Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thuyền lớn như đảo nhỏ di động, trôi trên Khổ Hải.
Bọn họ vừa mới ra khỏi Cổ Vu quốc chưa đến hai ngày, cho nên hiện giờ vẫn còn ở bờ Khổ Hải.
Hải dương mênh mông vô bờ, không biết nơi nào là bờ. Thậm chí bọn họ có chút không phân rõ phương hướng. Trước đó chuẩn bị tốt công tác hàng hải, đến Khổ Hải thế mà đều không nhạy.
Năm trăm Long Nha Vệ, Mặc Dương, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều chỉnh tề đứng trên boong thuyền.
Ở trước mặt bọn họ, chính là Mộ Khinh Ca.
Trước mặt nàng, chính là bánh lái con thuyền.
Giữa bánh lái có một chỗ lõm hình tròn.
Như cố ý thiết kế.
Mộ Khinh Ca cầm một đồ vật giống đĩa tròn có khắc ký tự và đồ đằng huyền ảo, khiến nó tỏa ra hơi thở thần bí.
Đây là Tư Mạch cho nàng, nghe nói có thể tăng mạnh phòng ngự của cự thuyền, có thể bảo đảm hướng đi không lệch, thuận lợi đưa Mộ Khinh Ca tới Trung Cổ Giới.
Tư Mạch có thể vận dụng đại pháp lực của mình trực tiếp đưa Mộ Khinh Ca và Long Nha Vệ vào Trung Cổ Giới.
Nhưng hắn không làm vậy, Mộ Khinh Ca cũng không yêu cầu.
Bởi vì bọn họ đều biết, xuyên qua Khổ Hải chính là một lần rèn luyện. Mà Mộ Khinh Ca muốn trưởng thành, Long Nha Vệ muốn trưởng thành, cần nhất là rèn luyện.
Cho nên hắn chỉ có thể cho một số bảo đảm, nhưng không thể thay nàng qua cửa!
Đánh giá đĩa tròn lại một lát, Mộ Khinh Ca gắn nó vào chỗ lõm.
Chỗ lõm được thiết kế hơi lớn hơn với đĩa tròn một chút.
Nhưng khi đặt vật đó vào trong, cư nhiên phát ra ánh sáng. Dường như lõm tròn cũng nổi lên biến hóa, nó tự động điều chỉnh lớn nhỏ, vừa khớp với đồ vật.
Ánh sáng chợt lóe, đĩa tròn đã khít chặt với chỗ lõm không một kẽ hở.
Như thể đây là thiết kế trang trí cho bánh lái.
Chiếc đĩa vào đúng vị trí, đồ đằng thần bí bắt đầu biến hóa.
Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm đồ đằng trên đĩa tròn biến hóa, hơi kinh ngạc.
Những đồ đằng, đường cong, ký tự điêu khắc trên đĩa tròn nhanh chóng vận chuyển, dần dần biến lớn, phát ra kim quang lao ra từ đĩa tròn, hướng tới xung quanh.
Chúng nó hạ xuống bốn phía con thuyền, phảng phất kết thành vòng phòng hộ bảo vệ con thuyền trôi trên Khổ Hải, không bị ngoại lực xâm phạm.
Những kim quang đó lướt qua chớp mắt.
Khi biến mất, khϊếp sợ trong mắt mọi người đều chưa thối lui.
Mà lúc này, bánh lái lại có biến hóa.
Vốn không nhúc nhích, cư nhiên bắt đầu tự động xoay.
Nó đung đưa trái phải, điều chỉnh phương hướng cự thuyền, tự động tránh khỏi tảng băng di động và đá ngầm đáy biển. Phảng phất sau bánh lái là một vị thuyền trưởng già đang lão luyện lái thuyền.
Đường biển đi thông Trung Cổ Giới, hắn dường như đã lái cả đời, sớm nhớ kỹ trong lòng.
"Đồ vật Thánh Vương bệ hạ lấy ra, quả nhiên đều là bảo bối!" Ấu Hà mỉm cười.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, nội tâm thoáng đắc ý.
Hoa Nguyệt cười nói: "Hì hì, còn gọi Thánh Vương bệ hạ sao? Chúng ta có phải nên đổi giọng gọi là cô gia không?" Nói xong, còn trộm liếc Mộ Khinh Ca.
Tựa hồ muốn nhìn ra một tia ngại ngùng trên mặt chủ tử nhà mình.
Đáng tiếc, nàng phải thất vọng rồi.
Mộ Khinh Ca đảo mắt qua, cười nói: "Các ngươi gọi ta là Tiểu tước gia, gọi hắn là cô gia, hình như có chút không hợp."
Hai nha đầu cứng lại, vẻ mặt mờ mịt.
Nhóm Long Nha Vệ đều dựng lỗ tai lặng lẽ nghe, sợ sau này gọi sai.
"Vậy phải gọi thế nào?" Hoa Nguyệt tò mò hỏi.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt giảo hoạt: "Các ngươi có thể gọi hắn là phu nhân! Ha ha ha ha!"
Bỏ lại đám quần chúng đã hóa đá, Mộ Khinh Ca cười lớn đi tới khoang thuyền.
"Phu... phu nhân?" Vẻ mặt Hoa Nguyệt đau khổ, nhìn về phía Ấu Hà bên cạnh.
Ấu Hà cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Dĩ nhiên các nàng không thể xưng hô Tư Mạch là phu nhân, nếu không kết cục sẽ rất thảm thiết.
"Lúc trước không phải Thánh Vương bệ hạ giả mạo làm biểu ca của Tiểu tước gia sao? Lúc ấy Tiểu tước gia bảo chúng ta gọi ngài là Mạch đại gia. Cái này nghe ra có vẻ hơi hờn dỗi... Ừm, sau này chúng ta gọi là Mạch gia đi." Ấu Hà nghĩ, bất đắc dĩ nói.
Xưng hô loạn xà ngầu này khiến nàng cũng bất lực.
Nhóm Long Nha Vệ trộm nhớ kỹ xưng hô này, chỉ có Mặc Dương thờ ơ.
Tựa hồ trong mắt hắn chỉ có một chủ nhân là Mộ Khinh Ca, người hắn để ý cũng chỉ có một mình nàng. Mặt khác, hắn sẽ không quan tâm, cũng sẽ không phản ứng.
...
Ba ngày, chớp mắt đã qua.
Trời mới hừng sáng, đã có người bẩm báo cho Khương Ly. Nói là bốn người Mai Tử Trọng ở ngoài hoàng cung cầu kiến nữ hoàng bệ hạ.
Khương Ly buông chén canh phỉ thúy, nở nụ cười: "Đúng là sốt ruột."
Lau khóe miệng, nàng đứng lên phân phó: "Đưa bọn họ tới giếng Si U."
Nghe thấy ba chữ 'giếng Si U', thần sắc nữ quan bên cạnh Khương Ly biến đổi, khϊếp sợ nhìn về phía nàng.
Nhưng Khương Ly cũng không tiết lộ hay giải thích quyết định của mình cho bất kỳ ai.
Nàng đi nhanh rời khỏi tẩm cung, biến mất trước mặt nữ quan.
Nữ quan bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa theo Khương Ly phân phó đi làm.
Giếng Si U, là cấm địa trong hoàng cung Cổ Vu quốc. Không có nữ hoàng Cổ Vu dẫn dắt, không ai có thể đi vào.
Khương Ly đứng cạnh giếng chưa bao lâu, bốn người Mai Tử Trọng đã được đưa tới.
Nàng xoay người nhìn bốn người, cười trêu: "Xem ra có thể làm bằng hữu của Mộ Khinh Ca, đều là người không sợ chết."
Bốn người không nói gì, đôi mắt chỉ có kiên định.
"Nếu chuẩn bị tốt, vậy đi theo ta." Khương Ly nói xong, xoay người dẫn đầu xuống giếng!
Cảnh này tới đột ngột, không có dự đoán trước.
Ánh mắt bốn người Mai Tử Trọng co rụt lại, sắc mặt đều khẽ biến.
Triệu Nam Tinh bình phục lại tim đập bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nhanh bởi Khương Ly, thì thào nói: "Xem ra đó chính là cửa vào." Nói xong, hắn nhìn đồng bạn bên cạnh, dẫn đầu đi tới bên giếng.
Đi tới bên giếng, hắn chỉ nhìn thấy một màu đen vô tận.
Bên trong không có gì, cũng không có nước, căn bản không thể nào phán đoán.
Hít sâu một hơi, Triệu Nam Tinh nhắm mắt thả người nhảy xuống, cũng biến mất trước mặt ba người trong miệng giếng.
Triệu Nam Tinh dùng hành động cổ vũ đồng bạn.
Có Triệu Nam Tinh xung phong, ba người cũng hoàn hồn lại, sôi nổi đi tới bên giếng, từng người đều nhảy xuống.
Lập tức, bên ngoài giếng Si U đã không còn ai.
Quá trình rơi xuống giếng là cảm giác dài đằng đẵng. Thân thể không trọng lượng khiến hai nữ tử Chu Linh và Thương Tử Tô đều nhịn không thét lên.
Cảm giác mãi không đáp đất, khiến lòng người sợ hãi.
Miệng giếng này sâu không lường được, dường như là cửa vào thế giới khác.
Khi bọn họ gần như bị cảm giác này cắn nuốt sạch sẽ, rốt cuộc bọn họ nhìn một chùm kim quang như ẩn như hiện. Chùm kim quang kia phảng phất đại biểu cho hy vọng.
Phanh phanh phanh phanh!
Bốn âm thanh rơi xuống đất.
Bên dưới là hòn đá ẩm ướt cứng rắn.
Những hòn đá đó như tỏa ra hơi thở âm trầm, lạnh băng thấu xương.
Đứng dậy từ mặt đất, bọn họ mới phát hiện kim quang đem đến hy vọng cho họ, chính là Khương Ly mặc hoàng bào.
Đôi mắt màu vàng đánh giá bốn người. Khương Ly gật đầu nói: "Coi như không tệ." Nàng nói không tệ, là ám chỉ bốn người bọn họ dám nhảy xuống.
"Nếu không bị sao, vậy thì theo sát ta." Khương Ly nói xong, xoay người đi về phía trước.
Bốn người nhanh chóng đuổi kịp, yên lạnh đánh giá quang cảnh bốn phía.
Nơi này giống như một sơn động thật lớn, rất trống trải, chỉ có tiếng bước chân của họ không ngừng quanh quẩn. Đi một lát, bọn họ theo Khương Ly dừng lại trước một cửa đá.
Bọn họ ngửa đầu nhìn, cửa đá cao lớn kia khiến bọn họ nhỏ bé như con kiến.
Trên cửa đá có khắc đồ án thần bí, một chút đường cong có gắn vật phẩm trang trí chỉ nhìn thấy ở Cổ Vu quốc.
Khương Ly đứng trước cửa đá, chưa sốt ruột mở cửa đá ra.
Mà xoay người nhìn về phía bọn họ, lại hỏi lần nữa: "Hỏi các ngươi một lần cuối cùng, sau khi tiến vào cửa đá này sẽ không có đường lui. Hoặc là qua cửa, hoặc là chết. Hơn nữa bên trong sẽ không cho các ngươi có cơ hội thở dốc, chỉ có gϊếŧ chóc không ngừng đang chờ các ngươi. Đi, hay không đi, đây là lựa chọn cuối cùng của các ngươi."
"Đều đã tới đây rồi, còn muốn lui sao?" Triệu Nam Tinh cười cười.
Trong bốn người chỉ có hắn và Khương Ly quen thuộc nhất, nói chuyện cũng có thêm mấy phần tùy ý.