Edit: Diệp Lưu Nhiên
Dư Thủy Thành, ban ngày không có tên cuồng ma trộm người, phố lớn ngõ nhỏ vẫn náo nhiệt như cũ.
Chỉ là Tưởng gia vẫn tiếp tục tìm kiếm, một số nữ tử trẻ tuổi mặt xinh đều bị họ cẩn thận kiểm tra. Thịnh gia cũng tiếp tục tìm kiếm, nhưng lại không ai biết họ đang tìm ai.
Mộ Khinh Ca ngồi ở nhã các tầng hai trong quán trà, cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài là phố chợ náo nhiệt. Chỗ xa hơn mơ hồ thấy được kiến trúc ẩn sau tường vây cổ thụ.
Nơi đó, là phủ đệ Nhạc gia.
Quy mô thành trì Trung Cổ Giới đều rất lớn. So sánh ra, những thành trì ở Lâm Xuyên giới quả thực giống như đứa trẻ. Các gia tộc trong thành trì cũng chiếm phạm vi rất rộng.
Giống như Nhạc gia trước mắt, Mộ Khinh Ca ngồi cách xa như vậy mà vẫn có thể thu nạp toàn bộ Nhạc gia vào đáy mắt. Mà đây chỉ là một góc băng sơn, cũng đã lớn đến kinh người.
Mộ Khinh Ca ngồi trước bàn, lười biếng tựa vào ghế dựa. Hai chân chéo nhau vắt lên bàn, khuỷu tay chống đỡ lan can, ngón tay miết chén trà, đôi mắt híp lại, khóe miệng giương lên nụ cười như có như không.
Trên bàn, là một tấm ngọc bài.
Ngọc bài vốn an tĩnh, nhưng chỉ chốc lát đã truyền ra tiếng người nói.
"Đại quản sự, ngài đã tới."
"Ha hả, đúng vậy. Hôm nay là ngày họp gia tộc, sao ta trễ được?"
"..."
"Nhạc gia chúng ta chỉ cần đạt được hạng nhất thi đấu xếp hạng, là có thể càng thêm huy hoàng!"
"Mọi sự đều do gia chủ anh minh lãnh đạo!"
"Ồ? Đại quản sự, ngài đây mới mua ngọc bội sao?"
"Vừa mới mua, một tên phá gia chi tử trong nhà sa sút bán đi, ta trùng hợp đi qua nhìn trúng nên mua."
"Đại quản sự quả nhiên là mắt tinh! Đồ cổ đều không thoát được khỏi mắt ngài!"
Thanh âm lấy lòng, cộng thêm đối thoại linh tinh vụn vặt.
Mộ Khinh Ca nghe lời đối thoại, nụ cười bên miệng càng sâu hơn chút.
Ngọc bội trên bàn cũng không phải ngọc bội bình thường. Còn nhớ Bạch Tịch Nguyệt không? Còn nhớ Tần Cẩn Hạo chứ?
Lúc trước Tần Cẩn Hạo và Bạch Tịch Nguyệt thông đồng nhau. Vì muốn đánh cắp tình báo Mộ phủ, tìm hiểu tin tức, hắn từng cho Bạch Tịch Nguyệt một đôi ngọc bội.
Hoặc là nói, hẳn gọi là tấm phù nghe trộm thì sẽ hình dung chính xác hơn.
Chẳng qua tạo hình và tính chất của nó cực kỳ tương tự ngọc bội, dễ dàng vàng thau lẫn lộn.
Phù nghe trộm là do Tần Cẩn Hạo ngẫu nhiên có được, không thuộc về vật Lâm Xuyên. Sau đó rơi vào tay Mộ Khinh Ca, cho tới nay đều bị nàng ném vào góc xó, bây giờ mới phát huy công dụng.
Trong tư liệu Nhạc gia, có vài nét bút giới thiệu ít ỏi về đại quản sự.
Nhưng chỉ vài nét bút ít ỏi, đã được Mộ Khinh Ca hoàn toàn lợi dụng.
Đại quản sự Nhạc gia yêu thích đồ cổ ngọc khí, thường xuyên đi dạo quanh chợ ngọc khí ở Dư Thủy Thành để đào bảo.
Mộ Khinh Ca bắt được sở thích của hắn, dùng chút thủ đoạn trong chợ ngọc khí, khiến hắn chủ động mua phù nghe trộm, đeo tùy thân.
Nhạc gia mở cuộc họp, thân là đại quản sự Nhạc gia đương nhiên là không thể vắng họp.
Chỉ cần hắn đi, Mộ Khinh Ca căn bản không cần vào Nhạc gia nửa bước, là có thể rõ ràng rành mạch nội dung cuộc họp.
Quan trọng nhất là, phù trên người hắn chỉ có thể trộm, mà phù trong tay Mộ Khinh Ca có thể nghe.
Hai tay Mộ Khinh Ca kẹp lấy chén trà, lòng bàn tay cử động đưa nó đến bên môi, nhấp ngụm trà ấm áp.
Trong phòng nghị sự Nhạc gia, đã ngồi đầy người.
Những người này, không ai mà không phải là nhân vật trung tâm ở Nhạc gia. Từ một thời cầm quyền cho đến thế hệ tuổi trẻ vang danh, toàn bộ đều ở đây, có thể thấy quy mô và coi trọng của buổi họp này.
Đại quản sự ngồi về vị trí của mình, thỉnh thoảng thưởng thức vuốt ve ngọc bội hắn mới mua. Càng xem càng thích, càng xem càng yêu.
"Gia chủ đến!!!"
Một tiếng gân giọng, khiến hắn dời lực chú ý từ ngọc bội kéo trở về, cùng những người khác đứng lên nghênh đón gia chủ Nhạc gia đến.
Gia chủ Nhạc gia nhìn qua tuổi trên năm mươi, hai tóc mai nhiễm sương trắng. Nhưng lại không biết tuổi thật của hắn bao nhiêu. Tu vi càng cao, thọ mệnh càng dài, cũng càng không thể đoán tuổi qua vẻ bề ngoài.
Mi tâm hắn mang vài phần bá đạo uy nghiêm, có khí thế duy ngã độc tôn.
Hắn đi lên ngồi vào vị trí gia chủ, ánh mắt đảo qua phòng nghị sự, tản mát ra khí phách chỉ điểm giang sơn.
"Ngồi xuống đi."
Hắn mở miệng, mọi người mới ngồi trở lại vị trí của mình.
"Mọi người có nắm chắc với thi đấu xếp hạng ngày mai?" Nhạc gia chủ hỏi.
Thanh âm này bị phù trộm bên hông đại quản sự thu được, cơ hồ đồng bộ truyền vào phù nghe của Mộ Khinh Ca, giúp nàng nghe thấy.
Vừa vào đã nói đến chính đề? Đúng là không tồi!
Mộ Khinh Ca cong cong mi mắt, cười hài lòng.
Đề tài thảo luận vừa mở ra, người Nhạc gia bắt đầu mồm năm miệng mười nói. Chỉ là nói đến nói đi, bọn họ đều chỉ nói chút bảo đảm hư vô mờ mịt, tóm lại là hạ thấp đối thủ, nâng mình lên.
Nghe xong một lát, Mộ Khinh Ca cảm thấy không thú vị.
Đột nhiên trong phù nghe truyền đến một câu, khiến hai mắt nàng mở to. Đôi mắt thấu triệt đột nhiên hiện lên một tia sắc lạnh.
Câu nói kia là: 'Đáng tiếc, Bảo sư bỗng tung tích không rõ. Nếu hắn ở đây, mấy năm này có thể tìm chút tài nguyên cho đệ tử gia tộc, giúp thực lực Nhạc gia ta cao hơn một tầng!'
Tung tích không rõ?
Trực giác nữ nhân nói cho Mộ Khinh Ca, nhất định có liên quan tới nàng!
Quả nhiên câu nói tiếp theo đã chứng thực suy đoán của nàng.
"Hừ, tên kia dựa vào sự tín nhiệm và dung túng của gia chủ với hắn, dám bỏ Nhạc gia ta tự mình chạy tới Lâm Xuyên giới, kết quả mất tung tích, sinh tử không rõ. Gia chủ phái quản sự đi tìm, vậy mà lại chết ở Lâm Xuyên. Ba huynh đệ Nhạc Thiên đi điều tra, đến nay còn chưa trở về. Xem ra, Lâm Xuyên cằn cỗi có kẻ giằng co với Nhạc gia ta!"
'Người Nhạc gia quả nhiên không quên chuyện này.' Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lại, hơi thở cũng lạnh theo. Ngay cả Tuyết Gia tiến vào rót trà cho nàng, đều không khỏi hơi kinh ngạc.
Phù nghe tiếp tục truyền ra tiếng nói...
"A, ở nơi lạc hậu như Lâm Xuyên giới cư nhiên có kẻ không sợ chết đắc tội Nhạc gia ta?"
"Nếu không phải thế, vậy giải thích thế nào về chuyện Nhạc gia ta phái người đi, liên tiếp mất tích? Ngay cả đèn trường sinh cũng tắt?"
"Phù nghe trộm!" Ngọc bội truyền ra thanh âm, khiến Tuyết Gia khϊếp sợ kêu lên.
Giọng điệu này dẫn tới Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng.
Dưới ánh nhìn chăm chú kia, Tuyết Gia đáp thật: "Ta từng thấy qua ở Đô Nhạc đảo."
Đô Nhạc đảo có phù nghe trộm?
Di tộc rốt cuộc có lai lịch gì?
"Ta nghe phụ vương từng nói qua, đây là vật thuộc về quê hương, không có ở nơi khác. Hôm nay đột nhiên thấy trong tay thiếu chủ, nên mới có chút kinh ngạc. Chỉ là thiếu chủ vốn không phải người bình thường, Mộ tộc có được phù nghe trộm cũng có thể hiểu." Tuyết Gia nói.
Nghe ra nàng hiểu lầm, Mộ Khinh Ca cũng không định giải thích.
Phù nghe trộm này thực ra chẳng có liên hệ gì đến Mộ gia, còn có Mộ tộc nghe qua rất cường đại và thần bí, rồi lại suy sụp trong miệng bọn họ, không biết có quan hệ gì với Mộ gia.
Quê hương, quê hương là nơi nào?
"Ngươi đi xuống trước đi." Đáy mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia lạnh. Nàng không hỏi Tuyết Gia sự nghi hoặc của mình, chỉ giấu trong lòng.
Tuyết Gia nhìn nàng, im lặng rời khỏi phòng.
Mộ Khinh Ca trước tiên gạt tạm Di tộc qua một bên, tập trung tinh thần tiếp tục nghe tin tức truyền ra từ phù nghe.
"Gia chủ, Nhạc gia ta không thể bị bắt nạt bởi con kiến Lâm Xuyên được." Có người đề nghị.
Đề tài bỗng nhiên bị dẫn vào. Từ việc chuẩn bị thi đấu xếp hạng, chuyển sang kẻ đối nghịch với Nhạc gia ở Lâm Xuyên giới.
Nhưng đây cũng là tin tức Mộ Khinh Ca muốn biết nhất.
Nàng muốn biết, kế tiếp Nhạc gia sẽ làm gì!
"Chuyện này, tạm chưa giải quyết vội." Nhạc gia chủ lên tiếng.
Nghe trong phù trộm an tĩnh lại, tựa như mọi người đều nín thở lắng nghe gia chủ nói tiếp.
"Trước đó đã phái ba huynh đệ Nhạc Thiên qua, nhưng trước khi thông đạo đóng cửa mà bọn chúng vẫn không trở về. Đèn trường sinh về họ trong gia tộc cũng bị tắt, nói lên họ đã chết. Ở Lâm Xuyên giới cư nhiên có kẻ gϊếŧ được họ, điểm này đúng là đáng giá điều tra. Chẳng qua thi đấu xếp hạng gia tộc sắp tới, hơn nữa thông đạo tạm thời xuống Lâm Xuyên không thể mở ra thường xuyên, cho nên tạm gác chuyện này xuống. Đợi sau khi thi đấu xếp hạng kết thúc, thời gian không sai biệt lắm. Đến lúc đó ta sẽ mời Đại trưởng lão thi triển pháp lực, dựng lên thông đạo tạm thời để các đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc đi qua, coi như là rèn luyện. Nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng, tìm được hung thủ gϊếŧ người Nhạc gia ta, gϊếŧ chết những kẻ có quan hệ với hắn, bắt hắn về Nhạc gia, phế bỏ tu vi, xẻo mặt khắc xuống ấn ký nô ɭệ Nhạc gia, vĩnh viễn bị Nhạc gia ta nô dịch!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca theo lời Nhạc gia chủ nói, càng ngày càng lạnh.
Ngay cả hơi thở cũng chợt hạ xuống, kết thành băng trong không khí.
Hàn ý khiến bài trí trong phòng đều phủ lên miếng băng mỏng.
Người gϊếŧ nàng, nàng gϊếŧ người. Nàng gϊếŧ người, người gϊếŧ nàng.
Đạo lý này, trước giờ nàng vẫn hiểu!
Nhạc gia muốn tìm nàng báo thù, muốn mạng nàng, nàng có thể hiểu, cũng cảm thấy hợp lý. Nhưng bọn chúng cố tình muốn động vào những người có quan hệ với nàng!
Ở Lâm Xuyên, nàng để lại quá nhiều ràng buộc...
Không chỉ gia gia cô cô, còn có biểu đệ hoặc biểu muội mới sinh. Ngoại trừ thân nhân, nàng còn có bằng hữu tri kỉ, Dược Tháp kết nghĩa, bạn thân Khương Ly, còn có những bằng hữu nàng quen. Những người này, nàng quyết không cho phép kẻ nào động ngón tay vào, đi thương tổn!
Nếu Nhạc gia thật sự xuống Lâm Xuyên giới, lấy tu vi bị áp chế ở mức hạn cao nhất của bọn chúng, đối với thân nhân và bằng hữu nàng đều là tai nạn.
Nàng tới, là vì ngăn cản tình huống như vậy phát sinh.
Vốn tưởng rằng qua mấy năm, nàng trải qua muôn vàn đi tới Trung Cổ Giới, tới trước cửa Nhạc gia. Nhạc gia có lẽ đã sớm quên chuyện này, lại không nghĩ rằng, bọn chúng không chỉ không quên, thủ pháp trả thù còn trầm trọng thêm.
"Nhạc gia, đúng là đáng chết!" Mộ Khinh Ca khẽ rít giọng.
Phù nghe trộm còn tiếp tục truyền đến thanh âm Nhạc gia.
Nghe gia chủ bọn chúng nói xong, ai nấy đều lên tiếng phụ họa, cứ như Mộ Khinh Ca đã bị bọn chúng bắt được đưa tới xử trí vậy.
"Đúng rồi, mấy ngày nay trong thành còn xảy ra hai chuyện." Đột nhiên, có người chuyển đề tài.
"Ừm, hình như là thời điểm tên hoàn khố Tưởng gia đi dạo thanh lâu, bị kỹ nữ đâm rách da. Một chuyện khác là, ngươi nói hẳn là chuyện tiểu công chúa Thịnh gia mất tích?"
'Tiểu công chúa Thịnh gia mất tích?' Tin tức ngoài ý muốn này khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe.
Trong đầu nàng lập tức nhớ lại tất cả tình báo có liên quan đến Thịnh gia.
Đúng là hắn có nhắc tới hai ngày này Thịnh gia đang âm thầm tìm kiếm người nào đó.
Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ muốn tìm cư nhiên là tiểu thư nhà mình. Thịnh Tô Tô được coi là hòn ngọc quý của cả trên dưới Thịnh gia cư nhiên mất tích!
Tiểu thư Thịnh gia mất tích, khiến Mộ Khinh Ca mơ hồ nắm được gì đó.
Chỉ là ý niệm kia quá mức mơ hồ, khiến nàng không thấu.
"Hừ, đây là chuyện tốt, quả thực trời cũng giúp ta! Tưởng gia không sao cả, Thịnh gia lần này đến có chuẩn bị, muốn tranh cao thấp với Nhạc gia ta. Hiện giờ tiểu công chúa nhà chúng không thấy, sợ là đã sớm tự loạn trận cước rồi. Ha ha ha ha..."
Trong phù nghe trộm, truyền đến tràng tiếng cười vang.
Nhạc gia hả hê đối với chuyện Thịnh Tô Tô mất tích.
"Tuy Thịnh gia ém tin tức rất kỹ, nhưng vẫn bị chúng ta biết. Bây giờ phần thắng đã nghiêng nhiều về phía Nhạc gia ta!"
Buổi họp gia tộc, kết thúc trong sự ảo tượng thắng Thịnh gia.
Mộ Khinh Ca cầm phù nghe trong tay, đưa linh lực vào đóng lại công dụng nghe trộm.
Cốc cốc!
Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.
Mộ Khinh Ca cất phù nghe, nhàn nhạt nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Mặc Dương đi đến.
Hắn đi tới phía sau Mộ Khinh Ca, rũ mắt trầm giọng: 'Tiểu tước gia, việc điều tra chiếc xe linh thú có tiến triển. Nó hình như có liên quan đến chợ đen buôn bán ngầm. Thuộc hạ điều tra biết được, cách một đoạn thời gian, chợ đen sẽ cử hành một lần đấu giá hội, hàng hóa bán đấu giá chính là người. Đêm nay, chính là thời gian mở hội đấu giá ở chợ đen."
"Đêm nay sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia u quang.
Chợ đen đúng là biết chọn thời gian, cư nhiên chọn ngay đêm trước khi diễn ra thi đấu xếp hạng ở Dư Thủy Thành.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca tăm tối, phân phó Mặc Dương: "Chuẩn bị tốt thư mời hội đấu giá đi."