Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 697: Chia một nửa Hải Tự Thành cho ngươi (4)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

*Vì tính chất và khối lượng công việc của mình bây giờ, khó đáp ứng ra chương đều đặn mỗi ngày như trước. Nên mình đổi lịch đăng chương sang CN hàng tuần nha, số lượng 4 chương trở lên. Mong các bạn thông cảm và cảm ơn mọi người đã yêu thích kiên nhẫn chờ đợi!

_______________________________

Huống chi hiện giờ bởi vì Kinh Hải và Đậu gia xung đột, sợ là Đậu gia sẽ không tốt bụng để nàng bình yên rời đi.

"Lúc Lệ gia chủ tới, có gặp được người Đậu gia?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Lệ Vân Đào lập tức lĩnh hội ý Mộ Khinh Ca, chậm rãi cười nói: "Có gặp. Chỉ có thể nói, Đậu gia đúng là mù, vậy mà giúp góp thêm một viên gạch không nhẹ vào việc hủy diệt Đậu gia."

Ánh mắt hai người đụng vào nhau, trong lòng hiểu rõ.


Mộ Khinh Ca lại nói: "Lệ gia chủ thật sự tin tưởng ta?" Chữ 'ta' này, là ám chỉ năng lực của nàng.

Lệ Vân Đào nói thẳng không hề cố kỵ: "Lệ Phù tuy không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng cũng là Hôi cảnh tầng một hàng thật giá thật. Lại bị nữ tử bên cạnh Mộ công tử một chiêu đánh bại, chỉ có nói tu vi nàng ở phía trên Lệ Phù, ít nhất là Hôi cảnh tầng hai. Có thể được một nữ tử có thực lực Hôi cảnh tầng hai trở lên làm bạn, lại còn nghe theo công tử phân phó, vốn đã lộ ra công tử không đơn giản."

Cho dù hắn tính sai, Mộ Khinh Ca chỉ biết phương pháp thu liễm hơi thở, thực lực không cao. Nhưng nữ tử bên cạnh hắn cũng là người mang chiến lực hiếm có. Huống chi gia tộc chống lưng Mộ Khinh Ca đối với Lệ gia mà nói, chính là giật lấy đại kỳ lớn, hắn đã kiếm được rồi.


Cái gọi là hứa hẹn cùng hưởng Hải Tự Thành, Lệ Vân Đào cũng nhìn chuẩn. Mộ Khinh Ca không có khả năng vẫn luôn ở tiểu thành biên thùy. Chờ nàng đi, toàn bộ Hải Tự Thành còn không phải của một mình hắn sao?

Trong lúc tươi cười trả lời, Lệ Vân Đào đã sớm tính toán ngàn vạn trong lòng.

Nội tâm Mộ Khinh Ca hiện lên vô số ý niệm.

Nàng nở nụ cười ý vị không rõ: "Đều nói địch nhân của địch nhân là bằng hữu. Ta và Lệ gia chủ không tính là bằng hữu, nhưng lại có chung địch nhân, xem ra đã định là bằng hữu rồi."

Những lời này, khiến Lệ Vân Đào vui vẻ.

Nhưng giọng nói Mộ Khinh Ca vừa chuyển, nói với Lệ Vân Đào: "Ta không cần Hải Tự Thành, quyền kinh doanh cửa hàng trong thành, thống trị thế nào, quản lý thế nào là chuyện của Lệ gia. Nhưng ta muốn một nửa thuế thu nhập mỗi năm của Hải Tự Thành. Với cả, ta nghe nói bên ngoài Hải Tự Thành có mạch khoáng linh thạch cấp thấp, luôn do ba đại gia tộc các ngươi hợp lý khai phá. Đậu gia đương nhiên chiếm phần nhiều, Bạch gia thứ hai, Lệ gia thấp nhất. Sau khi sự thành, ta muốn một nửa sản lượng mạch khoáng linh thạch mỗi năm. Tuy nói chia một nửa, nhưng thực tế là Lệ gia chiếm nhiều hơn."


Thuế má và mạch khoáng linh thạch, đều muốn một nửa!

Lệ Vân Đào mắng một câu trong lòng: 'Thật tàn nhẫn!' Mấy thứ này chỉ nghe một xíu, đều khiến hắn thịt đau.

Hắn thậm chí hoài nghi rốt cuộc Mộ Khinh Ca có phải lần đầu tiên, ngày đầu tiên tới Hải Tự Thành không, sao biết rõ ràng vậy? Chuyện mạch khoáng linh thạch, Mộ Khinh Ca đương nhiên là hỏi được từ Lưu Khách thị tộc, còn về thuế má... Đừng quên, nàng là Tiểu tước gia, sao lại không rõ cong cong thẳng thẳng trong đó chứ?

Muốn định cư hoặc làm buôn bán ở Hải Tự Thành, không nộp thuế, lấy gì để gia tộc giữ ngươi lại?

Sắc mặt Lệ Vân Đào đột biến, làm Mộ Khinh Ca muốn trêu chọc: "Chẳng lẽ Lệ gia chủ nói cùng hưởng Hải Tự Thành chỉ là nói suông mà thôi? Hay là thấy ta nhỏ tuổi, nên muốn lừa gạt ta? Ta đã nhường quyền cai quản Hải Tự Thành rồi, chỉ muốn một chút đồ bồi thường, Lệ gia chủ luyến tiếc?"
Lời nói của nàng khiến cơ bắp trên mặt Lệ Vân Đào hung hăng co rúm. Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thu hồi câu đánh giá lúc trước: 'Đây đâu phải con cháu gia tộc xử thế không sâu, rõ ràng chính là một con hồ ly hút máu!'

Tuy Mộ Khinh Ca nói không sai, Một khi sự thành, mặc dù phải phân một nửa tài nguyên cho nàng, nhưng Lệ gia vẫn được đề cao thu nhập gấp mấy lần so với trước.

Nhưng, thịt đến bên miệng cứ vậy phải cứng rắn xẻo một nửa đi chia, thực sự khiến hắn khó chịu!

Lệ Vân Đào trầm mặc, thầm tính kế...

Ba mươi năm mưu đồ, hiện giờ đã đến một bước mấu chốt. Nếu không có Mộ Khinh Ca gia nhập, hắn cũng có thể thắng, nhưng sẽ phải trả giá lớn, gây bất lợi với gia tộc phát triển sau này. Cũng có khả năng ở giữa khe hở đó, sinh ra một số tiểu gia tộc tới chia chén canh.
Nếu mà có Mộ Khinh Ca gia nhập, ít nhất Lệ gia sẽ giảm bớt tổn thất rất nhiều.

Chờ khi mọi chuyện kết thúc, Lệ gia có thể trấn áp toàn bộ Hải Tự Thành, không cho phép kẻ nào có cơ hội bắn ngược.

Đến lúc đó...

Sâu trong mắt Lệ Vân Đào hiện lên một tia sát ý mịt mờ.

Chờ hắn dọn dẹp xong, rồi xử lý tiểu tử dã tâm này!

Hợp tác với hắn, là nhìn trúng thực lực của hắn, và sức mạnh đại biểu sau lưng hắn. Hợp tác kết thúc, tiểu tử lòng tham không đáy, hắn chỉ cần xử lý ổn thỏa một chút, ẩn nấp một chút, cũng không nhất định mang đến tai họa cho gia tộc!

Mộ Khinh Ca đánh giá về Lệ Vân Đào, đầu tiên là gan lớn, điểm này không sai. Chẳng qua trong thời gian ngắn, hắn đã nghĩ kỹ độc chiêu tá ma gϊếŧ lừa tàn nhẫn.

Tưởng tượng như vậy, cảm giác cắt thịt trong lòng Lệ Vân Đào cũng tiêu tán không ít.
Hắn lộ ra vẻ mặt thịt đau: "Một nửa thuế má và quặng linh thạch, thật sự là..." Lộ ra mấy phần giãy giụa, hắn mới bất đắc dĩ 'thỏa hiệp': "Cũng được, coi như là quà kết giao của Lệ mỗ với Mộ công tử!"

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói: "Hợp tác vui vẻ."

Đạt thành mục đích, Lệ Vân Đào đứng dậy cáo từ. Vì thành ý hợp tác bề ngoài, hắn còn chủ động bảo Mộ Khinh Ca yên tâm nghỉ ngơi, không cần lo lắng Đậu gia tới gây phiền toái.

Tiễn Lệ Vân Đào, tươi cười bên miệng Mộ Khinh Ca dần nhạt đi. Đôi mắt thanh thấu hiện lên một tia trào phúng và lạnh lẽo.

Nếu nàng còn không đoán được Lệ Vân Đào suy nghĩ gì, vậy đúng là nên tìm miếng đậu hũ tự đập đầu mình cho rồi.

...

Ra khỏi khách điếm, Lệ Vân Đào trực tiếp nhìn quản sự Đậu gia chờ ở một bên.
Thấy ánh mắt Lệ Vân Đào quét tới, quản sự Đậu gia lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười.

Lệ Vân Đào thầm cười lạnh, ngoắc ngón tay. Thần thái kia so với quản sự Đậu gia kiêu căng trước đó cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Quản sự Đậu gia sửng sốt. Dưới ánh mắt hài hước của Lệ Vân Đào, chậm rãi chạy qua, khom người trước mặt hắn: "Lệ gia chủ có gì phân phó?"

Lệ Vân Đào dùng khóe mắt quét về phía hắn, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Ngươi tới đây, là vì một vị công tử hồng y?"

Quản sự Đậu gia rùng mình, trộm quan sát thần sắc Lệ Vân Đào, khóe miệng hung hăng co lại.

Thân là quản sự Đậu gia, hắn vốn phải có cốt khí từ chối trả lời câu hỏi của Lệ Vân Đào! Nhưng ngặt nỗi, dưới ánh nhìn chăm chú đầy áp lực kia, hắn cuối cùng vẫn sợ.

"Vâng... vâng..." Quản sự Đậu gia lắp bắp trả lời. Trong lòng đang nhanh chóng suy tư người bọn họ muốn tìm có quan hệ gì với Lệ Vân Đào.
Lệ Vân Đào cười khinh thường, cao ngạo nói với quản sự Đậu gia: "Cút về hết cho ta, về nói gia tộc các ngươi biết. Vị công tử đấy là khách nhân Lệ Vân Đào ta, nếu muốn gây phiền toài, thì chính là không tôn trọng Lệ Vân Đào ta, không tôn trọng Lệ gia!"

Quản sự Đậu gia lập tức cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

Hắn ngơ ngẩn nhìn về phía Lệ Vân Đào, chưa hoàn toàn tiêu hóa hết lời hắn nói.

Một tiểu tử ngoại lai, sao có thể dính quan hệ tới Lệ Vân Đào? Còn nói lời bảo vệ như thế!

Bị lòng hiếu kỳ điều khiển, quản sự Đậu gia hỏi thử: "Lệ gia chủ có điều không biết, người này đánh quản sự Đậu gia ta, ta phụng mệnh gia chủ bắt người về, làm rõ hiểu lầm."

"Không được!" Thanh âm Lệ Vân Đào sắc bén, ánh mắt đầy sát ý nhìn quản sự Đậu gia: "Trừ phi Mộ công tử tự nguyện, nếu không các ngươi ai dám cưỡng bách hắn, vậy chờ Lệ gia ta trả thù đi."
Dứt lời, hắn hung hăng vung tay áo, mang theo khí kình trực tiếp nhấc quản sự Đậu gia khỏi mặt đất. Hắn không thèm nhìn tới một cái, dẫn người rời đi.

Người Đậu gia, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ muốn tìm người gây phiền toái, nếu phiền toái không gây được, chẳng lẽ phải vác mặt mo về?

Cái này không phù hợp với khí chất Đậu gia!

Nhưng, bọn họ cũng hiểu Lệ Vân Đào không thể trêu chọc.

Lập tức, mọi người dời mắt nhìn quản sự Đậu gia ngã phịch mông xuống đất.

Hắn bị mọi người nhìn, lập tức lạnh mặt đứng lên, hét lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cùng lão tử trở về gặp gia chủ!" Hắn quyết định, chuyện này nên ném cho gia chủ, một tiểu nhân vật như hắn không nên xía vào.

Đậu gia khí thế rào rạt mà đến, lại mặt xám mày tro mà về.

Hình ảnh như vậy, khiến quần chúng vây xem ăn dưa đều ngây ngẩn cả người. Trong lòng tò mò không biết là vị thần thánh phương nào ở trong khách điếm kia!
Mà lúc phát sinh mọi chuyện, Mộ Khinh Ca đã đi vào phòng Kinh Hải...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.