Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 7: Xe kéo Long Báo Vương, Tiểu Ca nhi đến!



Editor: Diệp Lưu Nhiên

Hai trăm roi, cho dù là cao thủ lục cảnh, cũng sẽ sống dở chết dở. 

Mộ Khinh Ca là ai? Một phế vật mà thôi. Đừng nói là lục cảnh, ngay cả xích cảnh thấp nhất cũng không phải, lại dám phát ngôn bừa bãi muốn thừa nhận hai trăm roi? 

Hắn điên rồi sao?

Hay muốn lấy tiến làm lùi, khiến lão tướng quân không đành lòng? 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhao nhao suy đoán dụng ý của Mộ Ca.

Những ánh mắt nhìn về phía trên đài cao, có khinh miệt, có giễu cợt, có nghi hoặc, còn có thờ ơ.

Ngay cả Mộ Hùng cũng thần sắc khó dò, tựa hồ đang suy nghĩ có nên ngăn cản Mộ Khinh Ca điên cuồng hay không. 

Ánh mắt Tần Cẩn Hạo đen tối, thấy không rõ lúc này hắn suy nghĩ cái gì. Điều hắn biết cũng không phải thế này. 

"Đánh!" Thời gian dài không thấy xuống roi, Mộ Ca không vui nhìn về phía người thi hành. 

Người sau bị ánh mắt lăng lệ ác liệt của nàng quét qua, trong lòng không hề sinh nửa ý phản kháng, trong tay cầm roi dài giơ lên cao, hướng phần lưng của Mộ Ca hung hăng vung xuống. 

Ba -! 

"A..."

Thanh âm của cây roi vang lên, Mộ Ca cắn chặt răng che lấp đi tiếng rên rỉ.

Sau khi một roi này rơi xuống, quần áo mới thay của Mộ Ca lập tức bị xé rách, huyết dịch thấm ra.

Bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh. 

Tất cả ánh mắt đều biến thành khiếp sợ. 

Mộ Hùng nhăn lại lông mày bỗng thả lỏng, bàn tay đang siết chặt cũng buông ra. Chỉ là trong ánh mắt mơ hồ lo lắng, chú ý mật thiết đến tình huống Mộ Ca. 

Sợ hắn chịu không nổi. 

Tần Cẩn Hạo kinh ngạc khẽ cau mày, bộ dạng bướng bỉnh của Mộ Khinh Ca khiến hắn chán ghét. Điều này làm hắn nhớ tới nàng đối với hắn dây dưa, mặc dù đây là kết quả do hắn tận lực dẫn dắt. 

Trên đài cao, sau khi người thi hình vung xuống một roi kia, cũng liền sững sờ, tựa hồ không hiểu tại sao mình lại vung roi xuống. 

"Sững sờ cái gì, tiếp tục đánh!" Đột nhiên dừng lại, khiến Mộ Ca nhíu mày. 

Muốn vượt qua được loại hình pháp này, nhất định phải làm liền một mạch. Nếu dừng giữa chừng, chỉ sợ không thể tiếp được. Đây chính là cuộc chiến ý chí. 

Người thi hình nhìn lên người ngồi ở chủ vị Mộ Hùng, người sau sau khi xem xét khẽ gật đầu, hắn mới cắn răng lần nữa vung roi lên. 

Ba -!

Ba Ba -!

Ba --!

Một roi lại một roi, mỗi một roi đều quất vào da thịt, không một chút làm giả. 

Rất nhanh, trên lưng Mộ Ca đã huyết nhục mơ hồ. Màu đỏ chướng mắt thuận theo y phục chảy xuống, còn mang theo vụn thịt rơi xuống bên chân nàng. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Mộ Ca đều không hừ qua một tiếng, cũng không cầu xin. 

Dáng người cao thẳng vẫn đứng như một thanh kiếm đang được mài sắc, được ma luyện. 

Toàn bộ trong quân doanh, chỉ quanh quẩn âm thanh quất roi. 

Mộ Hùng hai tay một lần nữa nắm chặt, nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò kia, móng tay đã đâm sâu vào trong thịt.

"Chín mươi... Chín tám... Một trăm... Một trăm một... Một trăm ba.. "

Không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả các tướng sĩ trong lòng đều yên lặng đếm lần lượt số roi quất xuống Mộ Ca. Thiếu niên mà bọn hắn xem thường kia, thiếu gia ăn chơi hại chết năm trăm huynh đệ của bọn hắn kia, một phế vật không thể tu luyện, mà lúc này hai chân vẫn như đúc đứng thẳng trên đài cao, thừa nhận hết thảy mọi thứ mà người bình thường không thể.

Nàng nói, thêm một trăm roi, là để an ủi linh hồn năm trăm tướng sĩ. 

Nàng đang dùng máu thịt của mình, để tiễn đưa họ. 

Im lặng dùng hành động, đối với các tướng sĩ thừa nhận sai lầm của mình. 

Tần Cẩn Hạo trong con mắt ánh lên khó hiểu, rồi lại khó nén vẻ khiếp sợ. Nhìn bộ dáng trên đài cao kia, hắn tựa hồ cảm giác mình nghĩ sai cái gì.

"Huyết mạch Mộ gia, thủy chung vẫn là huyết mạch Mộ gia sao? Ngay đến cả một phế vật, cũng có thể ngưng tụ quân tâm." Bàn tay trong tay áo siết chặt, thanh âm khớp xương cũng không khiến bất luận kẻ nào chú ý. 

"Một trăm năm mươi chín... Một trăm sáu mươi tám..." Đếm thầm, đã biến thành phép tính rõ ràng. 

Thanh âm chỉnh tề đếm, như thể đang cổ vũ Mộ Ca. 

Mộ Hùng nhếch đôi môi, nhìn đứa nhỏ trên đài cao, vừa vui mừng vừa đau lòng. Trong tay lặng lẽ nắm một quả đan dược cao cấp bổ cứu lưu thông khí huyết. Đan dược này có thể khởi tử hồi sinh, ông cũng chính là do cơ duyên xảo hợp mới có được một quả. Chỉ cần đợi đến hình phạt quất roi hoàn thành, lập tức cho Mộ Khinh Ca ăn vào, bảo trụ tính mạng của hắn. 

"Một trăm chín mươi chín! Hai trăm!"

Roi rơi xuống. Cây roi to bằng nắm tay đứa nhỏ ở lần cuối cùng đã đứt thành hai đoạn. 

"Tiểu tước gia!" Người thi hình sắc mặt đại biến, quỳ một chân xuống đất, ngửa đầu nhìn lên người vẫn như cũ đứng thẳng Mộ Ca. 

"Đã xong?" Mộ Ca nâng cằm nhìn lên trời, thanh âm nhẹ nhàng. Dường như cái người chịu hình phạt kia không phải là nàng. 

"Tiểu tước gia, hai trăm roi, một roi không thiếu!"

Thanh âm đồng thanh cùng lúc trả lời nàng. 

Mộ Ca chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh người đông nghịt đồng thời thấp đi vài phần. Phần lưng kịch liệt đau nhức đã lan tràn đến toàn thân, khiến nàng chết lặng. 

Một roi không thiếu. 

Đáp án này, khiến Mộ Ca giơ lên khóe miệng lạnh nhạt cười khẽ. Trước mắt một màu đen, bắt đầu lùi lại. 

"Tiểu tước gia!" Các tướng lĩnh đang quỳ xuống nhìn thấy thân thể Mộ Ca khẽ đảo, trong lòng hoảng hốt, hầu như đều đứng dậy muốn lao tới đài cao. 

Nhưng có người so với bọn hắn nhanh hơn. 

Ánh sáng màu lam lóe lên, Mộ Hùng đã đứng trên đài cao tiếp được thân thể Mộ Ca, không chút do dự đem đan dược trong tay đút vào miệng nàng, dùng nội lực vì nàng hóa dược. 

"Lão tướng quân, xin cho tiểu tử được trở thành thân vệ của tiểu tước gia!"

"Lão tướng quân, còn có ta!"

"Còn có ta!"

Thanh âm đồng loạt hô lên, làm cho Tần Cẩn Hạo chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn phía hai người già trẻ Mộ gia được các tướng sĩ Đại Tần vây vào giữa, trong mắt có chút ghen ghét, khuôn mặt lạnh lùng âm tình bất định:

"Mộ gia, Mộ gia..., Mộ Hùng..., Mộ Khinh Ca..."

"Được rồi! Về chuyện thân vệ, chờ sau khi thương thế Ca nhi lành lại rồi tính sau, tất cả giải tán đi." Tôn nhi có thể làm cho bọn tướng sĩ ngang bướng này phục tùng, khiến cho Mộ Hùng vui vẻ. Nhưng giờ phút này ông càng quan tâm thương thế Ca nhi hơn. 

Rống --! Ngang --!

Trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng rống của dị thú, làm cắt đứt nhiệt tình của các tướng sĩ. 

Mọi người nhao nhao nhìn về phía chân trời, ngay cả Mộ Hùng và Tần Cẩn Hạo cũng không ngoại lệ. Mộ Khinh Ca được Mộ Hùng bảo vệ trong ngực, cũng không biết là do tác dụng của dược lực hay là do bị tiếng rống truyền đến mà mở hai mắt ra, suy yếu cùng mọi người một chỗ nhìn về phía ánh nắng trên bầu trời. 

"Cái đó là..."

Trên bầu trời, xuất hiện mấy cái chấm đen từ xa tới gần, tựa hồ phá không mà đến. 

"Là Tật Phong Long Báo!" Mộ Hùng con mắt hơi trầm xuống. 

Đang khi nói chuyện, cái điểm đen kia lại gần thêm vài phần, cũng làm cho mọi người dưới đất thấy được rõ ràng. 

Tật Phong Long Báo! 

Ánh mắt Mộ Ca có chút mơ hồ, nhìn mãnh thú quái dị chín đầu kia, huyền huyễn kéo một chiếc xe kéo hoa lệ.

Mãnh thú đầu rồng, thân báo. Toàn thân màu xanh, mơ hồ có thể thấy được đồ đằng màu vàng, thần bí mà cao quý. Trên lưng còn mọc ra vài chiếc cánh mỏng như cánh ve, vỗ xuống mang theo vô số gió xoáy. Móng vuốt sắc bén đạp mây mà đến, luồng khí lưu khởi động, bước một bước, chính là ra ngoài trượng.

Đuôi báo dữ tợn, tùy ý phất qua có thể thấy được vết nứt không gian, cơ bắp sôi sục tràn đầy lực lượng thô bạo. 

So với con báo rồng, xe kéo kia lại càng khó xuất hiện. Toàn thân màu đen ánh kim, đồng dạng có đầu thú dữ tợn dùng làm trang trí, màn che màu đen đem bên trong xe kéo ngăn chở, khó nhìn thấy. 

"Là Lục Dực Tật Phong Long Báo, có thể sử dụng Lục Dực Tật Phong Long Báo kéo xe kéo, toàn bộ Lâm Xuyên đại lục chỉ có một người." Tần Cẩn Hạo mang theo thân vệ riêng, đã đứng ở chỗ đất trống trong quân doanh, cùng mọi người nhìn lên bầu trời vị khách không mời mà đến. Trong mắt hắn tràn đầy kích động cuồng nhiệt, còn có ẩn sâu thèm muốn "Nếu có một ngày hắn có thể ngồi trên xe kéo vương đó..."

"Thánh Nguyên đế quốc Thánh Vương bệ hạ." 

Thánh Nguyên đế quốc? Thánh Vương?

Từng từ ngữ, đối với Mộ Ca rất lạ lẫm đấy. Trong lúc nàng nghi hoặc, người xung quanh nàng, tính cả Mộ Hùng và Tần Cẩn Hạo đều quỳ một gối xuống, tôn thờ hướng lên vị khách trên bầu trời.

---

"Cung nghênh Thánh Vương bệ hạ thánh giá!" 

Mộ Ca suy yếu dựa vào người Mộ Hùng, mặc dù không muốn yếu đuối, nhưng là không có cách nào.

Tật Phong Long Báo dừng lại ở quân doanh, trên không trung bao quát nhìn toàn bộ người dưới mặt đất. 

Bên trong xe kéo, đột nhiên truyền đến thanh âm khiến Mộ Ca nổi da gà: "Tiểu Ca Nhi, đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.