Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 640: Biển khổ vô biên quay đầu vô bờ (4)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, cảm thấy vậy cũng tốt.

Tính cách Bạch Li sáng nắng chiều mưa, chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường, làm nàng có chút khó khống chế. Nhưng nếu có Ngân Trần trông coi, vậy Bạch Li sẽ tập trung kéo lực chú ý đấu khẩu Ngân Trần, ít nhất sẽ khiến nàng bớt lo.

Tưởng tượng như vậy, Mộ Khinh Ca lập tức thả Ngân Trần ra.

Ngân Trần vừa xuất hiện, vốn Bạch Li đang lười biếng nằm trên giường hưởng thụ hương vị của Mộ Khinh Ca, sắc mặt biến đổi, cau mày ngồi dậy.

Nàng lạnh mặt nhìn chằm chằm Ngân Trần: "Hồ ly thúi, ngươi ra đây làm gì?"

Ngân Trần liếc mắt nhìn nàng, cười nhạo: "Ta ra đây thì có liên quan gì đến ngươi? Xà tham ăn!"

Vừa nghe đến nhã danh 'xà tham ăn', Bạch Li lại bốc hỏa! Tròng mắt màu đen của nàng hóa thành đồng tử dựng đứng màu tím. Đôi môi đỏ mê người nhe răng nanh phiếm lam quang, nhìn chằm chằm Ngân Trần: "Muốn đánh nhau à!"


Ngân Trần không thèm quan tâm, cũng không hề sợ hãi: "Ngươi gọi ta một tiếng hồ ly thúi, dĩ nhiên ngươi phải nghe một tiếng xà tham ăn mà ngươi ghét."

Ánh mắt Bạch Li trầm xuống, nhìn chòng chọc Ngân Trần cơ hồ muốn bùng nổ!

"Hai người các ngươi đúng là đôi oan gia hoan hỉ." Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ xoa trán.

"Ai oan gia hoan hỉ với hắn?"

"Ai oan gia hoan hỉ với nàng?"

Bạch Li và Ngân Trần trăm miệng một lời rống lại Mộ Khinh Ca.

Ba người đồng thời chấn động. Sau đó Bạch Li và Ngân Trần nhìn nhau, không ai nhường ai đấu mắt, kịch liệt va chạm.

Bạch Li cười lạnh: "Xà và hồ không cùng một ổ."

"Hồ ly trước giờ chướng mắt loài xà âm độc máu lạnh chỉ biết trườn bò." Ngân Trần không cam lòng yếu thế.

Mộ Khinh Ca nghe mà sửng sốt.

Nàng không biết Ngân Trần còn có một mặt độc miệng như vậy đấy.


"Ngươi nói ai máu lạnh âm độc? Ai chỉ biết trườn bò?" Bạch Li nhảy khỏi giường, như bạch quang vọt tới lao thẳng tới cổ họng Ngân Trần.

Một kích của nàng hoàn toàn không lưu lại nửa điểm tình cảm.

Mộ Khinh Ca bỗng chốc trợn mắt, trực tiếp ra tay. Hiện giờ Ngân Trần cũng không phải đối thủ của Bạch Li.

Nàng trực tiếp chắn trước người Bạch Li, nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng. Mà Bạch Li lại không dừng lại, bị Mộ Khinh Ca giữ tay vẫn trượt ra, như không xương quấn lấy cả cánh tay Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca tối sầm lại, một tay khác vươn ra tóm lấy cổ áo Bạch Li.

Đánh rắn phải đánh dập đầu, đối với Bạch Li đã hóa thành hình người, bảy tấc của nàng chính là cổ. Đương nhiên nàng không phải rắn bình thường, mà là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng thượng cổ. Mộ Khinh Ca cũng không muốn đánh chết nàng, chẳng qua là muốn ngăn nàng xúc động thôi.


Ngay khi Mộ Khinh Ca tóm lấy cổ áo Bạch Li, trên người nàng phát ra một tia bạch quang. Bạch quang nháy mắt thu nhỏ hóa thành tiểu bạch xà, thoát khỏi Mộ Khinh Ca giam cầm, nhắm tới Ngân Trần.

Ngân Trần lắc mình tránh đi, Mộ Khinh Ca nhân cơ hội vươn tới chuẩn bị trảo xà.

Nhưng Bạch Li hóa thành rắn nhỏ, linh hoạt như cá chạch. Nàng tránh được góc độ của Mộ Khinh Ca, vòng qua nàng đánh tới Ngân Trần. Tư thế kia tựa hồ phải hung hăng đánh Ngân Trần một trận, nàng mới chịu bỏ qua.

Ngân Trần tránh trong không gian có hạn.

Hắn không ra tay công kích, bởi vì không muốn phá phòng Mộ Khinh Ca. Cho nên hắn chỉ có thể ở lúc tránh né, bắt lấy xà tham ăn, coi nàng như dây thừng thắt lại một đống rồi ném văng ra!

Tựa hồ là trời cao chiếu cố Ngân Trần, Bạch Li cư nhiên trực tiếp đâm vào lòng ngực hắn.
Ngân Trần nheo mắt đỏ, bắt lấy Bạch Li. Mà lúc này Bạch Li cư nhiên cắn ngược lại, răng rắn bén nhọn đâm thủng làn da Ngân Trần.

Cảnh này quá đột ngột.

Nhanh đến làm cho Mộ Khinh Ca và Ngân Trần không kịp phản ứng.

Mà độc tố của Bạch Li cũng vô cùng mãnh liệt, Ngân Trần chỉ cảm thấy người mình như lọt vào hầm băng, không thể không chế đảo ra sau.

"Ngân Trần!" Con ngươi Mộ Khinh Ca co rụt lại, lắc mình đỡ lấy thân thể Ngân Trần ngã xuống. Một tay giữ lấy hổ khẩu (kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ) bị cắn của hắn, trên đó còn dấu răng, làn da đã biến thành thâm đen.

Bạch Li nhân cơ hội thoát khỏi tay Ngân Trần, rơi xuống đất.

"Tiểu tước gia."

Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm.

Lúc này Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã học ngoan, kêu trước một tiếng rồi mới đẩy cửa khoang thuyền ra.
Nhưng cửa mở ra, đập vào mắt lại là một màn khiến các nàng lại làm rơi đồ ăn xuống.

Các nàng nhìn thấy gì?!

Tiểu tước gia cư nhiên ôm một mỹ nam tóc bạc? Mỹ nam kia nhắm mắt, hình như ngủ rồi! Mỹ nhân lúc trước đâu? Sao không thấy bóng dáng!

Yên lặng, các nàng lại nhìn thấy một màu xanh xanh bay qua đỉnh đầu Tư Mạch.

Mộ Khinh Ca không rảnh phản ứng các nàng.

Nàng nhìn tiểu bạch xà dưới đất, nghiêm khắc nói: "Bạch Li, giải độc." Độc của Bạch Li là một trong Cửu Tuyệt của nàng. Độc tố của nàng ấy, chỉ có nàng ấy giải được.

Tiểu bạch xà nằm đất dưới thanh âm của Mộ Khinh Ca, hóa thành một chùm sáng.

Dưới ánh mắt Ấu Hà và Hoa Nguyệt khϊếp sợ, biến thành mỹ nhân yêu mị lúc trước.

Các nàng ngơ ngẩn nhìn, hóa đá.

Bạch Li không tình nguyện tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, liếc mắt nhìn Ngân Trần đang hôn mê: "Ta đã khống chế tốt, hắn sẽ không sao."
"Giải độc." Mộ Khinh Ca lại trầm giọng nói.

Bạch Li ủy khuất bẹp miệng, nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thấy gương mặt nàng nghiêm túc và lạnh lùng, mới nắm tay Ngân Trần bỏ lên môi mình.

Khi môi nàng khẽ chạm lên tay Ngân Trần, những độc tố tiến vào cơ thể Ngân Trần theo miệng vết thương chảy ngược, bị nàng hút về.

Độc tố trừ đi, Ngân Trần hôn mê mở mắt đỏ ra.

Khi hắn nhìn thấy Bạch Li quỳ gối bên người, đôi tay nắm lấy tay hắn đặt bên môi thì sửng sốt một chút.

"Được rồi." Bạch Li ngước mắt, đáng thương hề hề nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Những lời này khiến Ngân Trần tỉnh táo lại, hắn chán ghét nói: "Xà tham ăn, cách xa ta chút!"

Nghe được thanh âm Ngân Trần, ánh mắt Bạch Li mãnh liệt, nhe răng với hắn.

"Hai người các ngươi đủ rồi!" Mộ Khinh Ca thả Ngân Trần ra, mặt lạnh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai cái đầu lớn.
Tựa hồ cảm nhận được Mộ Khinh Ca thật sự tức giận, Ngân Trần và Bạch Li đều sửng sốt thu liễm khí thế, yên lặng đứng lên.

"Tiểu... Tiểu tước gia... bọn họ..." Hoa Nguyệt đứng ở cửa, lắp bắp mở miệng.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn các nàng, phân phó: "Đi tìm Mặc Dương, triệu tập Long Nha Vệ đến boong thuyền tập hợp. Ta có việc tuyên bố."

Ấu Hà và Hoa Nguyệt vội vàng gật đầu, xoay người biến mất ở cửa.

Sau đó, Mộ Khinh Ca mới nhìn Bạch Li và Ngân Trần, cao lãnh: "Các ngươi đi theo ta."

Nói xong, nàng đi tới cửa.

Bạch Li và Ngân Trần trừng mắt lẫn nhau, đi theo Mộ Khinh Ca rời khỏi khoang thuyền.

Mộ Khinh Ca dẫn theo Bạch Li và Ngân Trần đến boong thuyền. Ấu Hà Hoa Nguyệt, và Mặc Dương đã mang Long Nha Vệ tới.

Khi bọn hắn nhìn thấy bên cạnh Mộ Khinh Ca có một nam một nữ bề ngoài xuất chúng, đều sửng sốt. Vô số ánh mắt tò mò đều dừng vào họ.
Bạch Li yêu mị, Ngân Trần đẹp như yêu. Đồng tử màu tím, cặp mắt màu đỏ, đều khiến người ta cảm thấy khϊếp sợ.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía bọn họ, Bạch Li và Ngân Trần đứng hai bên trái phải nàng.

"Bọn họ giống như các ngươi, là đồng bạn và đồng đội của ta. Chẳng qua bọn họ đều không phải nhân loại, mà là linh thú biến thành." Mộ Khinh Ca giải thích vào vấn đề.

Linh thú biến thành!

Bốn chữ, chấn kinh các bạn nhỏ.

Mộ Khinh Ca chỉ vào Ngân Trần: "Hắn gọi là Ngân Trần. Còn nhớ rõ Tuyết Hồ Vương cùng kề vai chiến đấu với các ngươi không?"

Những lời này của nàng chính là biểu lộ thân phận của Ngân Trần cho mọi người.

Không ít Long Nha Vệ đều sáng mắt, ánh mắt nhìn Ngân Trần cũng thân thiết rất nhiều.

"Còn nàng..." Mộ Khinh Ca chỉ vào Bạch Li: "Nàng là đồng bạn mới gia nhập, tính tình không tốt lắm. Sau này các ngươi cố gắng tránh xa chút."
Long Nha Vệ đối với lời Mộ Khinh Ca, trước nay đều vô cùng tín nhiệm. Nàng vừa nói vậy, làm cho ánh mắt Long Nha Vệ nhìn Bạch Li từ kinh diễm đổi thành kính nhi viễn chi.

Mà Bạch Li chỉ có thể u oán nhìn Mộ Khinh Ca, mím môi không nói.

Mộ Khinh Ca là chủ nhân nàng, nàng không thể phản bác lại.

Giới thiệu cho mọi người xong, Mộ Khinh Ca lại xoay người nói với một xà một hồ: "Bọn họ đều là huynh đệ đồng đội cùng sinh cùng tử với ta. Các ngươi không được ai làm tổn thương họ! Còn có, ngày thường các ngươi cãi nhau ầm ĩ, ta coi như là phương thức giao lưu giữa các ngươi. Nếu như không chung sống hòa bình được thì mời rời đi. Chỗ ta tòa miếu nhỏ, không cung nổi hai tôn đại phật các ngươi!"

Lần đầu tiên, Mộ Khinh Ca nói nghiêm khắc như vậy.

Long Nha Vệ bởi vì Mộ Khinh Ca nói, mà cảm thấy ấm lòng, cảm thấy kiêu ngạo.
Mà Ngân Trần và Bạch Li lại bởi vì lời nói của nàng mà ngẩn ra, như suy tư điều gì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.