Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 719: Thịnh yến ăn chơi, sắc đẹp trước mặt (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tỷ tỷ, chúng ta sẽ bị mang đi đâu?" Thịnh Tô Tô thì thầm hỏi Tần Diệc Dao.

Bị mang ra khỏi địa lao, các nàng lại bị nhét vào chiếc xe linh thú kín mít. Bên trong xe chỉ có mấy lỗ hổng không khí để cho các nàng không bị khó thở.

Trong xe chỉ có hai người các nàng, trái lại thuận tiện cho họ nói chuyện riêng.

Tần Diệc Dao đánh giá không gian trong xe một vòng, nhìn mấy lỗ nhỏ. Đột nhiên nàng chậm chạp nhẹ nhàng dựa qua, dán mắt vào lỗ nhỏ cố gắng nhìn ra ngoài.

Lỗ rất nhỏ, mà vách tường xe lại rất dày.

Trong xe lay động, cứ nhìn chằm chằm như vậy sẽ chóng mặt.

Nhưng kiên trì một lúc, thế giới bên ngoài lỗ nhỏ sẽ dần trở nên rõ ràng chiếu vào đồng tử.

Tần Diệc Dao nhìn một lúc rồi lui về, nói với Thịnh Tô Tô: "Qua đây nhìn lỗ tròn này đi, xem cảnh tượng bên ngoài có thấy quen thuộc không. Chúng ta có ở trong phạm vi tín hiệu của ngươi không."


Thịnh Tô Tô gật đầu, trao đổi vị trí với Tần Diệc Dao, học bộ dáng trước đó của nàng mà ghé vào vách xe. Dán mắt vào lỗ nhỏ, cố gắng nhìn ra xung quanh bên ngoài.

Lúc mới nhìn, lỗ hổng bé tí hin khiến mắt nàng cay muốn rơi lệ. Nhưng nàng vẫn kiên trì, thấy được cảnh tượng bên ngoài.

Nhìn một lát, nàng chuyển mắt nói với Tần Diệc Dao: "Ta biết chỗ vừa đi qua, đây là nơi cách phía bắc Dư Thủy Thành mấy chục dặm."

Tần Diệc Dao sáng mắt, lập tức hỏi: "Chắc chắn không?" Nếu các nàng còn ở phụ cận Dư Thủy Thành, vậy tín hiệu Thịnh Tô Tô thả ra sẽ có hữu dụng.

Thịnh Tô Tô liên tục gật đầu: "Ta biết khối bia vô tự bị vỡ kia. Không lâu trước đây, ta còn cùng ca ca đi săn bắn ở ngoại ô phía bắc. Sau khi nghỉ ngơi ở đó, ca ca ta còn kể cho ta nghe câu chuyện khối bia bị nứt vỡ. Huynh ấy nói khối bia ẩn chứa một tia kiếm ý, rất lâu trước kia đã hấp dẫn vô số người đến quan sát, muốn nhận được tia kiếm ý từ tấm bia kia. Nhưng không ai thành công, cho đến một ngày có một kiếm khách ngồi chấp nhất trước khối bia ba năm, chợt hắn điên cuồng cười to, luôn niệm 'thì ra là thế, thì ra là thế'. Cuối cùng một kiếm bổ vào tấm bia đá, rồi xoay người rời đi. Có người nói hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý trong đó, nhưng lại có người nói căn bản không có kiếm ý trong tấm bia. Kiếm khách kia phát hiện bị dối lừa, mới giận trảm bia đá rời đi."


"Bây giờ ngươi có thể thả tín hiệu đi không? Có chắc chắn bảo đảm không kinh động đến người bên ngoài không?" Tần Diệc Dao không mấy hứng thú với sự tích trong miệng Thịnh Tô Tô, chỉ nghĩ cách làm sao thoát thân.

Một đường trải qua, khiến nàng hiểu rõ một đạo lý.

Rất nhiều cơ hội đều chỉ lướt qua, nếu không bắt được thì sẽ không còn cơ hội.

Nhắc tới chuyện chính, khuôn mặt nhỏ Thịnh Tô Tô héo queo, lắc đầu nói: "Lỗ hổng này quá nhỏ, ta không thả ra được."

Kết quả khiến người ta thất vọng.

Tần Diệc Dao nhíu mày, mím môi: "Đừng nhụt chí. Ngươi là người Dư Thủy Thành, hẳn là quen thuộc với hoàn cảnh quanh Thành, chú ý quan sát nơi chúng ta đi qua, rồi nhìn xem đây là về Dư Thủy Thành hay là rời khỏi Dư Thủy Thành."

Thịnh Tô Tô mở to đôi mắt nhìn nàng, gật gật đầu.


Chỉ chốc lát, nàng đã kết luận.

Chiếc xe linh thú mang các nàng vào Dư Thủy Thành. Tin tức này không thể nghi ngờ là rất tốt!

Chỉ cần quay trở về Dư Thủy Thành, thân phận tiểu thư Thịnh gia của Thịnh Tô Tô sẽ có giá trị lớn nhất!

"Thịnh tiểu thư, ngươi nghe ta nói." Tần Diệc Dao nghiêm túc nhìn Thịnh Tô Tô.

Thịnh Tô Tô đánh gãy lời nàng: "Ai nha, tỷ tỷ. Tỷ gọi ta Tô Tô là được rồi, đúng rồi ta còn không biết tên của tỷ tỷ đấy."

Tần Diệc Dao sửng sốt, nàng nhìn Thịnh Tô Tô.

Nhớ lại đủ chuyện mình trải qua ở Trung Cổ Giới, người có thân phận để ý tên gọi nàng chỉ có Thịnh Tô Tô trước mặt này.

"Ta tên là Tần Diệc Dao." Từ miệng thốt ra một cái tên, Tần Diệc Dao bất giác có chút xa lạ.

Tên gọi này như chìa khóa mở ra ký ức bao hàm đủ loại vui buồn.

Ánh mắt nàng không tự giác toát ra một tia hồi ức.
"Tần Diệc Dao? Tên tỷ thật là dễ nghe, sau này ta gọi tỷ là Dao tỷ tỷ nhé." Thịnh Tô Tô nói. Bị nhốt lâu rồi, nàng trái lại không còn sợ hãi và khẩn trương như trước nữa.

Dao tỷ tỷ...

Trong mắt Tần Diệc Dao có chút hoảng hốt. Trong trí nhớ, từ rất lâu trước kia cũng có một thiếu nữ linh tú đáng yêu như Thịnh Tô Tô, từng gọi nàng như vậy.

Mà thiếu nữ kia, là người nàng hâm mộ và ghen ghét. Nhưng, nàng lại vĩnh viễn không thể hận.

"Dao tỷ tỷ sao vậy?" Nhận thấy Tần Diệc Dao hoảng thần, Thịnh Tô Tô vội hỏi.

"Không có gì." Tần Diệc Dao chậm rãi lắc đầu, thu hồi suy nghĩ bay xa. Nàng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn về phía Thịnh Tô Tô: "Tô Tô, chúng ta bị đưa về Dư Thủy Thành là tin tốt. Chờ xe dừng lại, ta sẽ yểm hộ muội, sau đó muội tìm cơ hội thả tín hiệu ra để người nhà tìm tới. Nhất định phải làm việc cẩn thận, không thể bị ai phát hiện. Chỉ cần chúng ta có thể chống đỡ đến khi người nhà muội tìm thấy, chúng ta sẽ an toàn."
Đây là biện pháp an toàn nhất Tần Diệc Dao có thể nghĩ đến!

Tuy Thịnh Tô Tô là Hôi cảnh tầng một, nhưng hiện tu vi bị phong, chẳng khác gì là kẻ yếu không chịu nổi một kích trong mắt người khác.

Vậy thì chỉ có thể chờ đợi. Nếu bị phát hiện có tâm tư chạy trốn, sợ là kế tiếp sẽ còn thảm hơn.

Thịnh Tô Tô gật đầu thật mạnh, nàng ý thức được tình huống nghiêm trọng.

Bên ngoài không phải người Thịnh gia, nơi này cũng không phải Thịnh gia, sẽ không có ai thiện ý chơi trò chơi cùng nàng. Nếu thật sự chọc giận kẻ bên ngoài, chắc chắn sẽ chết tại đây.

"Dao tỷ tỷ, không bằng ta nói cho họ ta là tiểu thư Thịnh gia, để chúng đưa chúng ta về nhà được không?" Thịnh Tô Tô có chút sợ hãi.

Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn Tần Diệc Dao ba bốn tuổi.
Nàng đơn thuần giống như một tờ giấy trắng.

"Không được!" Tần Diệc Dao lập tức đánh gãy vọng tưởng của nàng.

Nàng nghiêm túc nhìn Thịnh Tô Tô: "Chúng ta không biết bối cảnh đằng sau chúng thế nào, sau khi mang chúng ta đi thì định làm gì. Nếu muội liều lĩnh nói ra thân phận mình, chắc chắn sẽ khiến chúng thay đổi suy nghĩ ban đầu. Hiện giờ bọn chúng đưa chúng ta về Dư Thủy Thành, nhưng nếu sau khi biết thân phận muội, có lẽ chúng sẽ thay đổi tuyến đường để đề phòng Thịnh gia trả thù, rời xa Dư Thủy Thành. Đến lúc đó Thịnh gia không thể uy hϊếp được chúng nữa, mà chúng ta sẽ mất đi cơ hội chạy trốn duy nhất."

"Ta có thể bảo đảm với chúng. Chỉ cần chúng đưa chúng ta trở về, Thịnh gia sẽ không làm khó xử bọn chúng." Thịnh Tô Tô vẫn ngây thơ nói.

Tần Diệc Dao lại lắc đầu thở dài, hỏi ngược lại: "Muội cảm thấy họ sẽ tin tưởng sao? Sẽ bởi vì một câu của muội mà mạo hiểm sao?"
Hai câu hỏi, hỏi đến Thịnh Tô Tô câm nín.

Tần Diệc Dao nói: "Tô Tô, nếu muội còn muốn về nhà, thì nghe lời ta. Vứt hết những ảo tượng phi thực tế kia đi."

Thịnh Tô Tô mím môi gật đầu.

Đôi mắt nàng tích đầy nước mắt, chưa bao giờ trải qua chuyện này khiến nàng bây giờ có chút bất lực, chỉ có thể dựa vào Tần Diệc Dao.

Bây giờ nàng hối hận nhất là không nên gạt người nhà, tự mình trốn ra ngoài chơi.

Bằng không bây giờ nàng vẫn còn ở trên giường ấm áp, ăn điểm tâm mình thích nhất, được người nhà cưng chiều.

Chẳng qua...

Nàng liếc mắt nhìn, thầm nói trong lòng: Nếu không bị bắt đi, sẽ không gặp được Dao tỷ tỷ.

Một đường xóc nảy, xe linh thú rốt cuộc dừng lại.

Cửa xe đóng kín bị mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào phần lớn bên trong xe, chỉ để một góc khuất âm u nhất.
Nam nhân dùng gậy dài chọn lựa các nàng đang đứng bên ngoài xe. Ánh mặt trời chiếu sau đầu hắn mang theo màu cam, cũng khiến dung mạo hắn bị bóng tối bao phủ.

"Ra ngoài đi." Hắn cao ngạo mở miệng. Mặc dù Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô đều là mỹ nhân, nhưng hắn không bởi vậy mà khách khí thêm.

Ánh mắt hắn nhìn các nàng, vẫn là kiểu 'đầu cơ kiếm lợi' hàng hóa.

Tần Diệc Dao kéo Thịnh Tô Tô ra từ chỗ tối, xuống xe dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân.

Ánh sáng bên ngoài thật ra đã nhạt đi, nhưng đối với hai người thời gian lâu không nhìn thấy ánh sáng mà nói, vẫn cảm thấy chói mắt.

Chờ thị giác thích ứng, các nàng mới phát hiện mình bị đưa vào một sân viện phong bế. Ngoại trừ cảnh sắc trong viện, xung quanh đều vây tường cao, căn bản không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
"Chậc chậc, đúng là ngày càng bẩn. Nhưng mà hai hàng này đúng là trăm dặm mới tìm được một." Đột nhiên, một giọng nữ thô kệch vang lên bên cạnh hai người.

Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô chuyển mắt nhìn, thấy một bà thím trung niên đang nhéo nhéo khăn tay, vẻ mặt ghét bỏ phẩy phẩy trước mũi.

Gương mặt phấn son dày đặc, khiến thiên kim đại tiểu thư Thịnh Tô Tô chán ghét nhíu mày.

Ánh mắt nàng bị lão bà nắm được, mặt trét phấn lập tức tản ra lệ khí, mắng Thịnh Tô Tô: "Nha đầu thúi nhìn cái gì? Còn ghét bỏ lão nương, lão nương còn chưa ghét bỏ ngươi..."

"Được rồi!"

Lời nói khó nghe còn chưa thốt ra, đã bị nam nhân đánh gãy.

Hắn không kiên nhẫn nói: "Cãi nhau ở đây làm gì? Không nhìn xem thời gian đi, nhanh chóng mang hai hàng này xuống tắm rửa sạch sẽ, thay y phục khác, các khách nhân đều sắp tới rồi."
Nói xong, hắn lại bảo Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô: "Các ngươi đi theo nàng đi. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn cuộc sống trước kia của các ngươi nhiều."

Tần Diệc Dao kéo Thịnh Tô Tô đi theo lão bà rời đi.

Trên đường, lão bà còn đang lải nhải mắng. Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô đi ở giữa, phía sau có bốn tên đại hán cánh tay thô to đi theo.

Khí thế trên người chúng không yếu, tu vi có vẻ không thấp.

Ít nhất, mạnh hơn Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô hiện tại!

Trên đường, Tần Diệc Dao cẩn thận quan sát người trước sau, giao lưu ánh mắt với Thịnh Tô Tô.

Đột nhiên, Tần Diệc Dao nghiêng người, trực tiếp nhào tới lão bà phía trước.

Lão bà đột nhiên không kịp đề phòng, trực tiếp bị Tần Diệc Dao đẩy ngã xuống đất, kêu lên tiếng đau 'ai ui'.
"Tiện nhân, ngươi làm gì đấy hả!" Lão bà bị Tần Diệc Dao đè xuống đất, phẫn nộ kêu.

Tần Diệc Dao đè lên người bà ta, biểu tình hoảng loạn: "Ta... ta bị vấp chân." Nói xong, nàng như muốn bò dậy, nhưng do luống cuống tay chân nên làm thế nào cũng không đứng lên được, ép tới lão bà cứ kêu lên á á.

Hỗn loạn phát sinh làm cho bốn tên đại hán phải vòng qua Thịnh Tô Tô đi tới trước, muốn kéo Tần Diệc Dao lên khỏi người lão bà.

Tần Diệc Dao nhân cơ hội đưa mắt ra hiệu cho Thịnh Tô Tô. Người sau hiểu ý, lập tức lấy ra tín hiệu của gia tộc mình, thả lên không trung.

Một đường bạch quang không nhìn rõ từ tay nàng vụt lên bầu trời, sau đó yên lặng nổ vang.

Trong lúc Tần Diệc Dao bị lôi kéo, thấy được đóa bạch liên nở rộ trên bầu trời. Cho dù chỉ là chớp mắt, cũng khiến nàng thấy được hy vọng.
Thịnh Tô Tô hoàn thành nhiệm vụ, Tần Diệc Dao cũng bị kéo lên.

Lão bà chật vật bò dậy từ dưới đất, trở tay tát một phát vào mặt Tần Diệc Dao, khiến gương mặt nàng trực tiếp sưng lên: "Tiện nhân chết tiệt, phi!"

"Tỷ tỷ!" Thịnh Tô Tô lắp bắp kinh hãi, lập tức đi tới đỡ Tần Diệc Dao. Ánh mắt như con thú phẫn nộ nhìn chằm chằm lão bà.

Tần Diệc Dao che mặt lại, chậm rãi lắc đầu hướng Thịnh Tô Tô, ý bảo mình không sao.

"Hoa nương tử, ngươi làm thương tổn mặt nàng. Chúng ta sẽ rất khó bán." Một đại hán trong đó nhìn thấy gương mặt Tần Diệc Dao sưng lên, nhíu mày nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.