Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 707: Mộ nửa thành, lên đường tới Dư Thủy (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Bây giờ thực lực của hai người thế nào?" Mộ Khinh Ca thấp giọng hỏi Ngân Trần và Bạch Li.

Ngân Trần mím môi nói: "Không bằng Khinh Ca."

Khóe miệng Mộ Khinh Ca hơi giựt.

Bạch Li tỏ ra huyền bí: "Cái này á... bí mật!"

Một câu, khiến Mộ Khinh Ca hơi ngửa đầu nhìn ánh trăng dần buông. Nàng cảm thấy, mình đang hỏi một câu vớ vỉn.

Chuyện giải quyết hậu quả, không cần nàng ra mặt.

Nàng càng không có hứng thú ở đây nhìn Lệ Vân Đào tàn sát Bạch gia. Không báo trước, nàng dẫn mấy người quay trở về khách điếm.

Trên đường, Kinh Hải và Tuyết Gia tự động đi sau cùng, nhường vị trí thân cận Mộ Khinh Ca nhất cho Bạch Li và Ngân Trần.

Bạch Li dựa vào Mộ Khinh Ca, hỏi: "Sao ngài bỗng nhiên thu đồ đệ thế?"

Mộ Khinh Ca hơi dừng bước, rồi lại đi tiếp. Nàng nghiêm túc ngẫm câu hỏi của Bạch Li, cuối cùng gật đầu đáp: "Nhất thời hứng thú."


Nhất thời hứng thú?

Ách!

Nụ cười trêu cợt trên mặt Bạch Li cứng đờ, như nghe phải chuyện gì đó khó lường.

'Nàng không nghe lầm chứ? Mộ Khinh Ca luôn làm chuyện gì cũng phải có mục đích, cư nhiên vì hứng thú nhất thời mà thu một đồ đệ?' Bạch Li cảm thấy não mình không đủ dùng.

Nàng theo bản năng nhìn Ngân Trần, người sau ném cho nàng sườn mặt ngạo kiều lãnh khốc.

Bạch Li lườm nguýt.

Tuy sườn mặt tuấn mỹ yêu dã, nhưng vẫn khiến nàng có xúc động ngứa tay muốn đấm!

Bạch Li thu hồi tầm mắt, mới phát hiện Mộ Khinh Ca đã đi xa. Nàng cuống quít đuổi theo, nhỏ giọng kinh ngạc hỏi Mộ Khinh Ca: "Ta không nghe lầm chứ? Ngài nói là nhất thời hứng thú?"

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, giống như cũng không vừa lòng khi mình giải thích kiểu này.

Lát sau, lại nghẹn ra một câu: "Ở Trung Cổ Giới, ta cần một người phát ngôn sống ở đây." Đáp án này càng không đáng tin hơn cái trước, Mộ Khinh Ca bất giác nhăn tít mặt.


"Người phát ngôn?" Đôi mắt Bạch Li hiện lên một tia mờ mịt.

Nàng cảm thấy câu trả lời không đủ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.

Nhưng lúc nàng muốn hỏi thêm, Mộ Khinh Ca lại giơ tay đánh gãy lời nàng: "Đáp án ta đã nói cho ngươi, không tin là chuyện của ngươi."

Ngôn từ lãnh khốc, biểu lộ thái độ của nàng.

Bạch Li lập tức ngoan ngoãn kéo khóa miệng, rồi lại không cam lòng chuyển mắt đánh giá Kinh Hải đi theo cách một khoảng. Nàng tự hỏi thiếu niên ngoại trừ có chút thanh tú, không nhìn ra điểm đặc biệt nào, dựa vào cái gì khiến Mộ Khinh Ca nhìn với con mắt khác.

"Nhiều chuyện."

Thời điểm Bạch Li đang nhìn Kinh Hải, một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh.

Lệ quang lóe qua mắt Bạch Li, nhìn thẳng Ngân Trần, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua quang mang màu tím.

Bạch Li đánh giá, Kinh Hải cảm nhận được.


Hắn cảm thấy ánh mắt vị tỷ tỷ xinh đẹp này thật là lạnh đến dọa người.

"Tuyết Gia tỷ, bọn họ là ai vậy?" Kinh Hải thoáng tới gần Tuyết Gia, dùng thanh âm rất nhỏ mà hỏi.

Ngoại trừ Mộ Khinh Ca, Tuyết Gia là người khiến hắn cảm thấy quen thuộc và thân cận nhất. Theo bản năng, hắn có vấn đề gì đều sẽ tìm nàng giải thích nghi hoặc.

Tuyết Gia nâng cặp mắt sáng ngời, quét bóng lưng Bạch Li và Ngân Trần, im lặng rũ xuống: "Xà và hồ ly."

"Hả?" Kinh Hải hóa đá. Hắn kinh ngạc nhìn Tuyết Gia, quên mất suy nghĩ ban đầu.

Trong đầu không ngừng phân tích 'xà và hồ ly' có ý gì.

Tuyết Gia đi hai bước, cảm giác người đi bên cạnh bị thụt lùi, không khỏi xoay người nghi hoặc nhìn Kinh Hải.

Bị nàng nhìn, Kinh Hải lập tức hoàn hồn. Hắn chạy chậm mấy bước đuổi theo Tuyết Gia, không ngại học hỏi: "Tuyết Gia tỷ, vì sao tỷ lại nói bọn họ là xà và hồ ly?" Trong ấn tượng của hắn, xà là động vật âm hiểm lạnh băng núp trong bụi cỏ. Hồ ly là loài giảo hoạt giỏi ngụy trang. Tuyết Gia tỷ dùng xà và hồ ly hình dung hai người bên cạnh sư phụ hình như không tốt lắm đâu.
Đối mặt với đôi mắt đơn thuần của Kinh Hải, Tuyết Gia nói rất nghiêm túc: "Bọn họ chính là xà và hồ ly."

"..." Kinh Hải cứng họng.

Giờ khắc này, hắn hoài nghi Tuyết Gia giải thích. Thẳng đến không lâu sau đó, hắn nhìn thấy chân thân của Bạch Li và Ngân Trần, mới hoàn toàn hiểu. Tuyết Gia tỷ tỷ không nói sai, mà nói lời thật đến không thể thật hơn!

Một nhóm năm người, chia làm ba hàng đạp lên ánh trăng, đi trong Hải Tự Thành.

Mộ Khinh Ca đi đằng trước, dường như đang suy tư.

Nàng không nghĩ gì, chỉ đang tự ngẫm câu hỏi của Bạch Li.

Vì sao lại nhận Kinh Hải làm đồ đệ?

Là vì ân báo đáp bữa cơm? Hay đột nhiên thích làm sư phụ? Hay là thông cảm thiếu niên Kinh Hải bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ?

Hồi lâu, trong đầu nàng dừng ở hình ảnh đôi mắt quật cường không khuất phục.
Đó là thuộc về Kinh Hải.

Khi hắn bị đám Đậu gia vây lại đánh, tinh thần vẫn bất khuất.

Miệng nàng nói Kinh Hải không linh hoạt, không biết xem xét thời thế, nhưng thực tế không phải nàng đang thưởng thức thiếu niên có chút tương tự nàng sao?

Rốt cuộc đã giải trừ nghi hoặc đáy lòng.

Cặp mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca phát ra tia sáng rọi.

Nàng nhìn chân trời đen tuyền, đó là thời gian tối nhất trước bình minh. Nhưng đằng sau bóng tối, lại chính là ánh rạng đông.

...

Trở lại khách điếm, Mộ Khinh Ca không đặt thêm phòng cho Ngân Trần và Bạch Li.

Sau khi ai nấy về phòng nghỉ, Mộ Khinh Ca vừa mới khoanh chân ngồi tu luyện, Bạch Li ngay lập tức hóa thành một tiểu bạch xà, vèo cái chui vào vạt áo Mộ Khinh Ca, chiếm đóng cổ đầu vai nàng.

Mà Ngân Trần? Cũng không cam lòng yếu thế hóa thành tuyết hồ manh manh bông xù, đôi mắt đỏ lười biếng cao quý nhảy vào lòng ngực Mộ Khinh Ca, đuôi hồ mềm xốp quấn lấy cơ thể mình, an tĩnh nhắm mắt nằm lên đầu gối Mộ Khinh Ca.
Một xà một hồ không thể giấu được linh thức Mộ Khinh Ca, nhưng nàng đành chịu.

Bởi vì Bạch Li và Ngân Trần đều biết quy củ, biết điểm mấu chốt của mình.

Nàng tiến vào tu luyện, Ngân Trần cũng tu luyện. Dần dần, quanh người Mộ Khinh Ca tỏa ra linh khí bị Ngân Trần hấp thu, trên thân hắn cũng phát ra ngân quang nhàn nhạt.

Ngân quang dần thoát khỏi Ngân Trần, bị Mộ Khinh Ca hấp thu.

Giữa một người một hồ như hình thành một vòng chu kỳ tuần hoàn kỳ lạ, hấp thu nhả ra linh khí cho nhau.

Bạch Li chui rúc trong vạt áo Mộ Khinh Ca, con mắt màu tím dựng thẳng lóe lên tinh quang.

Nàng nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca và Ngân Trần, đồng tử màu tím dần trở nên khϊếp sợ...

Sắc trời sáng rõ, huyết sắc trong Hải Tự Thành dần bị gột rửa sạch.

Đậu gia và Bạch gia bị gϊếŧ trong một đêm, tin tức Lệ gia sau này một nhà độc chiếm nhanh chóng truyền ra bá tánh. Mùi máu tanh vô hình dần bắt đầu lan tràn toàn bộ Hải Tự Thành.
Mà Mộ Khinh Ca cũng tỉnh lại từ tu luyện.

Khi nàng mở mắt phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Xem ra, ngài đã cảm thấy có chỗ không đúng." Thanh âm bập bẹ của Bạch Li truyền ra từ miệng tiểu bạch xà trong vạt áo Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngẩn ra.

Đột nhiên, bạch quang hiện lên, Bạch Li hóa thành hình người đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mà lúc này, Ngân Trần mở mắt nhìn thoáng qua Bạch Li, cũng nhảy xuống khỏi đùi Mộ Khinh Ca biến thành hình người, tóc bạc dài không gió mà bay.

Mộ Khinh Ca nắm lại hai tay, giọng nói hơi mang kinh ngạc: "Ta cảm giác hình như tốc độ tu luyện nhanh hơn trước nhiều."

Tốc độ nhanh hơn, khiến nàng có cảm giác làm ít công to.

Mộ Khinh Ca dứt tiếng, đôi mắt huyết sắc của Ngân Trần cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn cũng cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình.
Bạch Li liếc hắn, nghe không ra vui buồn: "Lúc trước hai người tu luyện, cư nhiên đạt tới cảnh giới hơi thở hợp nhất, tốc độ tu luyện đương nhiên sẽ nhanh hơn gấp đôi."

"Hơi thở hợp nhất?"

"Hơi thở hợp nhất!"

Mộ Khinh Ca và Ngân Trần đồng thời nghi hoặc ra tiếng.

Bạch Li gật đầu, ánh mắt có chút u oán nhìn Mộ Khinh Ca, giải thích: "Ta suy đoán, có thể là liên quan đến khế ước giữa hai người. Lực lượng lôi kiếp trước đó đã tăng cường khế ước này, cho nên trùng hợp tiến vào cảnh giới hơi thở hợp nhất, hỗ trợ tu luyện."

Đôi mắt nhỏ u oán như trách cứ Mộ Khinh Ca, vì sao nàng không đạt tới cảnh giới hơi thở hợp nhất với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.