Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 642: Hải yêu, thật là một cuộc chiến ác liệt! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca nghe vậy gật đầu.

Nàng đưa bản vẽ cho Mặc Dương.

Mặc Dương rũ mắt nhìn kỹ. Hắn vốn thông minh, đầu óc linh hoạt, nhìn kỹ nội dung trên bản vẽ xong, hắn khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, nếu có thể thành công, ta đảm bảo chiến lực Long Nha Vệ sẽ tăng gấp ba đến bốn lần!"

Mộ Khinh Ca trái lại cực kỳ bình tĩnh, nàng nói: "Đây chỉ là thử nghiệm bước đầu, không phải võ kỹ hoàn chỉnh. Ngươi lấy xuống dạy bọn họ luyện tập trước. Nhưng mà..."

Mộ Khinh Ca tạm dừng một chút, hơi do dự: "Nếu hợp kích, cần phải để linh lực người khác tiến vào cơ thể mình, lấy điểm yếu của mình câu thông lẫn nhau, nếu không làm được sẽ rất dễ bị phản phệ. Đây là nguy hiểm, cũng là khảo nghiệm, ngươi phải để họ hiểu rõ, phải tin tưởng vào đồng đội mình!"


Mặc Dương nghiêm túc gật đầu: "Thuộc hạ đã biết!"

"Đi đi, có vấn đề gì thì đến tìm ta." Mộ Khinh Ca bảo Mặc Dương lui xuống.

Sau đó nàng tiến vào không gian, bắt đầu luyện đan.

Luyện đan luyện đan! Sớm ngày tấn chức luyện chế được Thần cấp đan dược, cuối cùng luyện chế ra Thánh cấp đan dược!

Vì mục tiêu này, Mộ Khinh Ca tạm thời ném Luyện khí sang một bên.

Đan dược Mộ Khinh Ca luyện ra mỗi tháng đều sẽ chia cho nhóm Long Nha Vệ một ít, còn lại đều tồn trữ vào không gian mình để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thời gian, không ngừng trôi đi.

Vào một ngày, trên boong thuyền đặc biệt náo nhiệt.

Mộ Khinh Ca ngồi trên lầu hai boong thuyền, nhìn Long Nha Vệ dưới tầng.

Năm trăm Long Nha Vệ chia làm một trăm tiểu đội, mỗi người đều luyện tập chiến kỹ trong bản vẽ Mộ Khinh Ca, cũng không có vẻ chen chúc chật chội.


Mặc Dương đứng sau Mộ Khinh Ca, yên lặng nhìn.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng rất chăm chỉ trong thời gian này, không ngừng tu luyện. Mấy ngày nay các nàng đang sắp đột phá, bên cạnh Mộ Khinh Ca không có ai hầu hạ.

Bạch Li ngồi ở vọng đài trên cột buồm. Hai chân vắt nhau. Lưng dựa cột buồm, khoanh tay ôm trước ngực.

Hôm nay đến phiên nàng trực.

Nhưng giờ phút này tầm mắt nàng không dừng trên mặt biển, mà nhìn xuống boong thuyền bên dưới.

Nhóm Long Nha Vệ hứng thú, khiến nàng cũng thấy hứng thú.

"Trong quá trình tu luyện có cảm thấy trục trặc gì không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Mặc Dương đáp thật: "Lúc đầu đoàn người đều không thích ứng. Ngẫu nhiên xuất hiện tình huống linh lực phản phệ, sau đó thì tốt hơn. Có nhiều chỗ kết nối chưa được trôi chảy, mọi người cũng đều tự nghĩ cách sửa đổi từng chút."


Mặc Dương trả lời, khiến Mộ Khinh Ca vui mừng.

Long Nha Vệ của nàng, không phải là một đám mãng phu không biết động não!

Đột nhiên Long Nha Vệ trên boong thuyền hét lớn một tiếng. Nút thắt màu đỏ chói sáng đánh ra từ người bọn họ, hướng tới mặt biển.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!!!

Trên mặt biển là tiếng nổ vang cực lớn.

Những chùm sáng màu đỏ giống như sóng thần phóng xuống mặt biển, quét ngang khu vực hơn một ngàn trượng, nhấc lên nước biển độ cao trăm trượng. Nước biển hạ xuống, phảng phất như cơn mưa màu lục.

Mộ Khinh Ca đứng dậy khỏi ghế, trông về phía mặt biển bị Long Nha Vệ quấy đảo.

Đôi mắt Mặc Dương rực rỡ sáng rọi, toát ra hưng phấn.

Bạch Li ngồi trên vọng đài cũng khϊếp sợ thả chân xuống, nhìn phiến hải vực kia, rồi nhìn nhóm Long Nha Vệ trên boong thuyền đang ngây người.
"Thành công!" Thanh âm Mộ Khinh Ca mang theo cảm giác trút được gánh nặng.

Nội tâm nàng vô cùng kích động, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

Hiện giờ chỉ là năm người hợp kích đã chấn động như thế. Nếu năm trăm người đồng thời hợp kích... Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu. Đôi mắt thấu triệt lấp lánh ánh sáng.

Bạch Li dời tầm mắt nhìn kỹ Mộ Khinh Ca.

Tựa hồ nàng đang tự hỏi, Mộ Khinh Ca sao làm được!

Võ kỹ hợp nhất nhiều người, nàng mới nghe lần đầu.

Mặt biển, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Năm trăm Long Nha Vệ còn đang dại ra.

Thẳng đến khi Mộ Khinh Ca nói với họ một câu 'chúng ta thành công!' Bọn họ mới như tỉnh mộng, hưng phấn hô to.

Năm trăm hán tử thiết huyết, giờ phút này kích động y hệt đứa trẻ.

Bọn họ ôm nhau, hô to lẫn nhau, phát tiết hưng phấn và kích động trong lòng.
Đây là sức cuốn hút rất mạnh, lan tràn ra, lây nhiễm Mộ Khinh Ca và Mặc Dương ở lầu hai, cũng lây nhiễm Bạch Li trên vọng đài.

Đợi bọn họ hưng phấn qua đi, Mộ Khinh Ca mới bình tĩnh nói: "Đây chỉ là thành công bước đầu, chứng minh lý thuyết của chúng ta có thể thực hiện. Cách thành công chân chính còn con đường rất dài phải đi. Cho nên bất kể là các ngươi, hay là ta, đều không được đắc ý chủ quan. Cần phải tiếp tục cố gắng, trả giá thêm mồ hôi, trả giá thêm gian khổ!"

"Vâng!!!"

Thanh âm đinh tai nhức óc truyền ra từ boong thuyền.

Khí thế ngút trời khiến gương mặt Bạch Li hơi dại ra.

Đột nhiên tại một khắc này, nàng tựa hồ có một cảm giác hòa nhập vào quần thể.

Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng, thiên cổ chỉ có một.

Nàng là độc nhất vô nhị, duy nhất trong thiên địa. Cho nên nàng cao ngạo, nàng cô lãnh, nàng khinh thường bất kỳ kẻ nào làm bạn, cũng sẽ không muốn hòa đồng vào bất kỳ thời đại nào.
Mộ Khinh Ca, là ngoại lệ duy nhất.

Bởi vì nàng dựa vào máu Mộ Khinh Ca ấp trứng, được trùng sinh.

Các nàng có huyết mạch ràng buộc, nên nàng mới thân cận Mộ Khinh Ca, thích mùi hương trên người nàng. Đó là mùi hương của máu, là mùi hương đã ấp trứng ra nàng.

Vốn tưởng rằng Mộ Khinh Ca là bất ngờ duy nhất, đã đủ rồi. Không ngờ trong khi ở chung, nàng bắt đầu dần hiểu vì sao Mộ Khinh Ca cứ nhắc mãi 'đồng đội', 'đồng bạn'.

Tại một khắc này, Bạch Li rõ ràng hiểu được. Nếu bắt buộc Mộ Khinh Ca phải chọn giữa nàng và đám người bên dưới kia. Dù năng lực nàng có mạnh hơn, Mộ Khinh Ca cũng sẽ không chút do dự chọn Long Nha Vệ.

Lựa chọn này, không phải Mộ Khinh Ca cảm thấy nàng không quan trọng, mà là giữa nàng (Mộ Khinh Ca) và Long Nha Vệ có tình cảm thâm hậu.
Chuyện Mộ Khinh Ca gặp phải trong không gian thí luyện, tuy nàng không nhìn thấy, nhưng khi đi ra, nàng vẫn nghe được phong phanh. Năm trăm người đều lấy Mộ Khinh Ca là trung tâm, đáng để Mộ Khinh Ca quý trọng.

Một trận huấn luyện, chấn kinh tất cả mọi người.

Cũng lặng yên thay đổi một người.

Thay đổi như vậy nằm ngoài dự liệu của Mộ Khinh Ca. Nhưng đây là tín hiệu tốt.

Tháng thứ năm tiến vào Khổ Hải, sắc thái đơn điệu trước mắt khiến mọi người quên mất lục địa có hình dáng gì. Tầm mắt có thể với tới, vẫn chỉ là mặt biển. Nhưng mà những tảng băng trôi nổi cũng ít đi rồi, có thêm một số đảo.

Những hòn đảo đó cách thuyền Mộ Khinh Ca rất xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.

Vào một ngày, đến phiên Ngân Trần trực quan sát.

Đáy mắt hắn là hải vực yên tĩnh.
Đột nhiên trên mặt biển yên tĩnh, nổ lên một cột nước ngút trời.

Chấn động kịch liệt kia khiến cự thuyền tự động ngừng lại, không tiếp tục đến gần chỗ nguy hiểm đó.

Ngân Trần nheo mắt đỏ, lập tức gõ vang cột buồm. Đây là tín hiệu báo động, năm tháng tiến vào Khổ Hải chưa từng vang qua.

Tiếng chuông vang lên, Mộ Khinh Ca đang tu luyện chợt mở mắt.

Đôi mắt thấu triệt phảng phất bắn ra thực chất.

Trong khoang thuyền là một bóng trắng bay ra, trực tiếp đứng trên vọng đài cột buồm. Bạch quang tan đi, hiển lộ thân ảnh Bạch Li.

"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Li hỏi Ngân Trần.

Ngân Trần nhìn về phía nàng, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đáp thật: "Phía trước hình như có chút không đúng." Hắn vừa nói xong, hải vực phía trước lại tuôn ra cột nước lao tới mặt biển.

Bây giờ bọn họ cách chỗ kia còn rất xa, nhưng cột nước vẫn khiến bọn họ cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Ánh mắt Bạch Li biến thành đồng tử màu tím, nói với Ngân Trần: "Ta qua nhìn xem." Sau đó nàng hóa thành một đường bạch quang, nhắm tới hải vực.

Bạch Li chủ động, khiến Ngân Trần có chút không quen.

Trong ấn tượng của hắn, Bạch Li sẽ không chủ động quản những chuyện này. Trừ phi Mộ Khinh Ca yêu cầu, nàng mới đi làm.

Hôm nay cư nhiên chủ động như vậy, chẳng lẽ xà tham ăn đổi tính?

Thời điểm Ngân Trần kinh ngạc, Mộ Khinh Ca đã lên vọng đài. Long Nha Vệ cũng liên tiếp đi ra boong thuyền.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Khinh Ca đứng ở vọng đài, hỏi Ngân Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.