Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nghiêm túc nói: "Chủ nhân, chúng ta có chạy không? Miễn trở thành đồ ăn của tên kia!"
"Chạy? Vì sao phải chạy?" Mộ Khinh Ca bỗng nở nụ cười. Nàng buông tay Manh Manh ra, chậm rãi lấy cái cục than đen trong tay nàng.
Đau đớn quen thuộc xâm nhập vào não, những tin tức rối loạn lung tung đó lại lần nữa truyền vào đầu Mộ Khinh Ca.
Mặc kệ đau đớn, Mộ Khinh Ca cắn răng chống đỡ.
Nàng muốn tiêu hóa tin tức này, nhìn xem rốt cuộc đây là thứ gì!
Trên trán Mộ Khinh Ca nhanh chóng lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt. Sợ tới mức Manh Manh nhảy chân hô: "Chủ nhân, ngài mau buông tay!"
Nhưng mặc cho nàng kêu thế nào, Mộ Khinh Ca như tai điếc.
Manh Manh vội la lên: "Chủ nhân! Ngài sẽ không cho rằng khối than đen này chính là Tinh Sa Huyền Ô Kim chứ?"
"Phốc!" Mộ Khinh Ca phun ra búng máu, bắn vào khối than đen trong tay.
Mặt ngoài ngăm đen khô khốc đột nhiên lóe lên kim quang, rồi biến mất không thấy. Vết máu dính lên đó đều bị quỷ dị hấp thu.
Manh Manh hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Chủ nhân, ngài không sao chứ?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt, lắc đầu.
Nàng nhìn về phía cục đen trong tay, vẫn không tiếp thu được tin tức hữu dụng gì. Chủ yếu nó không giống tài liệu luyện khí trước kia chỉ cần Mộ Khinh Ca tiếp xúc là biết đó là gì, chế tạo thế nào. Nó xuất hiện giống như đồ vật truyền tin tức, những tin tức khó hiểu đó đương nhiên Mộ Khinh Ca không biết được đó là gì.
Chỉ là những ký tự cổ quái kia, nàng nhớ kỹ.
Bởi vì nàng phát hiện, ký tự cổ quái đó hình như có chút liên hệ với văn tự Thần Ma.
Có lẽ lần này Mộ Khinh Ca kiên trì, cho nên thời điểm cầm chặt than đen, nàng không hề cảm nhận đau đớn, hoàn toàn không có dị dạng.
Manh Manh trộm đánh giá Mộ Khinh Ca, thử hỏi: "Chủ nhân, cái này không phải là Tinh Sa Huyền Ô Kim đó chứ?"
Mộ Khinh Ca nhún vai: "Ai biết."
Manh Manh nhẹ nhàng thở ra, cảm thán: "Ta nói mà. Tinh Sa Huyền Ô Kim đâu dễ dàng có được? Năm đó chủ nhân tiền nhiệm mất rất nhiều sức mới lấy được khối nhỏ, ném vào kho hàng tài liệu luyện khí không nỡ dùng."
Manh Manh nói khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, tựa như bắt được mấu chốt.
"Ở đây có Tinh Sa Huyền Ô Kim?" Mộ Khinh Ca xách áo yếm Manh Manh lên hỏi.
Manh Manh buông tay nói: "Vốn là có, nhưng lần này cởi bỏ phong ấn, ấy vậy mà không có thứ gì bên trong, chỉ còn lại khối than đen này!"
Nghi ngờ trong lòng Mộ Khinh Ca càng lớn, phải nói là khả năng suy tính trong lòng ngày càng cao.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca lấy ra một khối huyền thiết dùng luyện khí.
Khối huyền thiết này là vật ngày thường nàng dùng để luyện tập, sớm đã bị nàng rèn cho không biết bao nhiêu lần, trở nên vô cùng cứng rắn. Binh khí bình thường không thể phá vỡ được nó.
Mộ Khinh Ca đặt huyền thiết xuống đất, cầm phần đầu nhọn của khối than đen đập ngay vào huyền thiết.
Rắc!
Nhìn huyền thiết dưới than đen, Mộ Khinh Ca giương lên nụ cười nhàn nhạt.
...
Trong sơn động, Mộ Khinh Ca nâng mắt lên. Đáy mắt thanh thấu chớp động ánh sáng. Trong tay nàng là một khối than đen. Than đen lên sàn, khiến Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều tràn đầy nghi hoặc.
Mùi hương từ Phần Thiên Lô đã chuyển từ đậm sang nhạt.
Mộ Khinh Ca thu mồi lửa, đổ bột phấn màu hồng nhạt vừa luyện chế vào bình, cẩn thận cất kỹ.
Sau đó nàng lại thu hồi Phần Thiên Lô, mới mang theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt ra khỏi sơn động.
Trên hòn đảo trận chiến với Cù Dục đã sớm tiến hành đến phút kịch liệt nhất. Bạch Li và Ngân Trần, còn có Nguyên Nguyên đều bay lên đánh tiếp, Long Nha Vệ cũng không nhàn rỗi. Ngay cả người Di tộc cũng đều sôi nổi gia nhập chiến đấu.
Bon họ đã mệt tới cực hạn, cuối cùng không thể kéo dài nổi Cù Dục!
Rống!
Cù Dục chợt quát một tiếng, đột nhiên há to miệng.
Trong miệng nhả ra lực hút, lớn hơn mấy lần so với trước. Hút cả cỏ cây tảng đá trên đảo bị bứt ra đổ vào miệng nó.
"Không xong! Đại gia hỏa này hoàn toàn nổi cáu rồi!" Bạch Li cắn răng căm hận kêu.
Bạch Li vừa nói xong, cảm thấy thân thể mình như bị xé ra, cả người bay tới không trung.
Không chỉ có nàng, những người khác cũng giống thế.
Sáu trăm người trên hòn đảo đều cùng với cỏ cây núi đá bị hút vào không trung, bay tới miệng Cù Dục.
Nhìn thấy nhiều đồ ăn bay tới, Cù Dục hưng phấn kêu to.
Tiếng kêu này khiến lực hút càng lớn hơn, mấy trăm người lại cách miệng nó gần thêm.
"Công chúa? Người kia đâu? Chúng ta liều chết kéo dài lâu như vậy, hắn sẽ không sớm chạy thoát chứ?"
Tuyết Gia bị hút vào không trung, cỏ cây bên cạnh bay qua nàng. Nàng cố gắng giãy giụa muốn thoát khỏi lực hút này. Nghe thế, lại theo bản năng trả về một câu: "Không có khả năng!"
Lời vừa nói ra, ngay chính nàng cũng giật mình.
Tựa hồ nàng không nên tín nhiệm vào một người mới gặp lần đầu.
Phảng phất giải thích sự tín nhiệm này, nàng lại bồi thêm một câu: "Người của hắn đều ở đây, hắn không có khả năng đi."
Bỗng chốc, lực hút tăng mạnh!
Mấy trăm người đã có thể thấy rõ hàm răng nanh nhọn hoắt của Cù Dục.
'Cứ vậy mà chết sao?'
Cửa miệng dữ tợn kia khiến Tuyết Gia cảm thấy tuyệt vọng.
"A!!!"
"A!!!"
Có lẽ sợ hãi sắp chết, khiến lòng kiên trì của võ sĩ Di tộc sụp đổ.
Các võ sĩ Di tộc đều la lên tuyệt vọng.
Nháy mắt khi sắp bị Cù Dục cắn nuốt, một bóng dáng màu đỏ chói lóa xâm nhập vào mắt mọi người. Tay nàng chợt lóe ngân quang, một cỗ lực lượng bàng bạc mang theo khí thế sắc bén trực tiếp bổ về phía đôi mắt Cù Dục.
Thế như chẻ tre, khiến Cù Dục hoàn hồn cảnh giác, buông lực hút ra.
Lực hút tiêu tán, sáu trăm người đều không trọng lượng rơi xuống hòn đảo.
"Toàn bộ lui ra sau!" Thanh âm Mộ Khinh Ca truyền đến từ bầu trời.
Khiến cho mọi người rơi xuống đất chưa kịp thở dốc khi nhặt về được tính mạng, đều sôi nổi thối lui ra sau.
Cơ hồ theo bản năng phục tùng, căn bản không thông qua suy nghĩ.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vội vàng đến, lập tức phân công nhau phân phát đan dược Mộ Khinh Ca giao cho, để mọi người ăn.
Long Nha Vệ và Ngân Trần Bạch Li không do dự trực tiếp ăn đan dược.
Bên Di tộc, họ nhìn về phía Tuyết Gia sau khi suy nghĩ cũng ăn đan dược. Thấy nàng ăn xong, người Di tộc cũng đều ăn đan dược.
Ăn vào đan dược, bọn họ mới ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Nàng cầm Linh Lung Thương, dây dưa với Cù Dục.
Nhưng hiển nhiên Cù Dục cần phải Ngân Trần Bạch Li Nguyên Nguyên liên thủ đối phó, căn bản không coi Mộ Khinh Ca ra gì.
Nó chỉ phẫn nộ, phẫn nộ Mộ Khinh Ca phá đám bữa ăn đến miệng nó.
Mộ Khinh Ca đương nhiên sẽ không lấy cứng đối cứng, nàng không ngừng tránh né trên không trung. Được Tinh Thủy Bộ phụ trợ, khiến Cù Dục không bắt được nàng.
Đột nhiên nàng xoay người, ném cái bình vào người Cù Dục.
Chiếc bình vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Khi chiếc bình xuất hiện trước mặt Cù Dục, Mộ Khinh Ca chém Linh Lung Thương ra. Một cỗ lực lượng màu tím bắn ra từ mũi thương, chuẩn xác đánh vào bình. Chiếc bình lập tức chia năm xẻ bảy, bột phấn màu hồng nhạt tản ra, bao vây Cù Dục.
"Rống!!!"
Trong sương mù hồng nhạt, truyền đến tiếng Cù Dục rống giận.
Mộ Khinh Ca nhanh chóng lui ra sau, bảo trì khoảng cách nhất định với Cù Dục.
Sương mù hồng phấn bao vây Cù Dục, mùi hương nhàn nhạt tràn ra bốn phía. Người ngửi phải đều cảm thấy thần kinh buông lỏng.
Cù Dục dây dưa trong sương mù, giãy giụa muốn thoát khỏi bột phấn.
"Đó là cái gì?" Tuyết Gia kinh ngạc hỏi.
Bạch Li vừa vặn đứng bên cạnh nàng, thuận miệng đáp: "Không biết. Nhưng đồ vật ngài lấy ra, tóm lại là hữu dụng."
Bọn họ không hiểu Mộ Khinh Ca đang làm quỷ gì.
Đột nhiên, Cù Dục giãy giụa trong sương mù ngày càng chậm. Tiếng kêu mỏi mệt truyền ra.
Ngay sau đó mọi người khϊếp sợ nhìn thấy Cù Dục cư nhiên cứ vậy thẳng tắp rơi xuống từ bầu trời...
Phanh!
Một tiếng vang lớn, Cù Dục nện lên hòn đảo. Nửa người ghé lên bờ, nửa dưới thì chìm xuống nước.
Cù Dục rơi xuống, sương mù hồng phấn dần tan đi. Hoặc là nói, bị Cù Dục hút vào cơ thể.
Mộ Khinh Ca đáp xuống, đứng bên cạnh Cù Dục.
Bạch Li lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, những người khác cũng nhanh chóng đuổi tới.
Bọn họ khϊếp sợ nhìn cảnh này, Bạch Li thay mặt mọi người hỏi: "Ngài vừa làm gì thế?"
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Dùng thời gian các ngươi kiếm được, luyện chế ra mê dược siêu mạnh."
Mê dược!
Đáp án này khiến mọi người khϊếp sợ.
Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca chợt lóe, hóa thành chỉ bộ. Mà trong tay nàng có thêm khối than đen: "Nếu không gϊếŧ được, trốn không thoát, vậy chỉ có thể khiến nó tiếp tục ngủ say."
'Khiến nó tiếp tục ngủ say...'
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ khiến mấy trăm người âm thầm hít khí.
Người Di tộc khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chấn động nàng làm sao nghĩ được cách này.
Mà nhóm Long Nha Vệ lại vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy Tiểu tước gia nhà bọn họ không gì không làm được!
"Đừng cao hứng quá sớm, mê dược chỉ có hiệu quả với Cù Dục nhiều nhất là một nén nhang." Mọi người còn chưa kịp kích động vì tìm được đường sống trong miệng Cù Dục, Mộ Khinh Ca lại tung ra một câu đòi mạng...