Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lần đầu tiên Mộ Khinh Ca hối hận vì đã xây con thuyền lớn như vậy.
Vốn xây thuyền lớn vì muốn thuyền chạy ổn định, có thể chống đỡ khí hậu ác liệt ở biển cả và những tình huống phát sinh khác. Huống chi bọn họ nhiều người, nếu không ở trong không gian rộng, phiêu đãng ở Khổ Hải lâu sẽ xảy ra vấn đề tâm lý.
Nhưng hiện tại phải vượt qua khu vực sinh hoạt của Hải yêu thế nào, lại thành một vấn đề lớn.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, đau khổ nghĩ cách.
Thuyền không thể tàng hình, Hải yêu lại không mù. Vậy chỉ còn hai con đường có thể chọn. Hoặc là được Hải yêu cho phép đi qua, hoặc là khai chiến mở đường đi qua!
Nhưng vô luận là con đường nào, đều không dễ dàng!
Đường vòng?
Suy nghĩ này vừa nảy lên, đã bị Mộ Khinh Ca gạt xuống. Căn bản bọn họ không có bản đồ đường biển, toàn dựa vào bảo bối kia của Tư Mạch chỉ đường.
Đồ vật kia không có trí năng đến nỗi có thể xu cát tị hung, khẳng định không thể vòng qua khu vực Hải yêu theo ý Mộ Khinh Ca.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Khinh Ca thở dài yên lặng nói: "Xem ra, hai cách chỉ có thể chọn một!"
Ầm ầm ầm!
Chiến trường Hải yêu kịch liệt, càng thêm kịch liệt.
Vì nữ Hải yêu tên Tháp Li Tát, mấy ngàn Hải yêu đúng là từ bỏ cả tính mạng.
Đương nhiên hai tên Hải yêu thống lĩnh tranh đoạt người cũng đánh đến khó phân thắng bại. Tu vi, kinh nghiệm, thực lực của cả hai đều tương đương. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai bắt được ai, chỉ có thể giằng co.
"Dừng tay! Đều dừng tay cho ta!"
Khi chân tay cụt của Hải yêu trôi dạt ra, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng giọng nữ phẫn nộ.
Thanh âm nghe vào có thêm mấy phần yểu điệu.
Mộ Khinh Ca và Bạch Li đều quay đầu nhìn.
Phía xa truyền đến một trận bọt sóng, có Hải yêu cấp tốc vọt tới đây.
Theo tiếng nói của nàng, chiến đấu kịch liệt cũng đột nhiên im bặt.
Hải yêu còn sống, bao gồm cả hai tên thống lĩnh Tử cảnh đỉnh đều nhìn nữ Hải yêu kia.
Bọt nước tan đi, lộ ra bộ dáng nữ Hải yêu.
Ôi má!
Mộ Khinh Ca đột nhiên co rụt tròng mắt lại, vẻ mặt phảng phất bị một vạn điểm thương tổn.
Nữ Hải yêu trước mắt này, dung mạo đúng là... có phong cách riêng!
Dáng người nàng hoàn toàn là bộ dáng nhân loại. Chỉ có hai chân và sườn cánh tay hiện lên ít màng mỏng. Mà gương mặt kia... mặt dẹt, hai viền mắt tròn hơi lồi, mũi sụp, khóe miệng nứt tới mang tai. Hàm răng nanh cao thấp không đồng đều khiến người sợ hãi.
"Tháp Li Tát, sao nàng lại tới đây?"
Nhìn thấy nữ Hải yêu xuất hiện, vốn hai gã Hải yêu thống lĩnh đấu đến liều mạng sống chết, lập tức thu liễm khí thế toàn thân đáp xuống đáy biển, cùng nhau nghênh đón nữ Hải yêu kia.
Cái tên Tháp Li Tát này vừa gọi ra, khóe miệng Mộ Khinh Ca không nhịn được hung hăng co lại.
Bạch Li bên cạnh cũng nhỏ giọng chửi thầm: "Hải yêu nhất tộc rốt cuộc thiếu nữ nhân đến mức nào? Trưởng thành như vậy cũng được coi là đệ nhất mỹ nhân của tộc Hải yêu? Tùy tiện chọn một Long Nha Vệ tới giả trang nữ nhân còn đẹp hơn nàng ta!"
Bạch Li nói, khiến Mộ Khinh Ca cạn lời.
Nhưng thoáng ảo tưởng Long Nha Vệ đổi thành nữ trang. Tuy có chút thảm không nỡ nhìn thẳng, nhưng đúng là so với đệ nhất mỹ nhân tộc Hải yêu thì càng phù hợp thẩm mỹ hơn.
"Ta không tới, ta không tới các ngươi sẽ đánh đến chết ở đây!" Đệ nhất mỹ nhân tộc Hải yêu, Tháp Li Tát nổi giận đùng đùng nhìn hai nam Hải yêu.
Vốn đánh đến hung ác, hai nam Hải yêu dưới lời răn dạy không chút lưu tình của Tháp Li Tát, cư nhiên ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống, lộ ra bộ dáng ủy khuất.
Có thể biến tính cách thô bạo của Hải yêu thành ngoan ngoãn như mèo, xem ra Tháp Li Tát không chỉ có mỗi danh xưng 'đệ nhất mỹ nhân'.
Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.
Vốn, các nàng hẳn có thể rời đi.
Bởi vì Tháp Li Tát đến coi như đã tuyên cáo kết thúc chiến tranh.
Nhưng hỗn chiến trước đó giúp các nàng dễ dàng lặn xuống đây. Mà hiện tại muốn rời khỏi, lại phải trải qua đủ ánh nhìn chăm chú của đám đông Hải yêu.
"Làm sao bây giờ?" Bạch Li nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nói: "Chờ một lát trước đã. Bọn họ kiểu gì cũng sẽ rời đi." Ý tứ nàng rất rõ ràng, nếu không đánh được thì rời đi. Đến lúc đó, các nàng quay trở lại thuyền, cân nhắc nên làm thế nào để đi qua khu vực này.
"Phụ Khang, ta đã nói với ngươi rồi, ta không thích ngươi, ta cũng sẽ không gả cho ngươi. Vì sao còn muốn gây phiền toái cho Tiết Tang!" Ánh mắt Tháp Li Tát hung ác nhìn về phía nam Hải yêu trong đó.
Nam Hải yêu kia chính là vị nhân huynh đã kêu gào 'Tháp Li Tát gả cho ai, hắn sẽ gϊếŧ kẻ đó!'.
Trông có vẻ trận chiến này là hắn khơi mào.
Tháp Li Tát bênh vực mình khiến cho Tiết Tang thẳng lưng, khoe khoang nhìn về phía Phụ Khang.
Cử chỉ này chọc giận Phụ Khang, đương trường muốn gϊếŧ Tiết Tang ngay tại chỗ.
Nhưng không đợi Tiết Tang đắc ý hết, Tháp Li Tát đã thất vọng nhìn hắn: "Tiết Tang, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi. Ngươi cư nhiên không đánh lại Phụ Khang, xem ra ngươi còn không bằng hắn. Thực xin lỗi, hôn lễ chúng ta hủy bỏ, ta không thể gả cho ngươi."
"Vì sao! Tháp Li Tát, là tên hỗn đản này bới móc, ta không làm gì sai!" Tiết Tang khϊếp sợ hô.
Phụ Khang bên kia lại nở nụ cười đắc ý.
Tựa hồ hắn không ôm được mỹ nhân về, Tiết Tang mất đi cơ hội chính là hắn thắng lợi.
Đối mặt Tiết Tang chất vấn, Tháp Li Tát lại trả lời đến đương nhiên: "Ta vốn cho rằng ngươi là anh dũng nhất, không nghĩ tới ngươi còn không bằng Phụ Khang. Có một điều Phụ Khang nói rất đúng, thân là mỹ nữ đệ nhất tộc Hải yêu, trên vai ta gánh vác trọng trách kéo dài dòng dõi. Cho nên trượng phu của ta cần phải là Hải yêu anh dũng nhất. Như vậy con chúng ta mới kế thừa mỹ mạo của ta, đồng thời kế thừa sức mạnh của hắn."
Mộ Khinh Ca ở trong núi đá nghe đến tam quan sụp đổ!
Trong nháy mắt này, nàng thật sự cho rằng thẩm mỹ của mình có vấn đề.
Tháp Li Tát nói không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng phối hợp với gương mặt đặc biệt kia của nàng, chính là vấn đề lớn nhất!
"Không! Tháp Li Tát, ta có thể đánh bại Phụ Khang. Vừa rồi ta không toàn lực ra tay mà thôi!" Tiết Tang nỗ lực vớt vát.
Đáng tiếc, Tháp Li Tát không nghe vào.
Nàng giơ tay đánh gãy lời Tiết Tang: "Đủ rồi! Lời ta nói sẽ không đổi. Sau khi trở về, ta sẽ bảo phụ hoàng lui hôn thư. Chuyện chúng ta, xóa bỏ toàn bộ!"
"Tháp Li Tát nàng không thể làm vậy! Nàng không gả cho ta, chẳng lẽ muốn gả cho Phụ Khang sao?" Tiết Tang hoảng loạn, hung ác sát ý nhìn ánh mắt vui sướng khi gặp họa của Phụ Khang.
"Coi như Tháp Li Tát muốn gả cho ta, ngươi có thể làm gì? Ngươi đã không còn là vị hôn phu của Tháp Li Tát rồi! Còn tư cách gì đi quản Tháp Li Tát lựa chọn?" Phụ Khang cười dữ tợn, không chút sợ hãi chống lại ánh mắt Tiết Tang.
"Ngươi!"
"Đủ rồi! Ta sẽ không gả cho hai tên các ngươi!" Tháp Li Tát hét lớn, ngăn cản bọn họ tranh cãi vô nghĩa.
Phụ Khang và Tiết Tang đồng thời sửng sốt, trăm miệng một lời hô: "Nàng muốn gả cho ai?!"
Tháp Li Tát trợn cặp mắt phình phình, khinh thường nói: "Không liên quan tới các ngươi!"
"Không! Nàng không nói, ta sẽ không đồng ý từ hôn!" Tiết Tang nói.
Phụ Khang cũng nói theo: "Là ai! Ta đi gϊếŧ hắn!"
Hai tên trước đó còn là đối thủ một mất một còn, giờ phút này lại thống nhất trên cùng mặt trận. Đều cùng chung kẻ địch ném địch ý vào vị hôn phu mới của Tháp Li Tát!
"Hai người chúng ta là người xuất sắc nhất trong thế hệ thanh niên Hải yêu. Nàng không gả cho chúng ta, chẳng lẽ muốn gả cho những lão già đó sao?" Tiết Tang cắn răng nanh nói ra.
Phụ Khang rất tán đồng, gật đầu phụ họa: "Tháp Li Tát nàng có thể chọn một người trong hai chúng ta, nhưng tuyệt không thể gả cho những lão già đó!"
"Ta muốn gả cho ai, đó là ý nguyện của ta, mặc kệ các ngươi!" Tháp Li Tát hừ lạnh.
"Không được!"
"Không được!"
Phụ Khang và Tiết Tang đồng thanh.
Hai người bức bách nôn nóng, khiến cho Tháp Li Tát cực kỳ tức giận. Nàng căm tức nhìn bọn họ, giọng nói căm hận: "Các ngươi có tư cách gì quản ta? Nếu các ngươi còn như vậy, thì vĩnh viễn đừng hòng gặp được ta."
Thật là máu chó!
Mộ Khinh Ca thầm cảm thán!
Nàng không thể tưởng được, vốn dĩ tới đây muốn thăm dò thực lực Hải yêu ra sao, kết quả lại diễn biến thành mối tình tay ba cẩu huyết tranh giành tình cảm!
Không!
Chưa tính là cuộc tình tay ba.
Tháp Li Tát kia căn bản không thích Phụ Khang hoặc Tiết Tang.
Có lẽ địa vị nàng ở trong tộc Hải yêu có thể khiến nàng được tùy hứng.
Nhưng mà, Mộ Khinh Ca thấy hơi kỳ quái.
Lẽ ra hai nam Hải yêu này không phải hạng người dễ sống chung, bị Tháp Li Tát từ chối mà vẫn còn muốn đau khổ cầu xin, không trực tiếp trói người về?