Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mị thái này mê hoặc các võ sĩ trên linh thú phi hành, hấp dẫn tầm mắt bọn họ.
"Dò theo mùi máu tươi mà đến. Cô nương là người phương nào, vì sao tàn sát ở đây?" Tuyết Gia nhàn nhạt trả lời. Lời tuy nói thế, nhưng Bạch Li không thấy tia đồng tình nào trong mắt nàng.
Tựa hồ nàng chỉ đang tìm chủ đề, thuận tiện trò chuyện mà thôi.
Bạch Li cười nói: "Chúng ta chỉ đi ngang qua, ở đây nghỉ ngơi mấy ngày thôi. Linh thú này không có mắt, muốn ăn chúng ta. Thực lực vô dụng, đương nhiên phải thành cô hồn dã quỷ."
"Thì ra là thế." Tuyết Gia nhẹ gật đầu.
Trong giọng nói nàng không nghe ra suy nghĩ chân thật.
Phảng phất nàng đang khoác một lớp mặt nạ, ngăn mọi người nhìn trộm.
Bạch Li chán ghét nhất là cảm giác này.
Giống như nàng đang nói chuyện với một pho tượng, mà không phải con người.
Ấn tượng đầu tiên khiến nàng mất đi hảo cảm với Tuyết Gia. Biểu tình nàng lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: "Nếu đã biết, từ đâu ra thì đi về đi. Đừng ở chỗ này vướng bận."
"Càn rỡ!"
Tuyết Gia còn chưa mở miệng, trăm tên võ sĩ phía sau nàng đồng thanh quát lên.
Tiếng gầm giận dữ khiến ánh mắt Bạch Li tối sầm lại, quang mang màu tím kích động dưới đáy mắt.
"Câm miệng." Tuyết Gia giơ tay ngăn cản thuộc hạ vượt rào.
Trăm tên phía sau nàng im lặng xuống.
Lúc này mới khiến thần sắc trong mắt Bạch Li hơi hòa hoãn.
Tuyết Gia lại nói: "Gặp xong người đứng đầu, ta tự nhiên sẽ đi. Mời cô nương dẫn lối."
Lời nói của nàng khiến sắc mặt Bạch Li biến đổi, ánh mắt Mặc Dương cũng tối sầm xuống.
"Ta chính là người đứng đầu." Bạch Li trầm giọng nói.
Lời nói của nàng không phải là không có sức thuyết phục. Bởi vì thực lực của nàng mạnh nhất ở đây, tự nhiên có thể đảm nhiệm chức vị lãnh đạo. Huống chi Mặc Dương vẫn luôn không phản bác, chỉ là đang đứng bên cạnh nàng thì hơi lui xuống một bước.
Bạch Li nói, khiến Tuyết Gia nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cô nương không cần lừa gạt ta. Nếu cô nương là người đứng đầu, sao có thể lấy tư thái bảo vệ người đứng ở đây? Vì sao trong mắt bọn họ không có vẻ cung kính ngươi?"
Giọng nói hạ xuống, Long Nha Vệ lặng lẽ nắm chặt binh khí mình.
Không khí, thoáng cái giằng co.
...
Long Nha Vệ báo tin rốt cuộc đi tới trước sơn động Mộ Khinh Ca bế quan. Hắn vừa xuất hiện, Ngân Trần khoanh chân canh giữ ngoài sơn động mở mắt đỏ.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngân Trần mở miệng hỏi.
Biểu tình Long Nha Vệ nghiêm túc: "Người Di tộc tới."
Di tộc!
Ngân Trần híp mắt lại.
Lúc hắn đang tự hỏi có muốn bởi vậy mà kinh động Mộ Khinh Ca hay không, một áo bào hồng y, dung mạo tuyệt diễm khó phân nam nữ từ trong động đi ra.
Nhìn thấy nàng, trong mắt Long Nha Vệ là sùng kính vô hạn, quỳ một gối xuống đất hành lễ: "Tiểu tước gia!"
"Đứng lên đi." Mộ Khinh Ca chỉ tùy ý nói, khí chất từ trên cao nhìn xuống tự nhiên mà phát.
Mộ Khinh Ca xuất quan, Ngân Trần cũng đứng lên theo, tự động đi phía sau nàng.
"Vừa nãy ngươi nói là ai tới?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Nhắc tới chính sự, Long Nha Vệ nhanh chóng tỉnh táo: "Là người Di tộc, cộng với trăm người do một nữ tử dẫn đội. Nàng ta gọi là Tuyết Gia."
"Tuyết Gia?" Mộ Khinh Ca nhẩm cái tên này, chậm rãi nheo mắt.
Cái tên Tuyết Gia, nàng không xa lạ. Ở trong miệng Tháp Li Tát, đã nghe đến mấy lần.
Tháp Li Tát và Tuyết Gia hình như có chút oán hận, còn từng bảo Mộ Khinh Ca báo thù thay nàng, giáo huấn Tuyết Gia. Đương nhiên, Mộ Khinh Ca không đáp ứng chuyện nhàm chán này.
Chỉ là nàng rất có hứng thú với thân phận Tuyết Gia.
Công chúa Di tộc, còn là người thừa kế tướng lãnh phương nam Di tộc. Danh và quyền, nàng đều có. Có thể nói là một người được hưởng ba nghìn sủng ái ở hải vực Khổ Hải này.
"Đi thôi, qua đó xem." Mộ Khinh Ca giương cằm, cất bước đi.
Ba người đi tới bờ biển.
Mà lúc này trên bờ biển, hai bên giằng co đã lâm vào cục diện bế tắc.
Tuyết Gia liếc mắt một cái đã nhìn thấu, khiến Bạch Li rất khó chịu, cũng khiến Mặc Dương đề cao cảnh giác.
Thế lực Khổ Hải không thể so với thế lực Lâm Xuyên.
Hắn nhất định phải vạn phần cẩn thận, không thể gây phiền toái.
"Tuyết Gia muốn gặp người đứng đầu một lần, chuyện nào có đáng gì?" Tuyết Gia chậm rãi mở miệng, thanh âm nàng như mây như khói, tựa hồ xua tan một tia giằng co.
Bạch Li cười lạnh lùng, khinh thường nói: "Ngươi có chuyện cứ việc nói là được, người đứng đầu của chúng ta há có thể là ngươi muốn gặp là có thể thấy?" Nếu bị nhìn thấu, Bạch Li cũng lười giả vờ.
Tuyết Gia cười không tha: "Nơi này là lãnh địa Di tộc ta, có khách tới chơi, thân là chủ nhân tự mình tới thăm hỏi, khách nhân sao lại ngại ngùng không gặp?"
Lời tuy là lời hay, nhưng nghe vào sao cứ thấy mất tự nhiên?
Trong đó ẩn ẩn giấu ý châm chọc, tiết lộ Tuyết Gia không phải người hiền lành gì.
Khí tức Bạch Li lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Cút! Mặc kệ ngươi là Di tộc hay cái gì tộc, nếu còn tiếp tục dây dưa, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"
Xoạt xoạt xoạt!
Âm thanh binh khí rời vỏ vang lên phía sau Tuyết Gia.
Hiển nhiên, Bạch Li uy hϊếp chọc giận đến Di tộc.
Di tộc rút binh khí, Long Nha Vệ cũng không cam lòng yếu thế, đồng loạt rút binh khí mình ra. Hình thành cục diện giương cung bạt kiếm với người Di tộc trên bầu trời.
"Đều dừng tay." Tuyết Gia mở miệng, lại ngăn trở tranh cãi phát sinh.
"Thu hồi binh khí cho ta." Đồng thời khi Tuyết Gia mở miệng, một thanh âm lạnh buốt truyền đến từ trong đảo.
Thanh âm vừa ra, Long Nha Vệ không hề do dự đều thu hồi binh khí. Ngay cả Bạch Li cũng thu liễm khí thế, xoay người nhìn về phía sau.
Trong mắt Tuyết Gia hiện lên dị sắc nhàn nhạt.
Người chưa đến, một câu nói lại uy nghiêm như thế, khiến thủ hạ không dám cãi lời. Hiệu quả như vậy, không chỉ có quan hệ chủ tớ làm được.
'Xem ra, những người này đều tôn kính và tin phục từ nội tâm với chủ tử mình.' Tuyết Gia hơi thu ánh mắt, trong lòng như suy tư.
"Buông binh khí xuống." Tuyết Gia thấp giọng phân phó.
Đây là lần thứ hai nàng phân phó, trăm người phía sau nàng mới không cam lòng miễn cưỡng thu hồi binh khí.
Cùng một mệnh lệnh, trận doanh hai bên đã thấy rõ cao thấp.
Đột nhiên, trong lòng Tuyết Gia dâng lên tia chờ mong.
Chờ mong nhìn xem, là dạng người gì có thể khiến những người khí thế bất khuất, thực lực không thấp đều cúi đầu nghe thần.
Nàng nhìn phương hướng phát ra thanh âm. Một bóng dáng màu đỏ chói mắt xâm nhập vào mắt nàng, tiến vào cặp mắt sáng ngời của nàng.
"Tiểu tước gia --!"
Mộ Khinh Ca vừa xuất hiện, trên bãi cát ngoại trừ Bạch Li, tất cả mọi người đều quỳ một gối xuống đất, cúi thấp đầu mình.
Khí thế đồng thanh hét to kia không hề thua kém trăm tên Di tộc.
Thậm chí khí thế vừa nãy của Di tộc so với Long Nha Vệ bây giờ, quả thực không đáng nhắc tới.
Bọn họ, trong lòng nhen nhóm ý so đo!
"Đều đứng lên đi." Mộ Khinh Ca tùy ý nói một câu, đi tới chỗ Bạch Li.
"Khinh Ca, ngài xuất quan rồi à?" Lệ khí toàn thân Bạch Li tiêu tán, nở nụ cười nghênh đón Mộ Khinh Ca, thân mật bám lấy cánh tay nàng.
Mộ Khinh Ca nhẹ ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tuyết Gia trên thanh điểu, và trăm tên võ sĩ phía sau nàng.
Tuyết Gia vẫn luôn quan sát Mộ Khinh Ca. Từ lúc Mộ Khinh Ca xuất hiện, cảm xúc nàng đã có di động.
Ở trước mặt Mộ Khinh Ca, nàng cảm giác mình trở nên ảm đạm, khí thế bị áp xuống. Loại cảm giác này như thể trời sinh có sẵn, hòa hợp với máu thịt, không cho phép cãi lời.
'Trên đời này, cư nhiên có nam tử tuấn mỹ như yêu, khí thế cuồng ngạo?' Tuyết Gia thầm kinh ngạc cảm thán.
Ngạo khí quanh thân Mộ Khinh Ca không phải kiêu ngạo, cũng không phải tự phụ. Mà là khí thế duy ngã độc tôn, không phục đất trời.
Loại khí thế này thuộc về vương giả trời sinh, có thể thuyết phục mọi người.
Sâu trong linh hồn Tuyết Gia phảng phất bị chấn một chút.
Mà trăm tên võ sĩ Di tộc phía sau nàng cũng bởi Mộ Khinh Ca xuất hiện, hơi thở cứng lại.
Ở trước mặt Mộ Khinh Ca, sự ưu việt của bọn hắn tựa hồ biến mất toàn bộ, trở nên hèn mọn. Khí thế của nàng vượt xa mỹ mạo.
Khi bị khuất phục dưới khí thế nàng, mới bỗng nhiên phát hiện. Nàng không chỉ có khí thế kinh người, ngay cả dung mạo cũng đẹp kinh người.