Edit: Diệp Lưu Nhiên
Khổ Hải là địa bàn của Hải yêu.
Không ai biết hải vực nơi Hải yêu thống trị rốt cuộc rộng lớn thế nào.
Dưới màn đêm, thuyền lớn chậm rãi rẽ qua nước biển đen đặc như mực trong bóng tối, lẫn trong sương mù.
Sau thuyền không còn tộc Hải yêu truy binh, chỉ có mấy lính gác đi xa xa theo sau, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Bạch Li tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, cùng nàng đón gió biển.
Giây lát, Bạch Li nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tò mò hỏi: "Hải yêu thật sự sẽ đồng ý yêu cầu của chúng ta sao?"
"Sẽ không." Mộ Khinh Ca trả lời dứt khoát.
Câu trả lời này làm cho Bạch Li giật mình, kinh ngạc hỏi: "Vậy sao ngài còn..." Nếu đã liệu đến đối phương không thỏa hiệp, vì sao còn muốn làm vậy?
Bạch Li có chút không hiểu Mộ Khinh Ca.
Nàng tưởng mình sống đã lâu, đã hiểu rất rõ tâm tư nhân loại rồi. Nhưng sau khi tiếp xúc Mộ Khinh Ca, nàng mới phát hiện mình cư nhiên không hề hiểu nàng (Mộ Khinh Ca).
"Tuy sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi, nhưng cũng sợ ném chuột vỡ bình." Mộ Khinh Ca nói một câu.
Bạch Li im lặng, cẩn thận ngẫm lại lời Mộ Khinh Ca, như đã hiểu được dụng ý nàng.
Mộ Khinh Ca bảo Phụ Khang và Tiết Tang trở về báo tin, chẳng qua là kế hoãn binh.
Nàng vừa suy tư vừa nói: "Nhiều thế hệ Hải yêu sống ở biển rộng này, hiện giờ sinh sản không biết mở rộng bao nhiêu. Chúng ta mới đến, căn bản không hiểu rõ Hải yêu. Ngài cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của bọn chúng, để bọn chúng đi ra từ bóng tối?"
Càng nói về sau, Bạch Li càng sợ.
Nàng kinh hãi tâm tư kín đáo của Mộ Khinh Ca, cư nhiên trong chớp mắt đã bày ra vài nước cờ, từng bước dẫn tộc Hải yêu rơi vào cái bẫy của nàng, bị nàng chậm rãi nắm được.
"Nhưng nếu thật sự chọc giận Hải yêu khiến bọn chúng dốc toàn lực, chúng ta phải làm sao đây?" Bạch Li lại không rõ.
Mộ Khinh Ca cười không để tâm: "Trong binh pháp, địch trong tối ta ngoài sáng là hoàn cảnh xấu. Chúng ta bức chúng ra từ bóng tối, bản thân cũng đã xoay chuyển hoàn cảnh xấu này. Về phần sau đó thế nào, thì phải xem phản ứng của Hải yêu ra sao."
Bạch Li bị những lời này làm sửng sốt.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn qua, nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
Bị ánh mắt thấu triệt đảo tới, Bạch Li lẩm bẩm: "Ta còn tưởng ngài cái gì cũng nắm chắc."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, lập tức nở nụ cười.
Ngưng cười, nàng nói với Bạch Li: "Ngươi không khỏi quá xem trọng ta rồi. Nếu mọi chuyện ta đều liệu sự như thần, vậy chẳng phải là thần tiên?"
"Ngài cũng không khác mấy." Bạch Li cảm khái.
Bạch Li đánh giá, Mộ Khinh Ca chỉ cười cười.
Ánh mắt nàng dừng trên mặt biển, thầm nói: 'Không, ta còn chưa mạnh đến mức ấy! Phía trước còn không biết có bao nhiêu cửa ải chờ ta xông qua, từng bước một đến bên cạnh nam nhân kia. Không muốn làm liên lụy chàng, mà là trở thành cánh tay chàng có thể dựa vào'.
...
Hòn đảo Khổ Hải đều ẩn dưới sương mù, căn bản không nhìn rõ.
Chỉ có đến gần mới có thể nhìn thấy hòn đảo độc đáo nhô lên từ đáy biển.
Những hòn đảo này tựa như cột đá bị đứt gãy, lại như chiếc ô dù vươn ra từ mặt biển. Đầu mỏng cắm vào biển sâu, đầu rộng lơ lửng giữa trời và biển.
Trên đảo là non sông dãy núi, rừng rậm bình nguyên, chim thú phồn thịnh. Nghiễm nhiên là một thế ngoại đào nguyên.
Giữa hòn đảo đều có dây leo chắc chắn kết nối làm cây cầu, trở thành con đường đi thông với các đảo.
Nơi xa là một số đá ngầm, có lính gác của tộc Hải yêu, nhìn chăm chú động tĩnh mặt biển.
"Kẻ nào!" Cảnh ban đêm trên mặt biển, truyền đến nước biển lăn tăn.
Tộc Hải yêu cực kỳ mẫn cảm với nước biển lưu động, khiến cho lính gác trên đá ngầm lập tức cảnh giác lên.
"Là ta." Trong bóng tối truyền một tiếng nói thô lỗ.
Tên lính gác tộc Hải yêu đứng lên từ đá ngầm, cố gắng nhìn quanh mặt biển.
Xua tán sương mù, một đám Hải yêu cưỡi linh thú cá xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra tên Hải yêu thống lĩnh, gương mặt xấu xí lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Thì ra là Tiết Tang đại nhân! Sao đến muộn vậy, tới chỗ chúng ta là có chuyện gì sao?"
Đột nhiên tầm mắt hắn nhìn thấy nam tử bên cạnh Tiết Tang, tròng mắt co rụt, biểu cảm biến đổi, thất thanh hô: "Phụ Khang vì sao ngươi lại ở đây? Tiểu thư của chúng ta đã nói không cho phép ngươi bước vào lãnh địa chúng ta nửa bước."
Lính gác nói khiến ánh mắt Phụ Khang hiện lên một tầng tức giận.
Tựa hồ muốn động thủ tên lính gác dám nói năng lỗ mãng với hắn.
Nhưng trước khi tính tình hắn bùng nổ, Tiết Tang đã vươn tay chắn hắn: "Chính sự quan trọng." Một câu làm cho Phụ Khang yên lặng lại.
Trấn an Phụ Khang, Tiết Tang mới nói với lính gác: "Chúng ta muốn gặp đại tộc trưởng của các ngươi, có chuyện quan trọng bẩm báo."
Vừa nghe có chuyện quan trọng, lính gác không dám chậm trễ, lập tức phát tiếng sóng âm cổ quái hướng phía sau.
Chỉ chốc lát, xa xa truyền về tiếng sóng âm.
Lính gác kia mới nói với Tiết Tang: "Tiết Tang đại nhân, mời vào."
Hắn triệt khai phòng ngự, để bọn Tiết Tang dẫn người vào.
Đi qua vùng biển nông được bao quanh bởi đá ngầm, Tiết Tang và Phụ Khang đi tới hòn đảo lớn nhất, sừng sững nằm giữa trung tâm các hòn đảo nhỏ.
Trên đảo có một tấm ván được hạ xuống, Tiết Tang và Phụ Khang nhảy lên dẫm vào tấm ván.
Sau đó có một người kéo tấm ván lên và dẫn họ vào đảo.
Vừa lên đảo, đứng trước mặt họ chính là mấy chục binh lính Hải yêu.
Bộ mặt Hải yêu dữ tợn, không nhìn ra họ có biểu tình gì. Chỉ có thể từ ánh mắt mà đoán ra một chút.
"Đi theo ta." Một gã đầu lĩnh Hải yêu nói một câu với Tiết Tang và Phụ Khang, xoay người dẫn đường. Hắn không giống như lính gác nịnh nọt với Tiết Tang lúc nãy. Cho thấy người này có địa vị không thấp.
Mà thái độ của hắn cũng không khiến Tiết Tang và Phụ Khang cảm thấy bất mãn.
Thậm chí lúc đối mặt người này, trong mắt hai người họ đều ẩn ẩn mang theo cảnh giác.
Có thể khiến Tử cảnh như họ phải cảnh giác người này, tuyệt đối không đơn giản!
Trên đường là cung điện phòng ốc.
Nhưng so với kiến trúc của nhân loại, tộc Hải yêu càng lộ ra tính nguyên thủy và hoang dã. Rất nhiều đồ vật bọn hắn đều lấy tài liệu ngay tại chỗ, gia công thô sơ một chút là có thể dùng trong sinh hoạt. Hoàn toàn không có sự tinh tế và mài giũa của nhân loại.
Phòng ở tộc Hải yêu đều lấy thân cây làm xà nhà, lấy hòn đá làm tường, lại lấy một số thực vật hoa nhiều màu sắc rực rỡ làm vật trang trí.
Nếu ở mực nước cao, trên mặt tường sẽ khảm vỏ sò và trân châu phiếm huỳnh quang.
Tiết Tang và Phụ Khang được dẫn tới một tòa kiến trúc khổng lồ nhất.
Có Hải yêu dẫn đường, bọn họ không cần phải qua thông báo đã được đi vào.
Sau khi tiến vào, bọn họ thấy mấy nữ Hải yêu đang dùng dầu cá thắp đèn, xua tan đêm tối.
Đi vào một gian phòng rộng rãi, bọn họ dừng lại.
Chỉ chốc lát có tiếng bước chân truyền đến. Một Hải yêu cường tráng, dáng người cao lớn khoác trường bào được khâu bằng da cá đi ra từ bên trong, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế được tạo thành từ xương cá.
"Đã trễ thế này, hai người các ngươi đi tới đây gặp ta là có chuyện gì?" Đại tộc trưởng nhìn về phía Tiết Tang và Phụ Khang.
Ngữ khí hắn mang theo giọng điệu trưởng bối.
Bất kể là Tiết Tang hay là Phụ Khang tính tình táo bạo, khi đứng trước mặt hắn đều thu liễm khí thế mình, quy quy củ củ duy trì tư thái vãn bối.
"Đại tộc trưởng, Tháp Li Tát đã xảy ra chuyện." Tiết Tang cắn răng, nói ra ý.
Lời vừa nói ra, Đại tộc trưởng vốn đã lười nhác lập tức ngồi thẳng người, hai mắt đột nhiên trợn to.
Vị Hải yêu dẫn đường cho họ cũng đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác bắn tới Tiết Tang và Phụ Khang.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đại tộc trưởng lạnh lùng nói.
"Không liên quan tới chúng ta, là có nhân loại xông vào bắt cóc Tháp Li Tát." Phụ Khang cuống quít nói.
"Nhân loại!" Trong mắt đại tộc trưởng hiện lên một tia lạnh lẽo, càng trở nên sắc bén.
Hắn chậm rãi nheo mắt lại, chất vấn Phụ Khang và Tiết Tang: "Các ngươi nói, khu vực Hải yêu thống trị xuất hiện nhân loại?"
"Vâng!" Tiết Tang giành mở miệng trước.
"Số lượng bao nhiêu? Bọn chúng cướp Tháp Li Tát là có mục đích gì?" Đại tộc trưởng đã khôi phục lý trí, trầm giọng hỏi.