Đột nhiên trong đại não vang lên thanh âm, khiến thân mình Mộ Khinh Ca hơi hơi run lên.
Phảng phất, người nói chuyện ở ngay bên trong đầu mình.
"Lão đại, ngươi làm sao vậy?" Thấy Mộ Khinh Ca đột nhiên không nói lời nào, Thiệu mập mạp vội hỏi.
Mộ Khinh Ca khẽ lắc đầu.
Thanh âm kia, nàng quen thuộc, cho nên không thèm để ý.
"Mập mạp, chân ngươi bị thương, trước đưa ngươi trở về đi." Mộ Khinh Ca đối Thiệu mập nói.
Thiệu mập mạp tùy tiện cười nói: "Không cần khách khí như vậy, ta tự mình về là được rồi." Nói xong, còn nháy mắt ra hiệu với Mộ Khinh Ca.
Vừa rồi nàng nói câu kia "Đừng loạn nhìn nữ nhân của gia", thật sự làm cho Thiệu mập mạp hiểu lầm.
Đương nhiên, hiểu lầm chỉ sợ không dừng lại ở mỗi Thiệu mập mạp.
Trên thực tế, Mộ Khinh Ca chỉ là đang đứng ở góc độ nữ giới, giữ gìn Tần Diệc Dao một chút. Nàng nhìn ra được ánh mắt không thích và chán ghét của Tần Diệc Dao, cũng nhìn ra được nàng ẩn nhẫn.
Đã như vậy, Tần Diệc Dao nếu không tiện nói, nàng một tên hoàn khố này liền thay nàng nói.
Dù sao, sau mấy lần tiếp xúc, nàng không có phản cảm đối với vị hoàng thất công chúa này. Trái lại, nàng cảm thấy Tần Diệc Dao thập phần thanh tỉnh, chỉ là luôn bị động thôi.
Giữa Mộ gia bọn họ và người hoàng thất cầm quyền có vấn đề, không nên tính theo một người không có quan hệ.
Thiệu mập mạp "ám chỉ", Mộ Khinh Ca không có chú ý, ngược lại khiến Tần Diệc Dao ở một bên hai gò má có chút nóng. Vì để tránh tiếp tục xấu hổ, nàng chủ động nói: "Hay là để hộ vệ của ta đưa hắn trở về đi. Tào Quý kia ăn thiệt thòi lớn như vậy, không dám ra tay với ngươi, nhưng không có nghĩa sẽ không lấy Thiệu Việt Trạch hả giận."
Thiệu mập mạp nghe xong, mắt nhỏ lập tức trợn lên, hào khí muôn vàn nói: "Hắn dám! Nếu con rùa tôn tử kia dám đến, tiểu gia ta liền... Ai da... " Dưới tình thế vội vàng, làm động thương thế trên đùi, đánh gãy lời nói hùng hồn của Thiệu mập mạp.
Mộ Khinh Ca hài hước cười, trêu ghẹo: "Được rồi. Muốn thu thập con rùa tôn tử, ngươi trước hết phải dưỡng thương tốt đã. Nếu không ngươi cứ vậy đi lên, thì chỉ có thể làm cầu cho người ta đá."
Thiệu mập ủy khuất sụ mặt xuống, nhưng không phản bác Mộ Khinh Ca nói.
Thấy Mộ Khinh Ca không phản đối, Tần Diệc Dao liền phân phó hộ vệ trước đưa Thiệu mập mạp hồi phủ.
Chờ Thiệu mập mạp ngồi xe ngựa rời khỏi, Mộ Khinh Ca mới hỏi: "Còn muốn tiếp tục ở lại sao?"
Tần Diệc Dao chậm rãi lắc đầu: "Ta hôm nay đã tới. Ở lại cũng không có ý nghĩa gì."
Mộ Khinh Ca hiểu rõ gật đầu, xoay người đi tìm Bạch Tịch Nguyệt. Không có biện pháp, người là nàng mang tới, dù sao cũng phải mang về không phải sao.
Nhưng, nhìn một vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng Bạch Tịch Nguyệt.
Này làm cho Mộ Khinh Ca không khỏi nhíu nhíu mày.
Tần Diệc Dao vẫn luôn một bên chú ý thần sắc Mộ Khinh Ca, lập tức hướng tỳ nữ bên người phân phó: "Các ngươi phân công nhau đi tìm Bạch cô nương, không thể gây ra động tĩnh lớn."
Mấy tỳ nữ lập tức phân tán rời đi.
Tần Diệc Dao an bài, Mộ Khinh Ca khó hiểu khẩn cấp, nàng mở miệng nói: "Đa tạ."
Tần Diệc Dao mím môi nhìn nàng, lát sau mới nói: "Ngươi và Bạch cô nương kia là thuở nhỏ cùng nhau lớn lên đi." Trong lời nói, mơ hồ lộ ra một loại mùi vị khác, liền chính nàng vẫn chưa phát hiện.
Mộ Khinh Ca mân mê môi. Nàng không phải là hàng nguyên gốc, mà Mộ Khinh Ca "lúc đầu" cũng tựa hồ đối với Bạch Tịch Nguyệt có chút phản cảm. Đương nhiên, những lời này nàng không có khả năng nói với Tần Diệc Dao, liền tùy ý nói: "Tâm nàng quá cao, Mộ phủ dung không nổi."
Tần Diệc Dao sửng sốt, lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói.
Giữa hai người trầm mặc lại, dần dần đi tới làn ranh của Thú Liệp tràng. Tần Diệc Dao mới nói: "Vừa rồi, cám ơn ngươi."
Mộ Khinh Ca không có nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Cái gì?"
Vẻ mặt vô tội này của nàng, ngược lại làm cho Tần Diệc Dao không biết nên giải thích như thế nào. Nhưng, mỗi lần hồi tưởng lại Mộ Khinh Ca đối với Tào Quý cảnh cáo, câu "Nữ nhân của ta" kia làm cho tâm nàng tĩnh lặng như nước kịch liệt nhảy lên.
Lúc này, một tỳ nữ bên người Tần Diệc Dao hoang mang chạy tới, thở hổn hển nói: "Công chúa, tiểu tước gia. Nô tỳ tìm được Bạch cô nương rồi, nhưng nàng đang cùng một chỗ với Thái tử, nô tỳ không tiện tiến lên."
Bạch Tịch Nguyệt khi nào cùng Thái tử cùng một chỗ?!
Trong mắt Mộ Khinh Ca lãnh quanh chợt lóe, cảm thấy nữ nhân này thật sự là một chút cũng không bớt việc. Cô cô là từ đâu nhìn ra nàng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện?
Nhận thấy được thần sắc Mộ Khinh Ca lạnh xuống, Tần Diệc Dao nói: "Không bằng ta qua nhìn xem." Nói thế nào nàng cũng là công chúa, hướng Thái tử muốn người không phải quá khó.
Nhưng, Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Không, ta tự mình qua." Nàng thật muốn nhìn Bạch Tịch Nguyệt muốn làm cái quỷ gì.
Ai ngờ, lời nói của nàng, lại làm Tần Diệc Dao hiểu lầm. Cho rằng bởi vì thân phận mình là nữ nhi của Khương quý phi, không tiện cùng Thái tử thương lượng, miễn cho chịu ủy khuất, mới quyết định tự mình qua.
Suy nghĩ Tần Diệc Dao hướng tới phương hướng này, thời điểm hai con ngươi lạnh băng nhìn Mộ Khinh Ca, tựa hồ nhiều thêm một tia sắc ấm.
"Công chúa liền ở đây chờ ta đi." Mộ Khinh Ca nói xong, lại bồi thêm một câu: "Cũng có thể đi trước một bước."
"Không, để ta cùng đi với ngươi đi. " Mộ Khinh Ca thay nàng suy nghĩ như thế, Nàng sao có thể vứt bỏ hắn đi trước? Tần Diệc Dao lần nữa chủ động kiên trì.
Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, tựa hồ mang theo công chúa có vẻ thuận tiện hơn chút ít, liền gật đầu nói: "Cũng tốt, vậy cùng đi."
Hai người thương lượng tốt, theo tỳ nữ báo tin dẫn đường, đi tới phương hướng Thái tử và Bạch Tịch Nguyệt.
Lúc này, thanh âm trong đầu Mộ Khinh Ca lại lần nữa vang lên: "Tiểu Ca nhi thích lo chuyện bao đồng, hiện tại trước cho phép ngươi đi, đợi lát nữa sẽ phạt ngươi."
Dứt lời, thanh âm liền giống như triệt để biến mất trong đầu nàng.
Những đem những lời này nghe vào tai Mộ Khinh Ca, sắc mặt lại tối sầm.