần đây, thể trạng ông không tồi, bằng không lúc nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ, phỏng chừng đã nhồi máu cơ tim.

Mộ Hùng do dự, khiến Mộ Khinh Ca bất mãn nhìn về phía Tư Mạch. Thấy hắn ngồi chình ình ở chủ vị, không khỏi nói móc: "Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người tới cầu hôn ngồi ở chủ tọa."

Tư Mạch đầy mặt vô tội giải thích: "Ta từ chối, nhưng Mộ lão kiên trì."

Mộ Hùng vội nói: "Không sai! Thánh Vương bệ hạ đại giá quang lâm, chẳng lẽ để lão... khụ khụ, ngồi ở ghế dưới sao?" Mộ Hùng suýt thì buột miệng ra ba chữ 'lão nhân gia'. Nhưng nghĩ đến mục đích Thánh Vương bệ hạ tới đây, ông kịp thời phanh lại, cứng rắn nghẹn xuống. Nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, sắp bị sặc rồi.


Dáng vẻ Mộ Hùng làm cho Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười.

Nàng đúng là không thể hiểu được ấn tượng cố hữu của dân chúng Lâm Xuyên đối với Tư Mạch, rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương!

"Chàng tay không tới cầu hôn?" Mộ Khinh Ca đánh giá Tư Mạch một chút, lại nói móc.

"Ta mang cả người ta đến." Ngữ khí Tư Mạch thành khẩn trả lời.

Phảng phất ý tứ trong lời hắn chính là, thứ trân quý nhất của ta là bản thân, cho nên ta tự mang mình đến.

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, bị da mặt dày của nam nhân này đánh bại.

Thật ra, nàng biết được dụng ý Tư Mạch tới một chuyến này.

Qua trận chiến Thiên Đô, thiên hạ đều biết quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Thánh Vương bệ hạ!

Nhưng dù sao cũng là người ngoài truyền miệng, tổng không tránh được một số lời nói ghen ghét. Tư Mạch tới Tần quốc, vào Mộ phủ, chính là tự mình nói rõ với Mộ Hùng chuyện này. Mặc dù hiện tại bọn họ chưa thành thân, nhưng vẫn phải định danh phận ra.
Hắn không cho phép bất kì kẻ nào chửi bới Mộ Khinh Ca, càng muốn cho người khắp thiên hạ đều biết là hắn cầu thú Mộ Khinh Ca. Không giống như kẻ có ác ý phỏng đoán, là Mộ Khinh Ca dùng sắc đẹp mê hoặc hắn.

Không biết vì sao, Mộ Khinh Ca bỗng thấy cảm động.

Một người cường đại không thèm để ý người khác như vậy, lại có thể suy xét đến mức đó vì nàng. Dù nàng căn bản không để bụng lời nói linh tinh, nhưng cũng khiến nàng thấy lòng ấm áp.

"Chàng định làm thế nào?" Bị cảm động, Mộ Khinh Ca phối hợp với nam nhân.

Tư Mạch lại cười nói: "Hôm nay tới gặp Mộ lão nói trước một tiếng, ngày mai ta sẽ lại đến."

Đôi mắt màu hổ phách, lóe ra ánh sáng chói mắt.

"Được, ta chờ chàng." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu. Đáp ứng dứt khoát, không có một tia xấu hổ.

Tư Mạch nói đến là đến, nói đi là đi.
Thẳng đến khi hơi thở của Tư Mạch tiêu tán sạch sẽ, Mộ Hùng vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Gia gia, hồn về hồn về!" Mộ Khinh Ca nghịch ngợm vươn tay, quơ quơ trước mặt ông.

Mộ Hùng giật mình, phục hồi tinh thần lại. Nhìn chủ tọa trống không, chén trà đã sớm nguội, kinh ngạc hỏi: "Thánh Vương bệ hạ đâu?"

"Sớm đi rồi." Mộ Khinh Ca chẳng hề để ý nói.

"Đi rồi!" Thanh âm Mộ Hùng đột nhiên tăng cao, kích động nói: "Đi thế nào? Không phải tới cầu hôn sao? Sao đã đi rồi?"

Dáng vẻ kia của ông làm cho Mộ Khinh Ca cho rằng mình đã đến tuổi hận không thể gả, vất vả lắm mới có người tới cửa cầu hôn nên không được bỏ lỡ.

Nàng co khóe miệng, đen mặt giải thích cho Mộ Hùng: "Ngày mai chàng ấy sẽ lại đến."

"Ồ, ngày mai lại đến." Mộ Hùng mờ mịt gật đầu. Đột nhiên, ông co rụt mắt, hỏi lại: "Ngày mai lại đến?"
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Chàng ấy nói, phải cho cháu gái một danh phận trước toàn dân thiên hạ." Nói xong, nàng nhíu nhíu mày. Bởi vì lời nói này nghe không được tự nhiên.

Đã nói là nàng lấy hắn mà! Nàng đã hạ sính lễ rồi cơ mà!

Sao tự dưng lại đảo ngược rồi hả?

"Tốt! Tốt! Tốt!" Mộ Hùng tiêu hóa lời Mộ Khinh Ca, kêu lên ba tiếng tốt. Chậm rãi ngã ngồi xuống ghế, mắt già lập lòe lệ quang.

Cảm xúc của Mộ Hùng, cảm nhiễm tới Mộ Khinh Ca.

Nàng nhẹ giọng kêu: "Gia gia."

Mộ Hùng ngẩng đầu nhìn nàng, vẫy vẫy tay. Mộ Khinh Ca đi tới chỗ ông, ngồi xuống bên cạnh.

"Ca nhi, chuyện này con nghĩ thế nào?" Mộ Hùng hỏi.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca vừa chuyển, cười nói: "Thế còn gia gia?"

Mộ Hùng cười xua tay, cảm thán nói: "Ta già rồi, không muốn động não. Chuyện hôn sự chủ yếu vẫn xem chính con. Nếu con và Thánh Vương bệ hạ lưỡng tình tương duyệt, vậy đương nhiên là duyên trời tác hợp. Sau này có Thánh Vuơng bệ hạ chăm sóc con, ta cũng yên tâm. Nhưng nếu con cảm thấy miễn cưỡng, cũng đừng sợ, từ chối thì từ chối. Mộ gia chúng ta, gia gia ta nhất định sẽ đứng bên cạnh con, cùng con."
Ở Lâm Xuyên, có bao nhiêu hôn sự của nữ nhi là do cha mẹ làm chủ, hy sinh vì lợi ích?

Nhưng ở Mộ gia không như vậy!

Mộ Hùng thấu tình đạt lý, muốn bọn tiểu bối ở mặt tình cảm không sinh ra tiếc nuối.

"Gia gia, con sẽ gả cho chàng." Lần đầu tiên Mộ Khinh Ca thổ lộ tiếng lòng mình ở trước mặt người khác. Nàng dùng từ 'gả', đại biểu nàng đã nhận định Tư Mạch, khiến gia gia yên tâm.

Mộ Hùng sửng sốt, câu môi cười nói: "Tốt! Nữ nhi Mộ gia ta dám yêu dám hận, không cần bẽn lẽn thẹn thùng, ra vẻ sĩ diện!"

"Hầy! Nếu cha mẹ con còn ở đây, nãi nãi thúc thúc con còn ở đây chứng kiến hôm nay, không biết vui vẻ bao nhiêu." Sau khi vui mừng, Mộ Hùng lại nhớ tới người thân qua đời, không khỏi khiến ông có chút thương cảm.

Đề cập đến chuyện này, ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi lóe, nhân tiện nói: "Gia gia, con có chuyện này muốn nói với ngài."
"Chuyện gì?" Mộ Hùng nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Lập tức, Mộ Khinh Ca kể ra mình phỏng đoán hoài nghi mẫu thân đến từ Trung Cổ Giới cho Mộ Hùng. Thậm chí còn phỏng đoán mẫu thân có lẽ bị người Tang gia mang đi. Mà lúc trước mẫu thân muốn tìm thi cốt phụ thân mới rời Mộ phủ. Có lẽ tìm được mẫu thân, là có thể biết một số chuyện về phụ thân năm đó.

Cho nên, nàng cần phải tới Trung Cổ Giới một chuyến.

Hơn nữa, chuyện Nhạc gia, nàng cũng phải giải quyết hoàn toàn. Miễn cho bọn chúng bớt thời gian phái người xuống Lâm Xuyên gây phiền toái cho Mộ gia.

Trừ chuyện này ra, nàng cũng cần phải đến Trung Cổ Giới xử lý một số chuyện linh tinh khác.

Huống chi nàng phải tiếp tục mạnh lên, cũng chỉ có thể rời khỏi Lâm Xuyên, tiến vào Trung Cổ Giới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.